/0/95758/coverbig.jpg?v=ae59dab10ae57c33ebab89369c342fdd&imageMogr2/format/webp)
Ngày con gái tôi qua đời, chồng tôi đã tự tay khâu mí mắt tôi lại. Anh ta tin lời cô em gái kế, rằng tôi đã vu oan cho cô ta trong cái chết của con bé. Để dỗ dành cô ta, anh ta ném tôi vào một công trường bỏ hoang, để mặc bạn bè sỉ nhục, dùng kìm bẻ gãy móng tay tôi. Anh ta gầm lên: "Thanh Nhàn nói, ánh mắt của em khi nhìn nó khiến nó sợ hãi." Cuối cùng, khi bị đẩy xuống vực thẳm, tôi đã dùng chút sức lực cuối cùng bấm vào chiếc mặt dây chuyền báo động bí mật. Người bạn thời thơ ấu đã tặng nó cho tôi và hứa rằng: "Nếu có ai bắt nạt cậu, cứ bấm vào đây. Dù ở đâu, tớ cũng sẽ đến."
Ngày con gái tôi qua đời, chồng tôi đã tự tay khâu mí mắt tôi lại.
Anh ta tin lời cô em gái kế, rằng tôi đã vu oan cho cô ta trong cái chết của con bé.
Để dỗ dành cô ta, anh ta ném tôi vào một công trường bỏ hoang, để mặc bạn bè sỉ nhục, dùng kìm bẻ gãy móng tay tôi.
Anh ta gầm lên: "Thanh Nhàn nói, ánh mắt của em khi nhìn nó khiến nó sợ hãi."
Cuối cùng, khi bị đẩy xuống vực thẳm, tôi đã dùng chút sức lực cuối cùng bấm vào chiếc mặt dây chuyền báo động bí mật.
Người bạn thời thơ ấu đã tặng nó cho tôi và hứa rằng: "Nếu có ai bắt nạt cậu, cứ bấm vào đây. Dù ở đâu, tớ cũng sẽ đến."
Chương 1
Trần Nguyệt POV:
Ngày con gái tôi qua đời, chồng tôi đã tự tay khâu mí mắt tôi lại.
Tiếng cười trong trẻo của An An, con gái tôi, vẫn còn văng vẳng bên tai, tựa như một bản nhạc du dương của ngày hè. Con bé đang ngồi trên chiếc xích đu trong vườn, đôi chân nhỏ xinh đung đưa, mái tóc tơ mềm mại bay trong gió. Tôi đang đẩy nhẹ sau lưng con bé, đếm từng nhịp một.
"Một, hai, ba... bay cao nào, thiên thần của mẹ!"
Con bé cười khanh khách, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. "Mẹ ơi, cao nữa đi ạ!"
Đó là khoảnh khắc cuối cùng của hạnh phúc.
Trương Thanh Nhàn, em gái kế của chồng tôi, bước vào khu vườn với một nụ cười ngọt ngào giả tạo trên môi. Cô ta mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, trông mong manh như một đóa hoa trà, nhưng trong mắt tôi, cô ta luôn là một cây xương rồng đầy gai độc.
Trên tay cô ta là một bát chè hạt sen long nhãn, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
"Chị dâu, An An, em có mang chè đến cho hai mẹ con đây."
An An reo lên sung sướng, vội vàng nhảy xuống khỏi xích đu. "A, chè ạ! Con cảm ơn cô Nhàn."
Tôi cau mày, một cảm giác bất an len lỏi trong lòng. "Nhàn, em biết rõ An An bị dị ứng đậu phộng rất nặng mà."
Thanh Nhàn chớp mắt, đôi mắt to tròn tỏ vẻ ngây thơ vô tội. "Em biết chứ chị. Chè này là chè hạt sen, làm gì có đậu phộng đâu. Em đã đặc biệt dặn dò người làm bếp rồi. Chị không tin em sao?"
Nhìn vào bát chè sóng sánh, tôi không thấy hạt đậu phộng nào. Có lẽ tôi đã quá đa nghi. Tôi thở dài, gật đầu với An An. "Vậy con ăn đi, nhớ ăn từ từ thôi nhé."
Con bé vui vẻ cầm lấy thìa, xúc một muỗng lớn cho vào miệng. Ngay lập tức, khuôn mặt con bé đỏ bừng lên. Chiếc thìa rơi xuống đất kêu loảng xoảng. An An ôm lấy cổ, đôi mắt mở to đầy hoảng sợ, hơi thở trở nên dồn dập, khò khè.
"Mẹ... khó... thở..."
