
/0/93184/coverorgin.jpg?v=cd46e8c83417887638d05148846d640d&imageMogr2/format/webp)
Tôi đã dành năm năm thanh xuân để yêu Trác Sơn Lâm, để rồi phát hiện ra tất cả chỉ là một màn kịch được sắp đặt sẵn.
Anh ta ở bên tôi, đóng vai một người bạn trai hoàn hảo, chỉ để hoàn thành di nguyện của người anh trai đã khuất.
Sự thật còn tàn nhẫn hơn: anh ta đã bí mật kết hôn với tình đầu, Hà Mai Vy, và họ thậm chí đã có con với nhau.
Ngay tại bữa tiệc đính hôn của chúng tôi, anh ta đã bỏ mặc tôi để chạy đến bên cô ta. Tệ hơn nữa, anh ta còn nhẫn tâm giam cầm và cho người đến làm nhục tôi, chỉ vì tin vào những lời vu khống của cô ta.
Năm năm yêu thương cháy bỏng, trong mắt anh ta, chỉ là một món nợ, một trách nhiệm phiền phức.
Sau khi được anh trai cứu thoát khỏi địa ngục, tôi đã quyết định rời đi, xóa sổ anh ta hoàn toàn khỏi cuộc đời mình.
Ba năm sau, khi tôi đã trở thành một họa sĩ nổi tiếng và chuẩn bị kết hôn với người đàn ông khác, anh ta đột nhiên xuất hiện, quỳ xuống khóc lóc cầu xin tôi tha thứ.
Chương 1
LỤC MỘNG LINH POV:
Tôi phát hiện ra mối tình năm năm của mình là một trò lừa bịp vào một buổi chiều thứ Ba, khi vô tình mở máy tính xách tay của Trác Sơn Lâm và thấy một tập tin duy nhất trên màn hình nền có tiêu đề "Gửi anh Hải".
Sơn Hải là anh trai đã khuất của anh.
Sự tò mò thôi thúc tôi nhấp chuột. Bên trong là một cuốn nhật ký điện tử, và dòng chữ đầu tiên đã khiến máu trong người tôi đông cứng lại.
"Anh Hải, hôm nay là tròn năm năm ngày anh mất. Em đã làm theo lời anh dặn, chăm sóc cho Mộng Linh. Em đã ở bên cô ấy, đóng vai một người bạn trai hoàn hảo. Kế hoạch của em đang đi đúng hướng. Chẳng bao lâu nữa, em sẽ cầu hôn cô ấy, cưới cô ấy, và hoàn thành di nguyện cuối cùng của anh."
Kế hoạch.
Một từ đơn giản, nhưng nó đập vào mắt tôi như một cú đấm vật lý. Toàn bộ thế giới của tôi, được xây dựng trên nền tảng của tình yêu và sự tin tưởng, bắt đầu rạn nứt.
Tôi cuộn xuống, đọc hết mục này đến mục khác. Mỗi dòng chữ là một con dao găm xoáy sâu hơn vào trái tim tôi.
"Ngày X tháng Y: Đưa Mộng Linh đi ăn tối ở nhà hàng cô ấy thích. Cô ấy trông rất vui. Nhiệm vụ hoàn thành."
"Ngày A tháng B: Mua cho Mộng Linh chiếc vòng cổ cô ấy ngắm nghía. Phản ứng của cô ấy đúng như dự đoán. Mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát."
"Ngày C tháng D: Cô ấy nói yêu em. Em đã nói em cũng yêu cô ấy. Lời nói dối này ngày càng dễ dàng hơn."
Tay tôi run rẩy, phải vịn vào cạnh bàn để không ngã quỵ. Cảm giác buồn nôn cuộn lên trong dạ dày. Năm năm. Năm năm ròng rã, mỗi khoảnh khắc ngọt ngào, mỗi lời yêu thương, mỗi cử chỉ quan tâm... tất cả chỉ là một phần của một kịch bản được soạn sẵn. Một nhiệm vụ. Một nghĩa vụ.
Tôi đã luôn biết ơn Sơn Hải. Anh ấy là một anh hùng, đã hy sinh mạng sống của mình để cứu tôi trong một trận lũ quét kinh hoàng nhiều năm trước. Nỗi ám ảnh và mặc cảm tội lỗi đã theo tôi suốt một thời gian dài, cho đến khi Sơn Lâm xuất hiện. Anh đã dịu dàng kéo tôi ra khỏi bóng tối, hứa sẽ thay anh trai chăm sóc tôi.
