Phó tổng đừng ngược đãi, phu nhân đã ký giấy ly hôn

Phó tổng đừng ngược đãi, phu nhân đã ký giấy ly hôn

Emily

Đô Thị Đương Đại | 1  Chương/Ngày
4.7
Bình luận
7.2M
Duyệt
575
Chương

Kết hôn ba năm, Ôn Lương không thể hâm nóng được trái tim của Phó Tranh. Bạch nguyệt quang của anh trở về, cô nhận được một tờ giấy ly hôn. "Nếu như, em có con của chúng ta rồi, anh vẫn muốn ly hôn sao?" Cô cố gắng giành thêm một lần cuối. Lúc đó, chỉ có một câu trả lời lạnh lùng, "Vẫn muốn!" Ôn Lương nhắm mắt lại, chọn buông tay. Rồi sau đó... trái tim cô tan nát nằm trên giường bệnh, ký tên vào giấy thỏa thuận ly hôn, "Phó Tranh, chúng ta không nợ gì nhau... " Diêm Vương Sống, sát phạt quả quyết lại quỳ bên giường, hạ giọng vang xin. "A Lương, không ly hôn có được không?"

Nhân vật chính

: Ôn Lương và Phó Tranh

Bab 1 Con của họ

"Cô Ôn, kết quả kiểm tra cho thấy thành tử cung của cô bẩm sinh hơi mỏng, tình trạng thai nhi không ổn định, bình thường phải để ý ăn uống với vận động nhé."

Bác sĩ vừa dặn vừa kê đơn thuốc, rồi đưa thẻ cho cô: "Đây, cô đi lấy thuốc đi nhé."

"Vâng, cảm ơn bác sĩ." Ôn Lương cầm lấy chiếc thẻ, từ từ đứng dậy.

Bác sĩ lại dặn thêm một câu: "Phải chú ý đấy nhé, đừng coi như không nha!"

Thành tử cung mỏng rất dễ gây sảy thai, rất nhiều phụ nữ sau khi sảy thai là không thể mang thai được nữa.

"Cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ chú ý." Ôn Lương mỉm cười gật đầu.

Kết hôn được ba năm, cô là người mong đợi đứa trẻ này hơn ai hết, cô chắc chắn sẽ bảo vệ đứa bé thật cẩn thận.

Sau khi lấy thuốc xong, Ôn Lương rời khỏi phòng khám, quay lại xe.

Tài xế khởi động xe, nhìn cô qua gương chiếu hậu: "Phu nhân, chuyến bay của ông chủ là lúc 3 giờ chiều nay, còn 20 phút nữa, chúng ta đi thẳng tới sân bay luôn hay sao ạ?"

"Đi thẳng đến đó đi."

Nghĩ đến việc chỉ hai mươi phút nữa sẽ được gặp anh, là trên gương mặt của Ôn Lương đã nở một nụ cười ngọt ngào, trong lòng cô đã vô cùng mong đợi.

Phó Tranh đã đi công tác được gần một tháng, cô rất nhớ anh.

Trên đường đi tới sân bay, cô không nhịn được mà lấy tờ khám thai trong túi ra xem đi xem lại mấy lần, cô nhẹ nhàng đặt tay lên bụng.

Trong này là con của cô và Phó Tranh, chỉ còn 8 tháng nữa là đứa bé sẽ chào đời.

Cô muốn chia sẻ tin vui này với Phó Tranh ngay lập tức.

Đến sân bay, tài xế đỗ xe ở vị trí dễ thấy, : "Phu nhân, hay là cô gọi điện thoại cho ông chủ xem ạ?"

Ôn Lương nhìn đồng hồ, giờ này có lẽ Phó Tranh đã xuống máy bay, cô gọi cho anh, nhưng điện thoại lại tạm thời không thể kết nối.

"Có lẽ máy bay đáp muộn, chúng ta đợi chút xem sao." Ôn Lương nói.

Một lúc sau, vẫn chưa thấy Phó Tranh xuất hiện.

Ôn Lương lại gọi thêm một cuộc điện thoại nữa, vẫn không thể kết nối.

"Chúng ta đợi thêm chút vậy."

Máy bay đáp muộn là chuyện thường thấy, có lúc muộn một hai tiếng cũng là chuyện bình thường.

Hai tiếng sau.

Ôn Lương gọi lại cho Phó Tranh, cuối cùng không còn là tiếng thông báo lạnh lùng nữa, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối: "Phó Tranh, anh xuống máy bay rồi ư?"

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi một giọng nữ cất lên: "Xin lỗi, Phó Tranh đi vệ sinh rồi, lát nữa tôi sẽ bảo anh ấy gọi lại cho cô."

Ôn Lương chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã cúp máy.

Cô nhìn màn hình điện thoại, ngẩn người một hồi.

Cô nhớ rõ, lần này Phó Tranh đi công tác đâu có dẫn theo thư ký nữ đâu.

Ôn Lương nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đã tắt, cô đang đợi Phó Tranh gọi lại.

Mười phút nhanh chóng trôi qua.

Phó Tranh chưa gọi lại.