Cả thế giới của tôi sụp đổ.
Sốc phản vệ.
Tôi điên cuồng bế thốc con bé lên, chạy như bay ra xe. "Thiên! Trương Quang Thiên! Cứu con!"
Thanh Nhàn đứng đó, khuôn mặt tái nhợt, nhưng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi đã thấy một tia thỏa mãn lóe lên trong mắt cô ta.
Ở bệnh viện, thời gian như một con quái vật gặm nhấm linh hồn tôi. Mỗi giây trôi qua là một nhát dao cứa vào tim. Cuối cùng, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Vị bác sĩ già bước ra, ánh mắt đầy ái ngại, lắc đầu.
"Chúng tôi đã cố gắng hết sức."
Ba chữ đó như một bản án tử hình, đánh tan tôi thành từng mảnh vụn. Tôi ngã quỵ xuống sàn nhà lạnh lẽo, không còn sức lực để gào khóc.
Khi gia đình nhà họ Trương đến, tôi đang ngồi bất động bên cạnh thi thể lạnh ngắt của con gái. Ông Trương, cha chồng tôi, liếc nhìn tôi bằng ánh mắt khinh miệt quen thuộc. "Đến đứa con cũng không chăm sóc được, thật vô dụng."
Trương Quang Thiên, chồng tôi, người thừa kế của đế chế bất động sản Trương gia, lao đến ôm lấy tôi. Nhưng vòng tay anh ta không có hơi ấm, chỉ có sự run rẩy và hoảng loạn.
Tôi đẩy anh ta ra, ánh mắt dán chặt vào Trương Thanh Nhàn đang nép sau lưng anh ta, khóc lóc thảm thiết.
"Là cô. Chính cô đã hại chết con tôi." Giọng tôi khàn đặc, mỗi chữ thốt ra như một nhát dao.
"Mày biết rõ con bé dị ứng đậu phộng! Mày đã cố ý!" Tôi lao về phía cô ta như một con thú bị thương.
Thanh Nhàn hét lên một tiếng chói tai, nép chặt vào người Thiên. "Anh Thiên, cứu em! Chị dâu điên rồi! Em không biết gì cả! Chén chè đó... chén chè đó rõ ràng không có đậu phộng mà! Em chỉ muốn An An vui thôi... Oa oa..."
Tôi gào lên trong tuyệt vọng. "Cô đã nghiền nát đậu phộng ra thành bột, trộn vào trong chè! Đừng giả vờ nữa!"
"Trần Nguyệt, đủ rồi!" Thiên quát lên, kéo tôi lại. "Thanh Nhàn đã bị em dọa sợ rồi. Em bình tĩnh lại đi!"
"Bình tĩnh? Con tôi chết rồi! Anh bảo tôi bình tĩnh thế nào?" Tôi gần như phát điên, cào cấu vào lồng ngực anh ta. "Trương Quang Thiên, anh mở to mắt ra mà nhìn! Là cô ta, chính cô ta đã giết con gái chúng ta!"
Thiên ôm chặt lấy tôi, giọng anh ta run rẩy. "Nguyệt, anh tin em. Anh hứa với em, anh sẽ điều tra rõ ràng mọi chuyện. Anh sẽ đòi lại công bằng cho con."
Lời hứa của anh ta, giống như một liều thuốc an thần, tạm thời khiến tôi ngừng gào thét. Tôi gục đầu vào vai anh ta, nước mắt lã chã rơi. Tôi đã tin anh ta. Tôi đã ngu ngốc tin vào tình yêu mà tôi nghĩ rằng chúng tôi có.
Đám tang của An An diễn ra trong một không khí nặng nề. Tôi như một cái xác không hồn, để mặc người khác sắp đặt mọi thứ. Đêm đó, khi tôi đang ngồi trong căn phòng trống trải của An An, ôm lấy con gấu bông của con bé, Thiên bước vào.
Anh ta không nói một lời, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh tôi. Rồi đột nhiên, anh ta ra hiệu. Hai người vệ sĩ cao to từ ngoài cửa bước vào, giữ chặt lấy hai tay tôi.
Tôi hoảng hốt. "Thiên, anh làm gì vậy?"
Thiên không nhìn tôi. Ánh mắt anh ta lạnh lẽo như băng. Anh ta lấy từ trong túi áo ra một cuộn chỉ đen và một cây kim khâu.
"Thanh Nhàn nói, ánh mắt của em khi nhìn nó khiến nó sợ hãi. Nó đã gặp ác mộng mấy đêm liền."
