/0/89373/coverorgin.jpg?v=6895695a4a2521e4c4cf29942a0fddf3&imageMogr2/format/webp)
Tôi đã dành ba năm thanh xuân để cứu Cơ Gia Toàn, vị hôn phu bị liệt của mình, từ cõi chết trở về.
Nhưng trong bữa tiệc mừng anh bình phục, anh lại nói với mọi người:
"Cẩm Dung chỉ là em gái thôi."
Ngay sau đó, anh ta quay sang ôm lấy Thái Chúc Ly, người đã bỏ rơi anh khi anh gặp nạn.
Cô ta liên tục gài bẫy hãm hại tôi, còn anh ta thì mù quáng tin lời, hết lần này đến lần khác làm tôi tổn thương.
Mẹ anh ta ném tiền vào mặt tôi, nói rằng tôi đã hết giá trị lợi dụng.
Đỉnh điểm là khi anh ta tự tay cạy miệng tôi, ép tôi uống bát canh độc mà anh ta cho rằng tôi đã dùng để hại người tình của anh ta.
Ba năm tận tụy của tôi, đổi lại chỉ là sự sỉ nhục và một trái tim tan nát.
Hóa ra, sự hy sinh của tôi trong mắt anh ta chỉ đáng giá hai từ "mang ơn".
Sau khi chết tâm hoàn toàn, tôi lặng lẽ rời đi.
Ba năm sau, tôi trở về cùng vị hôn phu của mình để chuẩn bị cho đám cưới.
Chương 1
Cấn Cẩm Dung POV:
Sau ba năm hy sinh, dốc cạn tâm huyết và sức lực để kéo Cơ Gia Toàn từ bờ vực của cái chết trở về, câu trả lời mà tôi nhận được lại là: "Cẩm Dung à? Cô ấy chỉ là em gái thôi."
Tiếng nhạc xập xình từ phòng tiệc vọng ra, hòa cùng tiếng cười nói rộn rã. Hôm nay là bữa tiệc mừng Cơ Gia Toàn, người thừa kế của tập đoàn Cơ Thị, đã hoàn toàn bình phục sau ba năm nằm liệt giường.
Tôi đứng nép mình bên ngoài cánh cửa gỗ lim được chạm khắc tinh xảo, tay bưng một ly nước ấm, chờ đợi anh. Chiếc váy dạ hội màu be mà bà Cơ chọn cho tôi có phần không vừa vặn, khiến tôi cảm thấy hơi khó thở.
Bên trong, tiếng một người bạn thân của Gia Toàn, Trần Khang, vang lên đầy phấn khích.
"Toàn, cậu đúng là kỳ tích! Ba năm trời, tớ đã nghĩ..." Giọng anh ta nghẹn lại, "Nhưng mà, phải công nhận Cẩm Dung quá giỏi. Ba năm qua, nếu không có cô ấy, không biết cậu sẽ ra sao nữa."
Tim tôi khẽ run lên. Tôi cúi đầu, nhìn vào ly nước trong tay, hơi ấm lan tỏa vào lòng bàn tay, nhưng không thể sưởi ấm được sự căng thẳng trong lòng.
"Đúng vậy," một giọng khác xen vào, "Cẩm Dung đúng là Bồ tát sống. Chăm sóc cậu ba năm ròng rã, không một lời than vãn. Toàn à, cậu định báo đáp người ta thế nào đây?"
Tôi nín thở, tai dỏng lên. Đây là câu hỏi mà tôi đã tự hỏi mình vô số lần trong ba năm qua.
Bên trong phòng, không khí đột nhiên im bặt. Sự im lặng kéo dài đến ngột ngạt.
Rồi, tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc của Gia Toàn, giọng nói mà tôi đã nghe mỗi ngày trong hơn một nghìn ngày đêm, trầm thấp và có chút thờ ơ.
"Báo đáp? Mẹ tớ sẽ không để cô ấy chịu thiệt. Về phần tớ, Cẩm Dung giống như em gái của tớ vậy."
Em gái.
Hai từ này như một nhát búa vô hình giáng mạnh xuống đầu tôi. Toàn thân tôi cứng đờ, ly nước trong tay suýt nữa thì rơi xuống đất.
"Em gái?" Trần Khang cao giọng, có vẻ không tin vào tai mình. "Cơ Gia Toàn, cậu nói cái gì vậy? Ba năm qua, Thái Chúc Ly bỏ rơi cậu ngay khi cậu gặp tai nạn, là ai đã ở bên cạnh cậu? Là Cẩm Dung! Cậu còn nhớ lúc cậu tuyệt vọng đòi chết, là ai đã quỳ xuống van xin cậu không? Là Cẩm Dung! Bây giờ cậu nói cô ấy là em gái?"
"Vậy thì sao?" Giọng Gia Toàn trở nên lạnh lùng. "Tớ thừa nhận mình mang ơn cô ấy. Nhưng tình cảm không thể miễn cưỡng. Người tớ yêu vẫn luôn là Chúc Ly."
Ngực tôi như bị một tảng đá lớn đè nặng, đau đến không thở nổi.
Hóa ra là vậy. Hóa ra ba năm thanh xuân, ba năm tận tụy, ba năm hy sinh của tôi, trong mắt anh, chỉ đơn giản là "mang ơn".
Tôi nhớ lại ba năm trước, khi Cơ Gia Toàn, thiếu gia kiêu ngạo của đế chế bất động sản, gặp tai nạn xe hơi nghiêm trọng. Anh từ một ngôi sao sáng chói trên thương trường, rơi xuống thành một phế nhân liệt nửa người.