Ôn Lương lại đợi thêm năm phút, rồi cô không thể nhịn được nữa mà lại gọi cho Phó Tranh.

Cuộc gọi mãi chưa được kết nối, đến khi sắp tự động kết thúc thì mới có người nhận. Tiêng người đàn ông quen thuộc vang lên trong điện thoại, trầm thấp mà có từ tính: "Alo, Ôn Lương à?"

"Phó Tranh, anh đang ở đâu thế? Em với tài xế đang đợi anh ở bãi đỗ xe khu D của sân bay, anh qua đây luôn là được."

Giọng nói ở đầu dây bên kia ngập ngừng đôi chút: "Xin lỗi em, anh xuống máy bay mà quên mất không mở máy lên, giờ anh đã rời khỏi sân bay rồi."

Nụ cười của Ôn Lương lập tức tắt ngúm.

"Vậy... em về nhà đợi anh nhé?" Ôn Lương cắn môi: "Em có chuyện muốn nói với anh."

"Được, anh cũng có chuyện muốn nói với em."

"Tối nay em đã bao dì nấu mấy món anh thích đấy…"

"Em tự ăn đi, anh còn có việc, sẽ về muộn đấy."

Ôn Lương có chút buồn bã, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời: "Vâng ạ."

Tới lúc cuộc gọi chuẩn bị kết thúc, ở bên phía Phó Tranh lại vang lên giọng nữ ban nãy: "Phó Tranh, xin lỗi anh, vừa rồi Ôn Lương có gọi cho anh mà em quên chuyển lời..."

Lòng Ôn Lương nặng trĩu, cô nhíu mày, đang định hỏi Phó Tranh người con gái đó là ai, thì cuộc gọi đã bị ngắt máy.

Cô nhìn màn hình điện thoại, khẽ mím môi rồi nói với tài xế: "Về nhà thôi."

Từ cuộc trò chuyện, tài xế đã đoán ra được điều gì đó bèn lái xe rời khỏi sân bay.

Đến bữa tối, Ôn Lương chẳng buồn ăn, nhưng vì đứa bé trong bụng, cô vẫn ăn vài miếng.

Trong phòng khách, tivi đang bật.

Cô ôm gối ngồi trên ghế sofa, cô liên tục liếc nhìn đồng hồ đeo tay, hoàn toàn không có tâm trí đâu để mà xem tivi đang chiếu gì.

Đã mười giờ tối rồi.

Ôn Lương ngáp một cái, bất giác ngủ thiếp đi.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, cô bỗng cảm thấy cả người nhẹ bẫng, như có ai đó đang bế cô lên.

Ôn Lương mơ mơ màng màng, như ngửi thấy mùi hương quen thuộc và mùi rượu thoang thoảng, cô lẩm bẩm: "Phó Tranh à?"

Tiếp tục đọc

Các tác phẩm khác của Emily

Thêm nhiều động thái
Tôi mang thai, anh phản bội

Tôi mang thai, anh phản bội

Người Sói

5.0

"Yếu ớt như mày chỉ đáng để ăn đồ thỉu." Bố dượng của tôi đang ép tôi ăn vỏ trái cây dơ bẩn của ông. Tôi dồn hết sức lực để vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi bàn tay quỷ dữ ấy, nhưng ông ta đã đánh gãy cả hai tay tôi. Nước mắt lưng tròng, nỗi sợ hãi và bất lực trào dâng trong lòng tôi. "Dừng tay!" Vào lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên. Không biết khi nào một người đàn ông đã xuất hiện trước cửa phòng, trên mặt đầy phẫn nộ. Là một người đàn ông mạnh mẽ! Bố dượng sững lại trong giây lát, rồi buông tôi ra, ánh mắt lộ vẻ hoảng loạn. Tôi nhanh chóng chớp lấy cơ hội, lảo đảo chạy trốn, nép mình sau lưng anh ấy, run rẩy không ngừng. "Sao ông có thể làm điều này với con gái mình chứ!" Anh nhìn bố dượng tôi đầy giận dữ. Ông ta không đáp, chỉ trừng mắt nhìn tôi một cái rồi bỏ đi khỏi nhà. Tôi ôm chặt lấy anh. Anh dịu dàng vỗ lưng tôi, an ủi: "Đừng sợ, ông ta sẽ không dám làm hại em nữa đâu." Khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận được sự ấm áp chưa từng có. Sau đó, tôi đã trở thành vợ của anh như mong muốn, tưởng rằng mình sẽ mãi mãi hạnh phúc bên anh. Nhưng tất cả đã thay đổi vào ngày kỷ niệm mười năm. Mối tình đầu của anh trở về. Anh bỏ rơi tôi để đến bên cô ta, thậm chí còn khiến con đầu lòng của chúng tôi phải chết. Nhưng anh chẳng hề bận tâm, chỉ nói rằng rồi sẽ có ngày chúng tôi có đứa con thứ hai. Anh đâu biết rằng tôi đã mắc phải một căn bệnh hiếm gặp khiến cơ thể bị nhiễm độc bạc. Chỉ còn sáu mươi sáu ngày nữa, tôi sẽ chết.

