/0/74178/coverorgin.jpg?v=43aab298ca3ecdb5da5abe34cb084657&imageMogr2/format/webp)
Trong bữa tiệc sinh nhật của tôi, vị hôn phu Võ Hùng Tráng đã chuẩn bị cho tôi một "món quà" lớn.
Một đoạn video quay lén những khoảnh khắc xấu hổ nhất của tôi được chiếu lên màn hình lớn, biến tôi thành trò cười cho cả thành phố.
Kẻ chủ mưu là cô em gái nuôi mà anh ta hết mực yêu thương, Ninh Nhã Trang. Nhưng để bảo vệ cô ta, anh ta đã ép một người lính trung thành phải đứng ra nhận tội thay.
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng, như thể tôi mới là kẻ phá hoại hạnh phúc của họ.
Khoảnh khắc đó, trái tim tôi hoàn toàn chết lặng.
Tôi bật cười, cầm lấy micro.
"Được thôi, nếu anh đã muốn diễn kịch, tôi sẽ cho tất cả mọi người xem một vở kịch còn đặc sắc hơn."
Chương 1
Nguyễn Thùy Vân POV:
Mọi người đều nói sự kết hợp của chúng tôi là định mệnh.
Nguyễn Thùy Vân, ái nữ của tập đoàn bất động sản Nguyễn Thị. Võ Hùng Tráng, người thừa kế của tập đoàn công nghệ Võ Gia. Hai thế lực kinh tế hùng mạnh nhất Việt Nam, được thống nhất bởi một hợp đồng hôn nhân ký kết từ khi chúng tôi còn là những đứa trẻ.
Anh là tương lai của tôi, vị vua được chọn để cùng tôi cai trị đế chế mà cả hai gia tộc đã dày công xây dựng.
Nhưng anh ta trở về nhà với mùi nước hoa rẻ tiền và những lời dối trá của một người phụ nữ khác.
Tôi ngồi trên chiếc ghế sofa da màu kem trong căn penthouse của chúng tôi, ánh đèn vàng ấm áp của Sài Gòn về đêm hắt vào từ khung cửa sổ kính khổng lồ. Ly rượu vang đỏ trên tay tôi vẫn còn nguyên, sự chờ đợi đã làm nó mất đi vị ngon vốn có.
Tiếng cửa mở. Võ Hùng Tráng bước vào.
Anh vẫn đẹp trai như mọi khi, trong bộ vest được may đo hoàn hảo, toát ra khí chất của một nhà lãnh đạo bẩm sinh. Mái tóc đen dày được vuốt ngược gọn gàng, đôi mắt sâu thẳm luôn ẩn chứa một sự tính toán lạnh lùng. Anh là một nhà chiến lược kinh doanh tài giỏi, một vị vua tương lai được cả giới kinh doanh kính nể.
Và anh là của tôi. Ít nhất, đó là những gì tôi đã tin tưởng.
"Em vẫn chưa ngủ sao?" Anh hỏi, giọng nói trầm ấm như thường lệ, nhưng có một sự mệt mỏi không thể che giấu.
Anh tiến lại gần, và trái tim tôi, dù đã được huấn luyện để trở nên sắt đá, vẫn không thể kiểm soát được nhịp đập của nó. Mỗi khi anh ở gần, cơ thể tôi lại phản ứng một cách nguyên thủy, một sự khao khát được chạm vào, được ôm lấy, được yêu thương.
Nhưng rồi, một mùi hương lạ xộc vào mũi tôi.
Nó không phải là mùi nước hoa Cologne đắt tiền mà anh thường dùng. Đây là một mùi hương ngọt ngào, nồng nặc và rẻ tiền. Một mùi hương mà tôi đã quá quen thuộc.
Mùi hương của Ninh Nhã Trang.
Cô gái mồ côi mong manh mà gia đình anh đã nhận nuôi sau khi cha cô, một quản đốc trung thành của Võ Gia, qua đời trong một tai nạn tại nhà máy. Võ Hùng Tráng đã thề sẽ bảo vệ cô như em gái ruột của mình.
Em gái. Một lời nói dối ngọt ngào.
Cơn giận dữ lạnh lẽo bắt đầu lan tỏa từ lồng ngực tôi, nhưng khuôn mặt tôi vẫn giữ nguyên vẻ bình thản. Tôi được nuôi dạy để trở thành một nữ vương, và một nữ vương không bao giờ để lộ cảm xúc của mình.
"Anh đã ở đâu?" Tôi hỏi, giọng tôi đều đều, không một chút gợn sóng.
