/0/95787/coverbig.jpg?v=97540860261b6430b01ee8a925505371&imageMogr2/format/webp)
Kỷ niệm năm năm yêu nhau, tôi phát hiện ra mình chỉ là một kẻ thế thân. Suốt năm năm qua, mọi sự dịu dàng của Trần Khải đều là giả dối, anh ta chỉ dùng tôi làm tấm bình phong cho người tình trong mộng của mình. Khi người tình trở về, anh ta cùng cô ta liên tục sỉ nhục, hành hạ tôi. Họ ép tôi uống bát canh nấu từ chính con mèo cưng của mình, rồi ném tôi vào một sàn đấu ngầm, để mặc tôi bị chó dữ cắn xé đến chết. Trong khoảnh khắc cận kề cái chết, tôi không hiểu tại sao người đàn ông từng yêu tôi đến tận xương tủy lại có thể tàn nhẫn đến vậy. May mắn thay, tôi đã nắm bắt được cơ hội sống sót cuối cùng, giả chết thành công. Một năm sau, tôi trở về với thân phận hoàn toàn mới, một kiến trúc sư nổi tiếng quốc tế. Trần Khải, màn kịch của anh đã kết thúc, giờ là lúc tôi bắt đầu.
Kỷ niệm năm năm yêu nhau, tôi phát hiện ra mình chỉ là một kẻ thế thân.
Suốt năm năm qua, mọi sự dịu dàng của Trần Khải đều là giả dối, anh ta chỉ dùng tôi làm tấm bình phong cho người tình trong mộng của mình.
Khi người tình trở về, anh ta cùng cô ta liên tục sỉ nhục, hành hạ tôi. Họ ép tôi uống bát canh nấu từ chính con mèo cưng của mình, rồi ném tôi vào một sàn đấu ngầm, để mặc tôi bị chó dữ cắn xé đến chết.
Trong khoảnh khắc cận kề cái chết, tôi không hiểu tại sao người đàn ông từng yêu tôi đến tận xương tủy lại có thể tàn nhẫn đến vậy.
May mắn thay, tôi đã nắm bắt được cơ hội sống sót cuối cùng, giả chết thành công.
Một năm sau, tôi trở về với thân phận hoàn toàn mới, một kiến trúc sư nổi tiếng quốc tế.
Trần Khải, màn kịch của anh đã kết thúc, giờ là lúc tôi bắt đầu.
Chương 1
Đoan Hoài My POV:
Kỷ niệm năm năm yêu nhau, tôi phát hiện ra mình chỉ là một kẻ thế thân. Suốt năm năm qua, mọi sự dịu dàng, mọi lời yêu thương mà Trần Khải dành cho tôi, không phải dành cho Đoan Hoài My, mà là cho một người khác – Vi Ngọc Mai.
Trong giới thượng lưu ở Thành phố Hồ Chí Minh, không ai không biết đến Trần Khải, chủ tịch tập đoàn bất động sản TK hùng mạnh. Anh ta là một người đàn ông lạnh lùng, quyền lực, và nổi tiếng là người không gần nữ sắc. Mọi người đều nói, bên cạnh Trần Khải trong bán kính một mét không bao giờ có sự xuất hiện của phụ nữ.
Nhưng họ không biết, vị tổng tài cấm dục đó lại có một cô bạn gái bí mật.
Người đó chính là tôi.
Năm năm trước, tôi chỉ là một sinh viên kiến trúc nghèo khó, vô tình lọt vào mắt xanh của anh.
Sau đó, anh theo đuổi tôi một cách cuồng nhiệt. Anh mua cho tôi căn biệt thự đắt nhất thành phố, cho tôi chiếc xe sang trọng nhất, và tấm thẻ đen không giới hạn hạn mức. Anh biến tôi từ một cô gái nghèo trở thành nàng công chúa được người đời ngưỡng mộ.
Anh bảo vệ tôi một cách kín kẽ, không để bất kỳ ai làm tổn thương tôi. Nếu có ai dám nói xấu tôi một câu, ngày hôm sau, người đó sẽ biến mất khỏi Thành phố Hồ Chí Minh.
Sự yêu chiều vô bờ bến của anh khiến tôi, một cô gái chưa từng trải sự đời, nhanh chóng chìm đắm.
Tất cả mọi người đều nói, Trần Khải yêu tôi đến tận xương tủy.
Ngay cả tôi cũng đã từng tin vào điều đó.
Cho đến tối hôm nay, trong bữa tiệc kỷ niệm năm năm của chúng tôi.