Sách tương tự

Chưởng thượng hoan: Chiến vương thịnh sủng tiểu y phi

Chưởng thượng hoan: Chiến vương thịnh sủng tiểu y phi

Daryl Tudge
4.9

Nàng vốn là truyền nhân của Thần y thế gia, nhưng lại vô tình xuyên không thành đích trưởng nữ có mẫu thân mất sớm, phụ thân không thương. Vào ngày xuyên không, bèn bị vu khống là hung thủ thật sự mưu hại Hầu phủ phu nhân. Nàng lật ngược tình thế, xoay chuyển càn khôn, tự chứng minh trong sạch. Nàng tưởng nghịch cảnh đã kết thúc, mà không biết thứ mà nàng sắp phải đối diện là vực thẳm sâu vô tận. Đường đường đích nữ tướng phủ, nhưng lại sống cảnh tứ bề thọ địch, ai ai cũng có thể chà đạp. Phụ thân không màng tới sống chết của nàng, kế mẫu, muội muội lấy việc tra tấn nàng làm niềm vui, vị hôn phu tra nam một lòng muốn đạp lên nàng để trèo cao, ngay cả đệ đệ ruột thịt cùng một mẫu thân, cũng là kẻ ăn cây táo rào cây sung. Thế là nàng bắt đầu đấu với tra nam, đối phó kế mẫu và xử lý đệ đệ muội muội. Con đường ngược tra của nàng thuận buồm xuôi gió, nhưng nàng không biết đã gây hấn với Chiến vương điện hạ từ khi nào. Nàng làm chuyện xấu, hắn thả người, nàng muốn giết người, hắn đào hố. Cuối cùng nàng không chịu đựng được nữa, "Chiến vương điện hạ, nếu ta muốn tiêu diệt nhân thế bất công này, chàng cũng muốn giúp hay sao?" Vẻ mặt hắn không chút sợ hãi, "Chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, dù là cả thiên hạ, ta cũng có thể cho nàng"

Chương
Đọc ngay
Tải tiểu thuyết
Phó tổng đừng ngược đãi, phu nhân đã ký giấy ly hôn
1

Bab 1 Con của họ

04/07/2025

2

Bab 2 Ly hôn đi

04/07/2025

3

Bab 3 Từ vợ thành em gái sao

04/07/2025

4

Bab 4 Mối tình đầu của anh

04/07/2025

5

Bab 5 Có thể không ly hôn không

04/07/2025

6

Bab 6 Tôi sẽ dạy dỗ cô cho ra trò

04/07/2025

7

Bab 7 Anh sẽ không để đứa bé này được sinh ra

04/07/2025

8

Bab 8 Đúng là hào phóng thật

04/07/2025

9

Bab 9 Tỉnh mộng

04/07/2025

10

Bab 10 Làm gì có tình anh em nào ở đây

04/07/2025

11

Bab 11 Tạo nhiệt

04/07/2025

12

Bab 12 Ngay từ đầu, trái tim anh đã không công bằng

04/07/2025

13

Bab 13 Cứ như vậy mà kết thúc sao

04/07/2025

14

Bab 14 Nhà tự

04/07/2025

15

Bab 15 Cô không muốn phải chịu đựng thêm nữa

04/07/2025

16

Bab 16 Cô đã thích anh mười năm

04/07/2025

17

Bab 17 Điểm yếu của cô

04/07/2025

18

Bab 18 Đối đầu

04/07/2025

19

Bab 19 Phó Tranh hoàn toàn không tin cô

04/07/2025

20

Bab 20 Người trong lòng cô ấy

04/07/2025

21

Bab 21 Hai người có gì mờ ám sao

04/07/2025

22

Bab 22 Món đồ tiêu khiển

04/07/2025

23

Bab 23 Rước nhục vào thân

04/07/2025

24

Bab 24 Cứu con tôi với

04/07/2025

25

Bab 25 Đứa bé thế nào rồi

04/07/2025

26

Bab 26 Cô thì có tư cách gì chứ

04/07/2025

27

Bab 27 Tôi chính là muốn cùng anh ấy cao chạy xa bay

04/07/2025

28

Bab 28 Phó Tranh bị điên rồi!

04/07/2025

29

Bab 29 Có dám cược không

04/07/2025

30

Bab 30 Anh sẽ bù đắp cho em

04/07/2025

31

Bab 31 Cặp đôi gây tranh cãi

04/07/2025

32

Bab 32 Chẳng lẽ A Lương có rồi

04/07/2025

33

Bab 33 Anh nhẹ một chút

04/07/2025

34

Bab 34 Bài viết đính chính

04/07/2025

35

Bab 35 Vừa muốn danh, vừa sợ tiếng

04/07/2025

36

Bab 36 Anh cho rằng em không có trái tim sao

04/07/2025

37

Bab 37 Em tránh xa cậu ta một chút

04/07/2025

38

Bab 38 Không thể cữu vãn

04/07/2025

39

Bab 39 Chiến tranh lạnh

04/07/2025

40

Bab 40 Chúng ta không thể mãi mãi không gặp lại

04/07/2025