
/1/100987/coverorgin.jpg?v=9fead9de73e40c1b60e11b2b9be75d07&imageMogr2/format/webp)
Trong mùi thịt cháy khét lẹt, tiếng con trai gào thét thất thanh bên tai: "Mẹ ơi! Cứu con!"
Giữa biển lửa, tôi bị thanh xà nhà đè chặt, tuyệt vọng nhìn ngọn lửa nuốt chửng đứa con trai năm tuổi của mình. Tôi dùng chút sức tàn gọi cho chồng, Bùi Việt Thái, nhưng giọng anh ta vang lên đầy thiếu kiên nhẫn.
"Có chuyện gì vậy? Anh đang bận."
Tôi còn chưa kịp nói nhà cháy, đầu dây bên kia đã vang lên giọng một người phụ nữ yếu ớt: "Anh Thái, em đau đầu quá..."
Giọng chồng tôi lập tức thay đổi 180 độ, dịu dàng dỗ dành cô ta. Anh ta bảo tôi tự gọi cứu hỏa rồi cúp máy, vì còn phải ở lại bệnh viện chăm sóc "em gái nuôi" bị ngã.
Hóa ra, trong lòng người đàn ông tôi yêu bằng cả sinh mệnh, mẹ con tôi còn không bằng một cơn đau đầu của cô ta.
Ý thức chìm dần, tôi nguyện kiếp sau không bao giờ gặp lại anh ta nữa. Để rồi khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại hai năm trước.
Bùi Việt Thái đang ngồi trước mặt tôi, vẻ mặt mất kiên nhẫn.
"Anh chỉ đang bàn với em chuyện ly hôn giả thôi mà."
Chương 1
Mùi thịt cháy khét lẹt len lỏi vào từng tế bào trong cơ thể tôi, hòa cùng với tiếng gào thét thất thanh của con trai vang vọng bên tai.
"Mẹ ơi! Cứu con! Nóng quá!"
"Đức ơi! Con trai của mẹ!"
Tôi gào lên trong tuyệt vọng, cố gắng vùng vẫy giữa biển lửa ngùn ngụt, nhưng cơ thể đã bị một thanh xà nhà cháy rụi đè chặt, không thể nào nhúc nhích.
Hơi thở của tôi ngày càng yếu ớt, tầm nhìn mờ đi, chỉ còn lại hình ảnh bé bỏng của Bùi Gia Đức đang bị ngọn lửa tàn nhẫn nuốt chửng.
Nó mới năm tuổi thôi.
Nó là mạng sống của tôi.
"Đức ơi... Đừng sợ... Mẹ ở đây..." Tôi thều thào, nước mắt hòa cùng máu chảy dài trên gò má.
Giữa sự sống và cái chết, tôi chỉ còn một ý nghĩ duy nhất, đó là gọi cho chồng tôi, Bùi Việt Thái.
Tôi dùng hết sức lực còn lại, mò mẫm chiếc điện thoại đã vỡ nát bên cạnh, bấm vào số điện thoại quen thuộc đến khắc cốt ghi tâm.
Điện thoại reo một hồi lâu mới có người bắt máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói thiếu kiên nhẫn của anh.
"Có chuyện gì vậy? Anh đang bận."
"Việt Thái... Cứu... Cứu con..." Tôi khó khăn nói từng chữ, mỗi từ thoát ra đều kéo theo một cơn đau xé ruột gan.
"Gia Đức làm sao? Em lại để nó nghịch ngợm gì rồi phải không? Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, em phải trông con cho cẩn thận, nó không giống như con của người khác..."
Giọng anh đầy vẻ trách móc, không hề có một tia lo lắng.
Tôi còn chưa kịp giải thích, đầu dây bên kia đã vang lên một giọng nữ trong trẻo, yếu ớt.
"Anh Thái, em đau đầu quá... Anh có thể ở lại với em một lát không?"
Đó là Khưu Hà Trang, "em gái nuôi" của chồng tôi, người mà anh ta luôn miệng nói phải "báo ơn".
Ngay lập tức, giọng điệu của Việt Thái thay đổi một trăm tám mươi độ.
"Em thấy trong người thế nào rồi? Có cần anh gọi bác sĩ không? Em đừng lo, anh ở đây với em."
