
/0/74712/coverorgin.jpg?v=e91a67cc8def25c436475961983be656&imageMogr2/format/webp)
Khi tôi bị đâm, máu chảy không ngừng, tôi gọi điện cho chồng mình, Mai Minh Quang, để cầu cứu.
Anh ta lại lạnh lùng nói:
"Vậy thì chết đi. Đừng làm phiền tôi, Băng Linh không thích ồn ào."
Bảy năm hôn nhân, tôi yêu anh ta đến hèn mọn, đổi lại chỉ là sự ghẻ lạnh và một câu "chết đi". Hóa ra, mạng sống của tôi còn không bằng một phút yên tĩnh của cô em gái nuôi Hà Băng Linh.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, tôi tự nhủ nếu có kiếp sau, tôi sẽ không bao giờ yêu anh ta nữa.
Mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại bảy năm trước, ngay thời điểm bi kịch mới bắt đầu.
Lần này, tôi nhìn thẳng vào người chồng bội bạc của mình và nói:
"Mai Minh Quang, chúng ta ly hôn đi."
Chương 1
Trà Diệu Ngọc's POV:
Máu.
Mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi tôi, đặc quánh trong cổ họng.
Cơn đau buốt từ bụng dưới lan ra khắp cơ thể, giống như hàng ngàn mảnh thủy tinh vỡ đang cứa vào từng thớ thịt. Tôi nằm co quắp trên sàn nhà kho lạnh lẽo, bẩn thỉu, cố gắng dùng tay bịt chặt vết thương đang không ngừng rỉ máu.
Tôi sắp chết rồi.
Trong khoảnh khắc ý thức sắp tan rã, tôi run rẩy rút điện thoại ra. Màn hình loang lổ vết máu, nhưng tôi vẫn cố gắng bấm vào cái tên quen thuộc đến khắc cốt ghi tâm.
"Mai Minh Quang."
Điện thoại reo lên ba hồi rồi có người bắt máy.
Đầu dây bên kia không có tiếng động, chỉ có sự im lặng chết chóc.
Nhưng tôi biết anh đang nghe.
"Minh Quang... cứu em..." Giọng tôi yếu ớt, đứt quãng, mỗi một chữ thốt ra đều kéo theo cơn đau xé ruột. "Em đang ở... nhà kho bỏ hoang... phía Tây thành phố... Bọn chúng đâm em rồi... Em đau quá..."
Tôi có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của anh, bình tĩnh đến đáng sợ.
Rồi, một giọng nói lạnh như băng vang lên, không một chút cảm xúc, giống như một nhát dao cuối cùng, tàn nhẫn đâm xuyên qua trái tim đã nát tan của tôi.
"Trà Diệu Ngọc, cô lại giở trò gì nữa đây?"
Trò gì ư?
Nước mắt tôi lã chã rơi, hòa cùng với máu, mặn chát và buốt giá. Bảy năm hôn nhân, bảy năm địa ngục, tôi đã quen với sự lạnh lùng của anh, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng, ngay cả khi tôi sắp chết, anh vẫn có thể tàn nhẫn đến vậy.
"Lần này không phải... là trò đùa... Em thật sự... sắp chết rồi..."
"Vậy thì chết đi."
Giọng anh không một chút do dự, sắc bén và tàn độc.
"Đừng làm phiền tôi nữa. Băng Linh không thích ồn ào."
Tút... tút... tút...
Điện thoại bị cúp máy một cách phũ phàng.
Sự lạnh lẽo bao trùm lấy tôi, còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Thì ra, trong trái tim anh, mạng sống của tôi còn không bằng một phút yên tĩnh của Hà Băng Linh.
Nực cười thật.
Tôi đã yêu người đàn ông này bằng cả sinh mệnh, yêu đến hèn mọn, yêu đến mất cả bản thân. Để rồi đổi lại được gì?
Chỉ là sự ghẻ lạnh, khinh bỉ và một câu "Vậy thì chết đi."
Ý thức của tôi dần mơ hồ. Cơn đau cũng không còn rõ rệt nữa.
Trước khi chìm vào bóng tối vô tận, tôi mỉm cười.
Nếu có kiếp sau, Trà Diệu Ngọc, mày tuyệt đối đừng yêu Mai Minh Quang nữa.
Tuyệt đối không...
...
Một cơn đau nhói ở cổ tay kéo tôi ra khỏi bóng tối.
