Khi một người thừa kế Mafia làm tan nát trái tim tôi

Khi một người thừa kế Mafia làm tan nát trái tim tôi

Gavin

5.0
Bình luận
Duyệt
21
Chương

Tác phẩm sơn mài tôi tạo ra cho Giản Bá Hùng, món quà cho sinh nhật lần thứ 22 của tôi và là khởi đầu cho cuộc sống chung của hai chúng tôi. Nhưng rồi tôi nghe thấy anh ta nói với trợ lý rằng anh ta đang giả vờ đính hôn để loại bỏ tôi. Anh ta cần một nữ hoàng, không phải một công chúa như tôi. Tại bữa tiệc, anh ta công khai vị hôn thê mới, người đang giả vờ mang thai. Khi giàn đèn rơi xuống, anh ta lao đến bảo vệ cô ta, bỏ mặc tôi trong nguy hiểm. Tàn nhẫn hơn, anh ta tin lời vu khống của cô ta, đẩy tôi đang ngồi trên xe lăn xuống hồ nước lạnh lẽo. "Nếu cô không muốn tự mình biến mất," giọng anh ta vọng xuống, "thì tôi sẽ giúp cô." Mười năm chờ đợi, mười năm yêu thương, đổi lại là sự phản bội và một nhát dao chí mạng. Lần này, tôi sẽ không trốn chạy trong đau khổ nữa. Tôi sẽ xóa sổ bản thân khỏi cuộc đời anh ta, giống như cách anh ta đang cố gắng xóa sổ tôi.

Chương 1

Tác phẩm sơn mài tôi tạo ra cho Giản Bá Hùng, món quà cho sinh nhật lần thứ 22 của tôi và là khởi đầu cho cuộc sống chung của hai chúng tôi.

Nhưng rồi tôi nghe thấy anh ta nói với trợ lý rằng anh ta đang giả vờ đính hôn để loại bỏ tôi. Anh ta cần một nữ hoàng, không phải một công chúa như tôi.

Tại bữa tiệc, anh ta công khai vị hôn thê mới, người đang giả vờ mang thai. Khi giàn đèn rơi xuống, anh ta lao đến bảo vệ cô ta, bỏ mặc tôi trong nguy hiểm. Tàn nhẫn hơn, anh ta tin lời vu khống của cô ta, đẩy tôi đang ngồi trên xe lăn xuống hồ nước lạnh lẽo.

"Nếu cô không muốn tự mình biến mất," giọng anh ta vọng xuống, "thì tôi sẽ giúp cô."

Mười năm chờ đợi, mười năm yêu thương, đổi lại là sự phản bội và một nhát dao chí mạng. Lần này, tôi sẽ không trốn chạy trong đau khổ nữa. Tôi sẽ xóa sổ bản thân khỏi cuộc đời anh ta, giống như cách anh ta đang cố gắng xóa sổ tôi.

Chương 1

Góc nhìn của Trịnh Tố Uyên:

Tác phẩm sơn mài được thiết kế riêng mà tôi tạo ra cho công ty mới của Giản Bá Hùng, món quà cho sinh nhật lần thứ 22 của tôi và là khởi đầu cho cuộc sống chung của hai chúng tôi, đã tuột khỏi tay tôi ngay khi tôi nghe thấy anh ta nói với trợ lý đặc biệt của mình rằng anh ta đang giả vờ đính hôn để loại bỏ tôi.

Tiếng "choang" vang lên, sắc bén và chói tai, cắt đứt hoàn toàn tiếng nhạc jazz du dương trong hành lang. Tác phẩm sơn mài mà tôi đã thiết kế riêng cho Giản Bá Hùng vỡ tan dưới chân tôi, cũng giống như trái tim tôi vậy.

Lớp sơn mài đen bóng, thứ mà tôi đã dành vô số đêm để mài giũa, giờ đây nứt toác thành hàng trăm mảnh, để lộ ra lớp gỗ mộc mạc bên trong. Đôi tay tôi run rẩy, nhưng không phải vì mất mát tác phẩm nghệ thuật. Chúng run rẩy vì những lời nói lạnh lùng, tàn nhẫn mà tôi vừa nghe được từ phía sau cánh cửa gỗ lim đang hé mở.

"Lòng trung thành của cô ấy là một gánh nặng."

Giọng nói của Giản Bá Hùng, giọng nói mà tôi đã yêu thương và khắc sâu vào tâm khảm suốt mười năm qua, giờ đây giống như một lưỡi dao băng giá.