Vị hôn thê của anh, tiểu thư nhà họ Thái, Thái Chúc Ly, người mà anh yêu say đắm, đã lập tức hủy hôn và bay ra nước ngoài ngay sau khi biết tin anh có thể sẽ phải ngồi xe lăn cả đời.
Cú sốc bị liệt và bị người yêu phản bội đã khiến Gia Toàn hoàn toàn suy sụp. Anh trở nên tiêu cực, cáu gắt, và nhiều lần tìm cách tự kết liễu đời mình.
Chính lúc đó, tôi, một chuyên gia vật lý trị liệu y học cổ truyền mới ra trường, đã được bà Cơ mời đến để chăm sóc cho anh.
Ba năm, một nghìn không trăm chín mươi lăm ngày. Tôi đã ở bên anh, chịu đựng mọi cơn thịnh nộ của anh, kiên nhẫn giúp anh tập vật lý trị liệu, dùng châm cứu để kích thích những dây thần kinh đã chết, dùng tất cả kiến thức và sự dịu dàng của mình để kéo anh ra khỏi bóng tối.
Bàn tay tôi chai sần vì mỗi ngày đều phải xoa bóp cho anh. Lưng tôi đau nhức vì phải dìu anh tập đi. Đôi mắt tôi thâm quầng vì những đêm thức trắng khi anh lên cơn đau.
Nhưng tôi chưa bao giờ hối hận. Bởi vì trong những lúc anh yếu đuối nhất, anh đã nắm lấy tay tôi và nói: "Cẩm Dung, cảm ơn em. Sau này, anh sẽ không để em chịu thiệt thòi."
Tôi đã tin vào lời hứa đó. Tôi đã tin rằng sự chân thành của mình sẽ có ngày được đền đáp.
Và rồi, anh đã đứng dậy được. Anh đã bình phục. Anh đã trở lại là Cơ Gia Toàn cao ngạo, rạng rỡ của ngày nào.
Còn tôi, vai trò của tôi cũng đã kết thúc.
Tôi đứng chết lặng ngoài cửa, cảm giác như mình là một người thừa thãi trong thế giới rực rỡ của anh.
Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra. Gia Toàn bước ra, anh mặc một bộ vest hàng hiệu, cao lớn và điển trai. Anh nhìn thấy tôi, đôi mày khẽ nhíu lại.
"Sao em lại đứng đây?"
Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười, giơ ly nước lên. "Em mang nước cho anh."
Anh không nhận lấy, ánh mắt lướt qua tôi rồi dừng lại ở phía sau lưng tôi. "Chúc Ly!"
Tôi quay người lại. Thái Chúc Ly, trong một chiếc váy đỏ lộng lẫy, đang đứng đó, mỉm cười nhìn Gia Toàn. Cô ta đã trở về.
/0/95924/coverorgin.jpg?v=edea0c03206b70b0c71aad310ec53958&imageMogr2/format/webp)
/0/90698/coverorgin.jpg?v=74dc1dd6a1e95a7b581ca3709f4d0d09&imageMogr2/format/webp)
/0/90365/coverorgin.jpg?v=6d66e3f963919eac0cf0540bfe7927b8&imageMogr2/format/webp)
/0/95670/coverorgin.jpg?v=b87891f930ecd9e4719e179bf5f1e5cc&imageMogr2/format/webp)
/0/95867/coverorgin.jpg?v=899d2302e4c25062e1fa0506ad278064&imageMogr2/format/webp)
/0/95675/coverorgin.jpg?v=ad433a9abca5395d197624e8be3564b7&imageMogr2/format/webp)
/0/95813/coverorgin.jpg?v=3a05862a7c05f58673995f83c8572f7c&imageMogr2/format/webp)
/0/90710/coverorgin.jpg?v=9d96db1a1f177460912d762a64b18f3a&imageMogr2/format/webp)
/0/94835/coverorgin.jpg?v=04c1100b0c65c0971ad46e6bc2cc2cb4&imageMogr2/format/webp)
/0/92198/coverorgin.jpg?v=12b9abd15815f4d8100436564f0ba632&imageMogr2/format/webp)
/0/90982/coverorgin.jpg?v=36c0119286d7bb0954cad44d392df7ee&imageMogr2/format/webp)
/0/98746/coverorgin.jpg?v=8e852a9e02e059e68122c05e9663f951&imageMogr2/format/webp)
/0/78547/coverorgin.jpg?v=f5e2885e44f6c6d0b7cff040245a4da2&imageMogr2/format/webp)
/0/95628/coverorgin.jpg?v=60a292fdd8fdb9c081f89eceb99801bb&imageMogr2/format/webp)
/0/95861/coverorgin.jpg?v=b897aa890f4627adc68f813d6c4a26ac&imageMogr2/format/webp)
/0/90106/coverorgin.jpg?v=e74fd788a41f809a632b30920b699baf&imageMogr2/format/webp)
/0/90782/coverorgin.jpg?v=af2f0c9b2c9a9b2eb342d83081c56eb9&imageMogr2/format/webp)
/0/95968/coverorgin.jpg?v=2c8e0e2e67039d9b33345232c4307126&imageMogr2/format/webp)
/0/94428/coverorgin.jpg?v=124878828ba8e980e6fad841f73b2a6b&imageMogr2/format/webp)
/0/82355/coverorgin.jpg?v=7a914855ac66ee8340357088e857e32f&imageMogr2/format/webp)