Tôi giật mình mở mắt, theo phản xạ muốn ngồi dậy nhưng cả người mềm oặt, không còn chút sức lực.
Đây là đâu?
Không phải là nhà kho hôi hám, ẩm ướt. Nơi này là một căn phòng ngủ xa hoa, quen thuộc đến đau lòng.
Là phòng ngủ của tôi và Mai Minh Quang.
Ánh nắng ban mai xuyên qua lớp rèm cửa mỏng, rắc những vệt sáng lấp lánh lên tấm thảm Ba Tư đắt tiền.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi chưa chết ư?
Tôi cúi đầu nhìn xuống cơ thể mình. Chiếc váy ngủ lụa màu trắng vẫn còn nguyên vẹn, không có một vết rách nào. Bụng dưới phẳng lì, không có vết dao đâm, không có máu.
Chỉ có cổ tay đang bị một bàn tay to lớn, thô bạo siết chặt, đau đến mức hằn lên những vệt đỏ tím.
Tôi run rẩy ngẩng đầu lên, nhìn vào người đàn ông đang đứng bên giường.
Khuôn mặt anh tuấn, lạnh lùng, đôi mắt phượng hẹp dài nheo lại, ánh lên sự chán ghét và khinh bỉ không hề che giấu.
Mai Minh Quang.
Anh ta còn sống.
Và tôi... cũng còn sống.
Tôi đưa tay lên, run rẩy chạm vào khuôn mặt mình. Vẫn là tôi. Nhưng làn da mịn màng, căng bóng, không có dấu vết của bảy năm hôn nhân mệt mỏi và đau khổ.
Tôi vội vàng vớ lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường.
Màn hình sáng lên.
Thứ Năm, ngày 23 tháng 8 năm 20XX.
Tim tôi như ngừng đập.
Đây là thời điểm chúng tôi vừa mới kết hôn được ba tháng.
Tôi đã... tái sinh?
Trở về bảy năm trước, trở về thời điểm bi kịch chỉ mới bắt đầu?
"Trà Diệu Ngọc, cô lại giả vờ chết đấy à?" Giọng nói lạnh như băng của Mai Minh Quang kéo tôi về thực tại. Anh ta siết chặt cổ tay tôi hơn nữa, lực mạnh đến mức tôi tưởng như xương mình sắp gãy. "Cô nghĩ làm như vậy thì tôi sẽ quan tâm đến cô sao? Đừng mơ!"
Cơn đau từ cổ tay truyền đến, nhưng nó không thể nào so sánh được với nỗi đau thấu tim gan ở kiếp trước.
Tôi không còn là Trà Diệu Ngọc ngu ngốc của kiếp trước nữa.
/0/95685/coverorgin.jpg?v=20251106222528&imageMogr2/format/webp)
/0/95841/coverorgin.jpg?v=20251107003622&imageMogr2/format/webp)
/0/90113/coverorgin.jpg?v=20251106130821&imageMogr2/format/webp)
/0/95920/coverorgin.jpg?v=20251107021537&imageMogr2/format/webp)
/1/100752/coverorgin.jpg?v=20251216000742&imageMogr2/format/webp)
/0/90713/coverorgin.jpg?v=20251106171140&imageMogr2/format/webp)
/0/90128/coverorgin.jpg?v=20251106141144&imageMogr2/format/webp)
/0/90089/coverorgin.jpg?v=20251106130818&imageMogr2/format/webp)
/0/90131/coverorgin.jpg?v=20251106170610&imageMogr2/format/webp)
/0/95761/coverorgin.jpg?v=20251106223552&imageMogr2/format/webp)
/0/95970/coverorgin.jpg?v=20251107022430&imageMogr2/format/webp)
/0/95776/coverorgin.jpg?v=20251107002420&imageMogr2/format/webp)
/0/95955/coverorgin.jpg?v=20251107022103&imageMogr2/format/webp)
/0/97305/coverorgin.jpg?v=20251107030608&imageMogr2/format/webp)
/0/90726/coverorgin.jpg?v=20250825094239&imageMogr2/format/webp)
/0/95650/coverorgin.jpg?v=20251106221630&imageMogr2/format/webp)
/0/95662/coverorgin.jpg?v=20251106221951&imageMogr2/format/webp)
/0/77927/coverorgin.jpg?v=20251216000320&imageMogr2/format/webp)
/0/90722/coverorgin.jpg?v=20251106171511&imageMogr2/format/webp)
/0/95688/coverorgin.jpg?v=20251106222659&imageMogr2/format/webp)