Sầm Tấn Đạt, trợ lý đặc biệt của anh ta, thì thầm đáp lại, giọng điệu đầy nịnh hót. "Nhưng, Giản tổng, Trịnh tiểu thư đã ở bên cạnh ngài nhiều năm như vậy…"

"Chính vì thế nên mới phiền phức," Hùng ngắt lời, sự thiếu kiên nhẫn trong giọng nói của anh ta không hề che giấu. "Cô ấy quá ngây thơ, quá trong sáng. Cô ấy giống như một con búp bê sứ trong thế giới của chúng ta. Tôi cần một nữ hoàng, không phải một công chúa."

Từng lời, từng chữ thấm vào tai tôi, đông cứng lại trong lồng ngực. Búp bê sứ. Đó là cách anh ta nhìn nhận tôi sao? Sau tất cả những năm tháng tôi dành trọn trái tim mình cho anh ta?

Tôi lớn lên trong thế giới của các tập đoàn quyền lực, nơi các cuộc hôn nhân là những vụ sáp nhập và tình yêu là một loại hàng hóa. Nhưng tôi luôn tin rằng chúng tôi là một ngoại lệ. Tôi, Trịnh Tố Uyên, và anh, Giản Bá Hùng, người thừa kế của tập đoàn Giản Thị. Tôi tin rằng chúng tôi là định mệnh.

Niềm tin đó bắt đầu từ một thập kỷ trước, tại một sự kiện từ thiện của gia đình. Tôi khi đó mới mười hai tuổi, vô tình đi lạc vào khu vực hậu đài. Một giàn đèn sân khấu khổng lồ đột nhiên lỏng ra và lao thẳng xuống chỗ tôi đứng. Tôi đã đứng sững người vì sợ hãi, chỉ biết nhắm chặt mắt chờ đợi cái chết.

Nhưng rồi, một vòng tay mạnh mẽ đã ôm lấy tôi và kéo tôi ra khỏi nguy hiểm ngay trong gang tấc.

Đó là Giản Bá Hùng.

Anh ta, lúc đó là một thiếu niên mười sáu tuổi, cao lớn và lạnh lùng, nhưng trong khoảnh khắc đó, anh ta là vị cứu tinh của tôi. Anh ta giữ chặt tôi trong vòng tay, và tôi có thể cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ của anh ta qua lớp áo sơ mi.

"Em không sao chứ?" Giọng anh ta trầm và khàn, nhưng lại khiến tôi cảm thấy an toàn một cách kỳ lạ.

Tôi chỉ có thể gật đầu, vẫn còn quá sốc để nói nên lời.

Anh ta nhìn tôi một lúc, đôi mắt đen sâu thẳm của anh ta dường như nhìn thấu tâm can tôi. Sau đó, anh ta lấy từ trong túi ra một chiếc hộp sơn mài nhỏ, màu đen tuyền, có khắc huy hiệu của gia tộc Giản Thị - một con chim ưng đang dang rộng đôi cánh. Anh ta đặt nó vào lòng bàn tay tôi.

"Cầm lấy đi," anh ta nói. "Coi như là quà gặp mặt."

Đó không chỉ là một món quà. Trong thế giới của chúng tôi, việc một người thừa kế tặng huy hiệu gia tộc của mình cho một người khác là một lời tuyên bố chiếm hữu thầm lặng. Nó có nghĩa là, "Cô ấy là của tôi."

Kể từ ngày đó, chiếc hộp sơn mài đó đã trở thành vật báu thiêng liêng nhất của tôi. Nó là lời hứa, là đức tin của tôi.

Năm tôi mười tám tuổi, tôi lấy hết can đảm để tỏ tình với anh ta. Tôi đứng trước mặt anh ta, trái tim đập như trống trận, và nói, "Em yêu anh, Bá Hùng."

Anh ta nhìn tôi, ánh mắt không hề có sự ngạc nhiên, chỉ có một sự xa cách cố hữu. Anh ta không nói yêu tôi. Thay vào đó, anh ta đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc tôi và nói, "Đợi anh. Khi em đủ trưởng thành, khi em có thể sát cánh bên anh, chúng ta sẽ ở bên nhau."

Lời hứa hẹn bâng quơ đó đã trở thành lời thề thiêng liêng đối với tôi.

Tôi đã dành bốn năm tiếp theo tại trường Đại học Mỹ thuật, không phải vì đam mê nghệ thuật, mà vì tôi muốn trở thành người phụ nữ "đủ trưởng thành" để xứng đáng với anh ta. Tôi học nghệ thuật sơn mài, một ngành nghệ thuật truyền thống và tinh tế, bởi vì tôi muốn tạo ra những thứ đẹp đẽ cho anh ta, để chứng minh rằng tôi có thể mang lại giá trị cho thế giới của anh ta.