Tôi lấy hết can đảm, đưa ra một yêu cầu nhỏ. Tôi nói, "Khải, hôm nay là kỷ niệm năm năm của chúng ta, anh có thể đăng một bức ảnh của em lên mạng xã hội không?"
Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ công khai mối quan hệ của chúng tôi. Tôi không muốn danh phận, tôi chỉ mong có được một sự công nhận nhỏ nhoi, một bằng chứng cho thấy tình yêu của chúng tôi là có thật.
Nhưng anh lại đột ngột biến sắc.
"Đoan Hoài My, em càng ngày càng không biết điều." Giọng anh lạnh như băng, "Đừng quên thân phận của mình."
Sau đó, anh bỏ mặc tôi lại một mình trong phòng tiệc xa hoa, xoay người rời đi.
Tôi đứng đó, chịu đựng những ánh mắt chế giễu và lời xì xào bàn tán của mọi người xung quanh. Cảm giác xấu hổ và tủi nhục bao trùm lấy tôi.
Tôi không hiểu. Rõ ràng hôm qua anh còn dịu dàng ôm tôi, hứa sẽ cho tôi một bất ngờ lớn vào ngày kỷ niệm. Tại sao hôm nay anh lại trở nên lạnh lùng như vậy chỉ vì một yêu cầu nhỏ?
Tôi chạy theo anh, muốn hỏi cho ra lẽ.
Nhưng khi đến gần phòng nghỉ của anh, tôi nghe thấy giọng nói của trợ lý anh, "Chủ tịch, cô Vi Ngọc Mai sắp về nước rồi, chúng ta có nên xử lý cô Đoan Hoài My không?"
Trái tim tôi bỗng chùng xuống.
Vi Ngọc Mai... cái tên này quen quá.
À, tôi nhớ ra rồi. Đó là nữ minh tinh nổi tiếng, người được mệnh danh là "ánh trăng sáng" trong lòng bao người đàn ông. Cô ấy và tôi có vài phần giống nhau.
Tôi nín thở, lắng nghe.
Giọng nói lạnh lùng của Trần Khải vang lên, "Cô ta chỉ là một tấm bình phong tôi tìm về để che chắn cho Ngọc Mai thôi. Giờ Ngọc Mai sắp về rồi, cô ta cũng không còn giá trị lợi dụng nữa."
"Nhưng... cô ấy đã ở bên cạnh ngài năm năm rồi."
"Thì sao?" Trần Khải cười khẩy, "Một món đồ chơi mà thôi. Tôi chưa bao giờ chạm vào cô ta, cô ta nghĩ tôi yêu cô ta thật sao? Nực cười."
"Ngọc Mai không thích cô ta. Hôm nay ở tiệc, cô ta còn dám đòi hỏi Khải công khai mối quan hệ. Ngọc Mai nghe được đã rất tức giận." Một giọng nữ dịu dàng nhưng đầy ác ý vang lên, đó là bạn thân của Vi Ngọc Mai. "Khải, hay là dạy cho cô ta một bài học đi, để cô ta biết vị trí của mình ở đâu."
Trần Khải im lặng một lúc, rồi giọng nói tàn nhẫn của anh vang lên, "Tùy cô."
Đầu óc tôi trống rỗng.
Từng lời từng chữ của anh như những nhát dao đâm thẳng vào tim tôi.
Hóa ra, tôi chỉ là một kẻ thế thân.
Suốt năm năm qua, tôi đã che chắn cho Vi Ngọc Mai, hứng chịu bao nhiêu nguy hiểm. Tôi từng bị đối thủ của Trần Khải bắt cóc, suýt nữa bị cưỡng hiếp. Tôi từng vì anh mà bị xe đâm, nằm viện suốt một tháng.
Anh đã đến thăm tôi mỗi ngày, lo lắng dặn dò bác sĩ phải chăm sóc tôi thật tốt.
Tôi đã nghĩ rằng đó là tình yêu.
Nhưng bây giờ tôi mới hiểu, anh chỉ lo lắng "tấm bình phong" này bị hỏng, không thể tiếp tục che chở cho "ánh trăng sáng" của anh.
Năm năm tình yêu, hóa ra chỉ là một trò đùa.
Nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi. Cả cơ thể tôi run rẩy.
Phía sau cánh cửa, cuộc nói chuyện vẫn tiếp diễn.