Giọng anh dịu dàng, ân cần đến mức khiến tôi cảm thấy ghê tởm.
Con trai ruột của anh đang cận kề cái chết, còn anh ta lại đang bận tâm đến cơn đau đầu của một người phụ nữ khác.
"Việt Thái... Nhà... Nhà cháy rồi... Cứu con với..." Tôi hét lên trong tuyệt vọng.
"Cháy nhà?" Anh ta có vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi lại nhanh chóng nói: "Em tự gọi cứu hỏa đi, anh đang ở bệnh viện với Hà Trang, cô ấy vừa bị ngã, đầu bị va đập, không thể rời đi được."
"Cạch."
Điện thoại bị cúp ngang.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình tối đen, trái tim như bị hàng vạn mũi kim đâm vào.
Đây là người đàn ông tôi đã yêu bằng cả sinh mệnh, người mà tôi đã từ bỏ sự nghiệp kiến trúc sư đầy hứa hẹn để lui về làm hậu phương vững chắc cho anh ta.
Hóa ra, trong lòng anh ta, mẹ con tôi còn không bằng một sợi tóc của Khưu Hà Trang.
Ngọn lửa liếm lên người tôi, đau đớn tột cùng.
Trong cơn mê man, tôi dường như nhìn thấy Bùi Gia Đức, thằng bé đang mỉm cười vẫy tay với tôi từ phía bên kia biển lửa.
"Đức ơi... Con trai của mẹ... Đợi mẹ..."
Ý thức của tôi chìm dần vào bóng tối.
Giá như có kiếp sau, tôi nguyện không bao giờ gặp lại Bùi Việt Thái nữa.
...
"Khanh Ly, em có nghe anh nói không đấy?"
Giọng nói quen thuộc nhưng lạnh lùng của Bùi Việt Thái kéo tôi ra khỏi cơn ác mộng kinh hoàng.
/0/95457/coverorgin.jpg?v=f9760ee4f71596f0d747e9944b79e6cd&imageMogr2/format/webp)
/0/90783/coverorgin.jpg?v=20251106171529&imageMogr2/format/webp)
/0/95833/coverorgin.jpg?v=20251107003437&imageMogr2/format/webp)
/0/90708/coverorgin.jpg?v=af2f367787c01f2192c66d7ff721f531&imageMogr2/format/webp)
/0/88778/coverorgin.jpg?v=e8ce428d2fdc7f7dda6f46bd81314c21&imageMogr2/format/webp)
/0/95697/coverorgin.jpg?v=20251106222847&imageMogr2/format/webp)
/0/90999/coverorgin.jpg?v=c7deeeabac6e9a7d98c412886ca8e9f2&imageMogr2/format/webp)
/0/77281/coverorgin.jpg?v=9f8573041b6176b1e8e2527334bd759b&imageMogr2/format/webp)
/0/95893/coverorgin.jpg?v=d81f8de78579fa530e612acba284ff3e&imageMogr2/format/webp)
/0/95961/coverorgin.jpg?v=20251107022248&imageMogr2/format/webp)
/0/96376/coverorgin.jpg?v=20251107030427&imageMogr2/format/webp)
/1/100524/coverorgin.jpg?v=cc838c2955de55096764e2bd7eb51087&imageMogr2/format/webp)
/0/95764/coverorgin.jpg?v=20251106223738&imageMogr2/format/webp)
/0/90726/coverorgin.jpg?v=4e0f92ae75b31bbedc1e1bc0bd8c0ac7&imageMogr2/format/webp)
/0/90148/coverorgin.jpg?v=ed7fad9eff218af723c1c5555a591deb&imageMogr2/format/webp)
/0/96283/coverorgin.jpg?v=a4cb4fb3678960776a99de9708afbf11&imageMogr2/format/webp)
/0/88780/coverorgin.jpg?v=20250806144931&imageMogr2/format/webp)
/0/90711/coverorgin.jpg?v=323435be75108527066066db77228f04&imageMogr2/format/webp)
/0/95624/coverorgin.jpg?v=b06bb903d7d81dac3202cb3844d0730b&imageMogr2/format/webp)
/0/90968/coverorgin.jpg?v=f51e09fe56b889f5d2f7dd8b4e6ecd26&imageMogr2/format/webp)