Và hôm nay, sinh nhật lần thứ 22 của tôi, tôi đã hoàn thành tác phẩm tốt nghiệp của mình - một bức tranh sơn mài lớn mô tả cảnh một con chim ưng bay vút trên những ngọn núi hùng vĩ, một món quà dành cho công ty mới của anh ta. Tôi đã nghĩ rằng đây sẽ là ngày anh ta thực hiện lời hứa của mình.

Nhưng những gì tôi nghe được lại là một sự thật tàn nhẫn.

Giọng của Vương Huyền Thoại, một nữ doanh nhân đầy tham vọng và cũng là đối tác kinh doanh mới của Hùng, vang lên từ trong phòng, ngọt ngào như mật ong tẩm độc. "Vậy, anh định giải quyết con búp bê sứ đó như thế nào? Em không muốn có bất kỳ sự hiểu lầm nào khi chúng ta công bố tin đính hôn."

"Đừng lo," Hùng đáp, giọng điệu trấn an. "Anh sẽ để cô ta thấy rõ vị trí của mình. Một cuộc đính hôn giả, một đứa bé giả. Cô ta sẽ tự biết đường mà rút lui."

Thai giả? Đính hôn giả?

Cơ thể tôi lạnh toát. Chiếc hộp gỗ gụ tinh xảo trong tay tôi, thứ chứa đựng tác phẩm mà tôi đã đổ bao tâm huyết, bỗng trở nên nặng trĩu. Nó tuột khỏi những ngón tay tê cóng của tôi, rơi xuống sàn đá cẩm thạch.

Âm thanh vỡ nát vang vọng trong hành lang trống rỗng, nhưng dường như không ai trong phòng nghe thấy. Hoặc có lẽ, họ không quan tâm.

Tôi đứng đó, bất động, giữa những mảnh vỡ của món quà và những mảnh vỡ của trái tim mình. Thế giới của tôi, thế giới được xây dựng trên một lời hứa và một chiếc hộp sơn mài nhỏ, đã sụp đổ hoàn toàn.

Tôi không khóc. Nước mắt dường như đã đóng băng lại bên trong. Tôi chỉ cảm thấy một sự trống rỗng đến tê dại.

Tôi từ từ quay người, bước đi một cách máy móc, bỏ lại sau lưng những mảnh vỡ và những lời nói dối. Mưa bắt đầu rơi bên ngoài cửa sổ, những hạt mưa lạnh lẽo hắt vào tấm kính, giống như những giọt nước mắt mà tôi không thể rơi.

Điện thoại trong túi tôi rung lên. Là Hùng. Chắc anh ta đã nghe thấy tiếng động.

Tôi không trả lời. Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào tên anh ta trên màn hình, rồi nhấn nút tắt nguồn.

Mọi thứ đã kết thúc rồi. Mối liên kết giữa chúng tôi, thứ mà tôi đã nâng niu suốt mười năm, đã bị chính tay anh ta cắt đứt.

Tôi sẽ rời đi. Tôi sẽ xóa sổ bản thân khỏi cuộc đời anh ta, giống như cách anh ta đang cố gắng xóa sổ tôi.

Đây không phải là một sự rút lui trong đau khổ. Đây là một lời tuyên bố.

Anh ta muốn một nữ hoàng? Anh ta sẽ không bao giờ có được tôi.