Trái tim tôi như bị bóp nghẹt. "Anh nói gì vậy? Cô ta là kẻ giết người! Anh điên rồi sao, Thiên?"
Anh ta phớt lờ lời tôi, tiến lại gần, cây kim trong tay anh ta lấp lánh dưới ánh đèn. "Em phải xin lỗi nó. Nhưng trước hết, anh phải đảm bảo em sẽ không dùng ánh mắt đó để dọa nó nữa."
"Không... Không! Thả tôi ra! Trương Quang Thiên, anh là một con quái vật!" Tôi điên cuồng giãy giụa, nhưng sức lực của một người phụ nữ sao có thể chống lại hai người đàn ông to khỏe.
Họ ấn tôi ngã xuống sàn. Thiên quỳ xuống, một tay giữ chặt đầu tôi, tay kia đưa cây kim lại gần mắt tôi. Tôi có thể cảm nhận được đầu kim lạnh lẽo chạm vào mí mắt mình. Cơn đau đớn khủng khiếp và sự phản bội kinh hoàng cùng lúc xuyên thủng linh hồn tôi.
Tiếng hét của tôi bị nuốt chửng trong bóng tối.
Khi tôi tỉnh lại, trước mắt tôi chỉ là một màu đen kịt. Mí mắt tôi sưng vù, đau nhói, và bị khâu chặt lại. Tôi không thể nhìn thấy gì. Tôi bị ném vào trong một chiếc xe, rồi bị lôi ra, vứt xuống một nền đất gồ ghề, lạnh lẽo.
Mùi muối biển và xi măng ẩm mốc xộc vào mũi. Đây là một công trường xây dựng bỏ hoang ven biển.
Tuyệt vọng. Đó là cảm giác duy nhất còn lại.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân của Thiên. Rồi giọng nói dịu dàng của anh ta vang lên, nhưng không phải dành cho tôi.
"Anh đã trừng phạt cô ta rồi. Đừng khóc nữa, Nhàn. Mọi chuyện ổn rồi."
Tôi nghe thấy tiếng nức nở đáng thương của Thanh Nhàn. "Nhưng... nhưng chị ấy sẽ không bỏ qua cho em đâu... Em sợ lắm..."
"Có anh ở đây, không ai có thể làm hại em." Giọng Thiên chắc nịch.
Trái tim tôi đã chết. Hoàn toàn chết lặng. Tình yêu, sự tin tưởng, tất cả đều tan thành tro bụi.
Anh ta và đám bạn giàu có của anh ta vây quanh tôi. Tôi có thể nghe thấy tiếng cười cợt, tiếng xì xào bàn tán. Họ coi tôi như một món đồ chơi bị hỏng, một trò tiêu khiển trong đêm.
"Thiên, đây là hình phạt vì 'thiếu tôn trọng' sao? Hơi nặng tay đấy," một giọng nói chế nhạo vang lên.
Thiên cười khẩy, một tiếng cười mà tôi chưa bao giờ nghe thấy trước đây. "Cô ta đáng bị như vậy. Dám vu oan cho Nhàn của tao."
Trong bóng tối và nỗi đau tột cùng, một ký ức xa xôi chợt lóe lên. Chiếc mặt dây chuyền hình mặt trăng khuyết mà Lương Nhật Minh, người bạn thời thơ ấu ở trại trẻ mồ côi, đã tặng tôi trước khi anh ấy rời đi.
"Nguyệt, bên trong có một nút báo động bí mật. Nếu có ai bắt nạt cậu, cứ bấm vào đây. Dù ở đâu, tớ cũng sẽ đến."
Bàn tay run rẩy của tôi lần tìm trên cổ. Vẫn còn đây. Chiếc mặt dây chuyền lạnh lẽo. Ngón tay tôi run rẩy, mò mẫm tìm kiếm cái nút nhỏ xíu được giấu kín sau mặt trăng.
Tôi bấm vào nó. Một lần. Hai lần.
Không có gì xảy ra.
Sự tuyệt vọng lại một lần nữa nhấn chìm tôi. Có lẽ nó đã hỏng. Có lẽ đó chỉ là một lời hứa trẻ con.
Nhưng tôi không còn gì để mất. Bàn tay tôi siết chặt mặt dây chuyền.
"Minh..." tôi thì thầm trong bóng tối, một lời cầu nguyện cuối cùng. "Cứu em."
Tôi bấm mạnh vào cái nút một lần nữa, dùng hết sức lực còn lại, giữ chặt nó.
Các tác phẩm khác của Gavin
Thêm nhiều động thái