"Anh có một cuộc họp muộn với các đối tác." Anh nói dối, mắt không nhìn thẳng vào tôi. Anh cởi áo khoác, và mùi hương đó càng trở nên nồng nặc hơn.
Anh cúi xuống định hôn tôi, nhưng tôi quay mặt đi. Nụ hôn của anh rơi vào khoảng không.
"Đừng chạm vào tôi," tôi nói, giọng tôi lạnh như băng. "Khi anh còn mang trên người mùi hương của cô ta."
Sự ngạc nhiên thoáng qua trên khuôn mặt anh, rồi nhanh chóng được thay thế bởi sự khó chịu. "Thùy Vân, đừng vô lý. Nhã Trang chỉ là em gái của anh."
"Em gái?" Tôi cười khẩy, một nụ cười không hề có chút vui vẻ. "Một người anh trai có cần phải mang mùi hương của em gái mình về nhà mỗi đêm không?"
Toàn bộ cơ thể tôi như bị xé toạc từ bên trong. Nỗi đau còn tệ hơn bất kỳ vết thương thể xác nào. Đó là nỗi đau của sự phản bội, sự sỉ nhục, sự vỡ mộng.
"Em mệt rồi." Anh nói, giọng điệu thiếu kiên nhẫn. "Chúng ta sẽ nói chuyện này vào sáng mai."
Anh quay lưng bước về phía phòng ngủ, bỏ lại tôi một mình trong phòng khách rộng lớn, lạnh lẽo.
Không. Sẽ không có sáng mai nào cho "chúng ta" nữa.
Tôi sẽ không phải là một giải thưởng an ủi. Tôi sẽ không đứng sau bất kỳ ai. Nguyễn Thùy Vân không bao giờ là lựa chọn thứ hai.
Tôi rút điện thoại ra, bấm một số quen thuộc. Đầu dây bên kia bắt máy ngay lập tức.
/0/95701/coverorgin.jpg?v=57fdad2aa2d185852d553d05e4334c81&imageMogr2/format/webp)
/0/95848/coverorgin.jpg?v=f9006586328c04cfebc49ad6c5fcca42&imageMogr2/format/webp)
/0/88765/coverorgin.jpg?v=a1079697325cec78919a4f5c253ec4fe&imageMogr2/format/webp)
/1/100761/coverorgin.jpg?v=77e65609d4276debbb02c1ae16ea4676&imageMogr2/format/webp)
/0/77635/coverorgin.jpg?v=151efb722321b6e66d2b0ca3dd3262ec&imageMogr2/format/webp)
/0/95946/coverorgin.jpg?v=09544f049efb39cb1a1d0ad8215b6658&imageMogr2/format/webp)
/0/95761/coverorgin.jpg?v=bec71c080f8413a618762c6adb11fad8&imageMogr2/format/webp)
/0/95645/coverorgin.jpg?v=7df4b6923178a57db76b27a7915b7242&imageMogr2/format/webp)
/0/95680/coverorgin.jpg?v=3f33998e3ff56200f9aff42e8056d46f&imageMogr2/format/webp)
/0/95918/coverorgin.jpg?v=3e5263ddf01f062acc7b55c954b5e1a0&imageMogr2/format/webp)
/0/95661/coverorgin.jpg?v=5918d83bea175d544fc7fa53de45bf78&imageMogr2/format/webp)
/0/95766/coverorgin.jpg?v=e5f25a8245ed9f492c553eceaa55ee45&imageMogr2/format/webp)
/0/95819/coverorgin.jpg?v=4552351f9295e40a50968bebf3f6911a&imageMogr2/format/webp)
/0/88402/coverorgin.jpg?v=2d5ac61d6ea1e62a742bfe173d57ab0b&imageMogr2/format/webp)
/0/96268/coverorgin.jpg?v=c944df5b17987895ad3aa5fb916860b9&imageMogr2/format/webp)
/0/95674/coverorgin.jpg?v=980fb45c06e457192dfdbba3a91f072b&imageMogr2/format/webp)
/0/95768/coverorgin.jpg?v=f110256437e500bbc6198640160c5840&imageMogr2/format/webp)
/0/95897/coverorgin.jpg?v=d1407950d777fb406fa3c1068a630959&imageMogr2/format/webp)
/1/100631/coverorgin.jpg?v=46b3e99bb54135aac4ca4f57db38bda2&imageMogr2/format/webp)
/0/95467/coverorgin.jpg?v=c3c6dd097f1cc29db3e3dcd8868827f3&imageMogr2/format/webp)