---

Tiếp tục đọc

Các tác phẩm khác của Gavin

Thêm nhiều động thái
Lời Hứa Của Chàng, Ngục Tù Của Nàng

Lời Hứa Của Chàng, Ngục Tù Của Nàng

Khác

5.0

Ngày tôi được thả tự do, vị hôn phu của tôi, Trần Phong, đã đợi sẵn ở ngoài, hứa hẹn rằng cuộc sống của chúng tôi cuối cùng cũng sẽ bắt đầu. Bảy năm trước, anh ta và bố mẹ tôi đã van xin tôi nhận tội thay cho đứa em gái nuôi, Khả Vy. Nó đã say rượu lái xe, đâm phải người rồi bỏ trốn khỏi hiện trường. Họ nói Khả Vy quá mong manh yếu đuối, không thể chịu đựng được cuộc sống trong tù. Họ gọi bản án bảy năm của tôi là một sự hy sinh nhỏ nhoi. Nhưng ngay khi chúng tôi vừa về đến biệt thự của gia đình, điện thoại của Trần Phong reo lên. Khả Vy lại "lên cơn", và anh ta bỏ mặc tôi đứng một mình giữa đại sảnh lộng lẫy để vội vã chạy đến bên nó. Sau đó, người quản gia thông báo rằng tôi phải ở trong căn phòng kho bụi bặm trên tầng ba. Lệnh của bố mẹ tôi. Họ không muốn tôi làm Khả Vy buồn khi nó trở về. Luôn luôn là Khả Vy. Nó là lý do họ lấy đi quỹ học bổng đại học của tôi, và cũng là lý do tôi mất đi bảy năm cuộc đời. Tôi là con gái ruột của họ, nhưng tôi chỉ là một công cụ để lợi dụng rồi vứt bỏ. Đêm đó, một mình trong căn phòng chật chội, chiếc điện thoại rẻ tiền mà một nữ quản giáo tốt bụng đã cho tôi rung lên với một email. Đó là một lời mời làm việc cho một vị trí tuyệt mật mà tôi đã ứng tuyển tám năm trước. Công việc đi kèm với một thân phận mới và gói hỗ trợ di dời ngay lập tức. Một lối thoát. Tôi run rẩy gõ câu trả lời. "Tôi đồng ý."

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Chồng tôi, Hoàng Bách, là tay chơi khét tiếng nhất Sài Gòn, nổi danh với những cuộc tình chóng vánh theo mùa cùng các cô gái mười chín tuổi. Suốt năm năm, tôi đã tin rằng mình là ngoại lệ, là người cuối cùng đã thuần hóa được anh. Ảo tưởng đó vỡ tan tành khi ba tôi cần ghép tủy xương. Người hiến tặng hoàn hảo là một cô gái mười chín tuổi tên Trà My. Vào ngày phẫu thuật, ba tôi đã qua đời vì Hoàng Bách chọn ở trên giường cùng cô ta, thay vì đưa cô ta đến bệnh viện. Sự phản bội của anh không dừng lại ở đó. Khi thang máy rơi tự do, anh kéo cô ta ra trước và bỏ mặc tôi rơi xuống. Khi đèn chùm đổ sập, anh dùng thân mình che chắn cho cô ta và bước qua người tôi đang nằm trong vũng máu. Anh thậm chí còn trộm món quà cuối cùng mà người ba đã khuất để lại cho tôi và tặng nó cho cô ta. Xuyên suốt tất cả, anh gọi tôi là đồ ích kỷ và vô ơn, hoàn toàn không biết rằng ba tôi đã không còn nữa. Vì vậy, tôi lặng lẽ ký vào đơn ly hôn và biến mất. Ngày tôi rời đi, anh nhắn tin cho tôi. "Tin tốt đây, anh tìm được người hiến tủy khác cho ba em rồi. Chúng ta đi sắp xếp lịch phẫu thuật thôi."

Sách tương tự

Chọc cô ấy? Điên à! Tiểu thư giả có ngàn lớp thân phận

Chọc cô ấy? Điên à! Tiểu thư giả có ngàn lớp thân phận

Rabbit
5.0

Vân Trăn, người đã sống trong nhà họ Vân 20 năm, đột nhiên biết rằng cô là tiểu thư giả vì một tai nạn. Bố mẹ nuôi của cô không cam tâm, đã chuốc thuốc Vân Trăn, hy vọng sẽ mang lại cho họ khoản đầu tư. Sau khi Vân Trăn trốn thoát, cô bị trục xuất khỏi nhà họ Vân ngay tại chỗ, bảo cô quay về vùng núi để tìm bố mẹ ruột của mình. Họ không biết rằng Vân Trăn thực sự là con gái ruột của nhà họ Kiều, gia đình giàu có nhất ở Giang Thành và sống trong biệt thự xa hoa nhất. Sau khi trở về, Vân Trăn được gia đình chiều chuộng hết mực và tiêu tiền tùy ý. Em gái matcha giả của gia đình đã lan truyền tin đồn Vân Trăn có đạo đức thấp kém, vô học, không làm ra gì, cô chỉ may mắn được sinh ra trong nhà họ Vân. Ai ngờ—— Giàu mấy cũng không tìm được một họa sĩ bí ẩn? Hacker thiên tài bí ẩn? Bác sĩ phẫu thuật không bao giờ thất bại? Nhà Piano nổi tiếng thế giới? Nhà thiết kế thời trang thế giới? Đúng rồi! Là cô! Vân Trăn! Vân Trăn tát mặt cô gái lừa đảo, ngược đãi matcah, khiến những người bát nạt cô đều phải hối hận. Nghe nói đại thần nhiều thân phận này vẫn còn độc thân, thiếu gia đệ nhất Kinh Thành ép cô vào tường, giọng khàn cưng chiều: "Vợ ơi, thân phận của bà Cố rớt rồi."