Tôi đã tin anh. Tôi đã yêu anh bằng cả trái tim mình.
Giờ đây, sự thật phơi bày trước mắt tôi, tàn nhẫn và trần trụi. Tôi chỉ là một gánh nặng, một trách nhiệm mà anh trai anh để lại. Tình yêu của anh chưa bao giờ tồn tại.
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân của Sơn Lâm ngoài hành lang. Anh đang nói chuyện điện thoại. Hoảng hốt, tôi vội vàng đóng tập tin lại, nhưng đã quá muộn để xóa dấu vết. Tôi nín thở, lắng nghe.
Giọng nói trầm ấm quen thuộc của anh vang lên, nhưng những lời anh nói lại xa lạ đến đáng sợ.
"Ừ, anh biết rồi, Mai Vy. Đừng khóc nữa. Anh sẽ đến ngay."
Hà Mai Vy. Cái tên đó giống như một cái gai nhọn đâm vào tai tôi. Cô ta là một hot girl mạng xã hội, người mà Sơn Lâm luôn giới thiệu là "bạn bè bình thường". Nhưng linh cảm của một người phụ nữ không bao giờ sai.
Tôi rón rén bước đến gần cửa, ép tai vào cánh cửa gỗ lạnh lẽo.
"Anh biết em đang buồn," giọng Sơn Lâm dịu dàng đến mức tôi chưa bao giờ được nghe. "Đám cưới với Mộng Linh chỉ là hình thức thôi. Em biết mà. Anh làm tất cả những điều này chỉ vì anh Hải. Trái tim anh chỉ có mình em. Chờ anh, anh sẽ giải quyết mọi chuyện và chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau."
Một khoảng lặng.
"Thai nhi sao rồi? Em phải giữ gìn sức khỏe. Anh sẽ không để mẹ con em phải chịu thiệt thòi đâu. Được rồi, anh đến ngay đây."
Thai nhi.
/0/95770/coverorgin.jpg?v=a1f49edb6adec8343f7adb19cdd77757&imageMogr2/format/webp)
/0/95769/coverorgin.jpg?v=b93b9b24fa35d86f7f42fa77471492af&imageMogr2/format/webp)
/0/95753/coverorgin.jpg?v=dce0e128f511e653ebdf8427da75f168&imageMogr2/format/webp)
/0/95774/coverorgin.jpg?v=70a2fb8090dd07ca182e9791e918c95d&imageMogr2/format/webp)
/0/95756/coverorgin.jpg?v=03ade2cd10a6a562ac2a29f89f9565f3&imageMogr2/format/webp)
/0/95815/coverorgin.jpg?v=96c5283e8150f57192d8839ffe2c7e4e&imageMogr2/format/webp)
/0/92358/coverorgin.jpg?v=5b8ff4e828cb1476e64cf6fcf4a33667&imageMogr2/format/webp)
/0/95944/coverorgin.jpg?v=50ad1a3a8a398c4922c67703abf039f6&imageMogr2/format/webp)
/0/95656/coverorgin.jpg?v=a1ea099c3211cc07eec479679fed6206&imageMogr2/format/webp)
/0/95659/coverorgin.jpg?v=448f1a11a56b089ab6db33c44a142ecf&imageMogr2/format/webp)
/0/95761/coverorgin.jpg?v=bec71c080f8413a618762c6adb11fad8&imageMogr2/format/webp)
/0/77932/coverorgin.jpg?v=3e86f787c4f2765147f14a78cabeac2b&imageMogr2/format/webp)
/0/77633/coverorgin.jpg?v=8f17bcb5b85104bbe207376203618cc8&imageMogr2/format/webp)
/0/95683/coverorgin.jpg?v=6970090651e926637573d6eb4b06a3eb&imageMogr2/format/webp)
/0/95653/coverorgin.jpg?v=6c9b585945771b3ce556116ee478f960&imageMogr2/format/webp)
/0/90152/coverorgin.jpg?v=c2bc7d3cfd4dea9d1c76016c747afc91&imageMogr2/format/webp)
/0/95727/coverorgin.jpg?v=ffbd34a8934bd246e8a90c7f4aae4e9d&imageMogr2/format/webp)
/0/95690/coverorgin.jpg?v=53f8d6d56e40af619b01a4be2904eb83&imageMogr2/format/webp)
/0/95679/coverorgin.jpg?v=c8035b30fa91dca9bfd378bd4a7d8cab&imageMogr2/format/webp)
/0/95903/coverorgin.jpg?v=bc96ed1d4526320cda18b43af4c77c84&imageMogr2/format/webp)