"Khải, cứ để cô ta đi như vậy thì dễ dàng cho cô ta quá. Hay là... tìm vài người đàn ông đến 'chơi' với cô ta một đêm, quay video lại, để cô ta biết điều một chút."
Trái tim tôi như bị bóp nghẹt.
Tôi chờ đợi câu trả lời của Trần Khải, trong lòng vẫn còn một tia hy vọng mong manh.
Nhưng anh chỉ lạnh lùng đáp, "Đừng để lại dấu vết."
Một sự đồng ý lạnh lùng.
Hy vọng cuối cùng trong tôi cũng vụt tắt. Tôi không thể chịu đựng được nữa, quay người bỏ chạy.
Tôi chạy về phòng, vội vàng thu dọn hành lý. Tôi phải rời khỏi nơi này, rời khỏi người đàn ông tàn nhẫn này.
Nhưng khi tôi vừa kéo vali ra, cửa phòng đột nhiên bị mở ra. Một người đàn ông lạ mặt, cao to, xông vào.
Hắn ta khóa trái cửa lại, nhìn tôi với ánh mắt dâm đãng. "Cô Đoan, muộn thế này còn định đi đâu?"
Tôi sợ hãi lùi lại, "Anh là ai? Ai cho anh vào đây?"
Hắn ta cười nham hiểm, tiến lại gần tôi, "Cô không cần biết tôi là ai. Chỉ cần biết, đêm nay, tôi sẽ khiến cô sung sướng."
Hắn ta lao vào tôi như một con thú đói. Tôi hét lên, vùng vẫy trong tuyệt vọng.
"Anh muốn bao nhiêu tiền? Tôi cho anh hết! Làm ơn tha cho tôi!" Tôi khóc lóc cầu xin.
Hắn ta cười khẩy, túm lấy tóc tôi. "Tiền? Cô nghĩ cô còn có tiền sao? Trần tổng đã đóng băng tất cả tài khoản của cô rồi. Bây giờ cô chỉ là một con chó bị vứt bỏ thôi."
Hắn ta sỉ nhục tôi, "Nghe nói Trần tổng chưa bao giờ chạm vào cô. Chắc là chê cô bẩn thỉu. Không sao, để tôi 'thử' giúp anh ta xem."
Từng lời của hắn như muối xát vào vết thương của tôi.
Trần Khải... anh ta đúng là chưa bao giờ chạm vào tôi. Mỗi lần tôi cố gắng gần gũi, anh ta đều đẩy tôi ra với vẻ mặt chán ghét.
Tôi đã từng nghĩ rằng anh ta tôn trọng tôi.
Bây giờ tôi mới hiểu, anh ta chỉ đơn giản là ghê tởm tôi.
Trong mắt anh, tôi chỉ là một kẻ thế thân bẩn thỉu.
Sự tuyệt vọng và phẫn uất dâng lên trong tôi. Tôi không thể để mình bị hủy hoại như thế này.
Nhân lúc hắn ta không để ý, tôi dùng hết sức bình sinh, vớ lấy chiếc đèn ngủ trên bàn, đập mạnh vào đầu hắn.
Hắn ta loạng choạng, máu chảy ròng ròng. Tôi không cho hắn cơ hội phản kháng, tiếp tục đập liên tiếp vào đầu hắn cho đến khi hắn ngã gục xuống sàn.
Tôi nhìn người đàn ông bất tỉnh dưới chân, cả người run rẩy. Nước mắt và máu hòa quyện vào nhau.
Tôi run rẩy lấy ra chiếc điện thoại dự phòng mà tôi chưa bao giờ sử dụng, bấm một dãy số bí mật.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, một giọng nam trầm ấm vang lên. "Alo?"
"Là tôi, Đoan Hoài My." Tôi cố gắng giữ cho giọng mình không run, "Tưởng Hoài Văn, những tài liệu bí mật của tập đoàn TK mà anh muốn, tôi có thể lấy cho anh."
"Cô muốn gì?" Anh ta hỏi.
Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm đen kịt. "Tôi muốn một con đường sống. Tôi muốn anh giúp tôi dàn dựng một cái chết giả, để tôi hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời Trần Khải."
Đầu dây bên kia im lặng vài giây.
"Được. Cho tôi ba ngày."
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
Chương 11
17/10/2025
Chương 12
17/10/2025
Chương 13
17/10/2025
Chương 14
17/10/2025
Chương 15
17/10/2025
Chương 16
17/10/2025
Chương 17
17/10/2025
Chương 18
17/10/2025
Các tác phẩm khác của Gavin
Thêm nhiều động thái