Bốn năm tù ngục, thiên kim giả trở lại!

Bốn năm tù ngục, thiên kim giả trở lại!

Casey
5.0

Lâm Tiểu đã làm tiểu thư nhà họ Tần mười bảy năm, nhưng đột nhiên phát hiện bản thân chỉ là thiên kim giả. Tiểu thư thật muốn củng cố địa vị mình, hãm hại cô, người nhà họ Tần gồm vị hôn phu của cô đã đứng về phía thiên kim thật, tận tay đưa cô vào tù ngục. Sau bốn năm thay tội cho thiên kim thật trong tù, Lâm Tiểu quay đầu gả cho đứa con riêng không học thức của Lục thị. Mọi người đều tưởng cả đời này của Lâm Tiểu sẽ toang. Cho đến một ngày, người nhà họ Tần phát hiện, người sáng lập ra thương hiệu châu báu toàn cầu là Lâm Tiểu, hacker nổi tiếng là Lâm Tiểu, bếp thần khó hẹn là Lâm Tiểu, nhà thiết kế game toàn cầu cũng là Lâm Tiểu. Trước đây luôn giúp đỡ nhà họ Tần, là Lâm Tiểu. Tần lão gia và Tần phu nhân: "Tiểu Tiểu, bố mẹ đã sai rồi, con về giúp đỡ nhà họ Tần đi!" Cậu chủ nhà họ Tần, vốn luôn kiêu ngạo, cũng phải hạ mình xin lỗi trước đám đông: "Tiểu Tiểu, đều là lỗi của anh, em tha thứ cho anh được không?" Cậu con trai độc nhất của nhà Tạ, vốn nổi tiếng thanh cao, quỳ gối ngỏ lời cầu hôn: "Tiểu Tiểu, không có em, anh thật sự không sống nổi." Lục Lâm Xuyên khi biết vợ mình là ông trùm giới thượng lưu, đành buông xuôi, mặc kệ mọi chuyện... Người ngoài mỉa mai anh là người chỉ biết dựa vào vợ, anh lại mỉm cười ôm vai Lâm Tiểu, nói: "Vợ à, mình về nhà thôi." Mãi sau này Lâm Tiểu mới biết, thì ra người chồng tưởng như "ăn bám" ấy lại chính là truyền thuyết bí ẩn trong giới thương trường, anh đã âm thầm nhắm đến cô từ lâu...

Sau khi bị mẹ bỏ rơi, tiểu thư thật trở nên điên loạn

Sau khi bị mẹ bỏ rơi, tiểu thư thật trở nên điên loạn

Cosimo Mohanty
5.0

Tô Mộc Vũ là con gái thất lạc của nhà họ Tô. Sau khi được đưa về nhà họ Tô, bố mẹ cô không yêu thương cô, anh trai cô luôn nói xui xẻo khi nhìn thấy cô. Điều do họ đã dành tất cả tình yêu thương của mình cho con gái nuôi. Để làm hài lòng gia đình, Tô Mộc Vũ đã bao dung trong mọi việc. Bất kể là địa vị, bằng cấp hay bản thiết kế của riêng cô, cô đều bị ép phải giao tất cả cho con gái nuôi. Nhưng thứ cô nhận được cuối cùng không phải là tình yêu thương của gia đình, mà là ngày càng nhiều sự cướp bóc điên cuồng. Mẹ: Em gái cô sắp tham gia cuộc thi thiết kế thời trang. Đưa bản thiết kế của cô cho em gái, tôi có thể gọi cô là con gái. Bố: Có vấn đề với kế hoạch dự án của công ty, con có thể giúp bố sửa nó không. Bố tha thứ cho con vì đã bỏ nhà đi. Anh trai: Em gái của cô cần ghép thận. Chỉ cần cô cho em ấy một quả thận, chúng tôi có thể nhận cô là em gái. Nhưng, cô ấy vốn là vậy. Từ đó trở đi, Tô Mộc Vũ không còn bao dung nữa và cắt đứt mọi tình cảm và tình yêu. Muốn một quả thận, thận heo lấy không? Muốn bản thiết kế nháp của tôi, nằm mơ? Muốn tôi làm trâu làm ngựa? Xin lỗi, Tô Mộc Vũ vô dụng kia đã chết rồi. Tô Mộc Vũ hiện tại là võ sư đai đen cấp chín, thông thạo tám thứ tiếng, là bậc thầy trong lĩnh vực y khoa và là nhà thiết kế đẳng cấp thế giới. Tô Mộc Vũ: Từ nay về sau, một mình tôi là nhà họ Tô.

Chương
Đọc ngay
Tải tiểu thuyết