/0/95188/coverorgin.jpg?v=f3a6ddc90027c05467da849072813a88&imageMogr2/format/webp)
Mười năm hôn nhân, tôi cùng chồng từ hai bàn tay trắng gây dựng nên cả một đế chế. Tôi cứ ngỡ mình đã có được hạnh phúc viên mãn.
Cho đến khi chúng tôi cùng bị bắt cóc, và kẻ cầm đầu dí dao vào cổ tôi, bắt anh ta lựa chọn giữa tôi và cô nhân tình Dư Trúc Linh.
"Để cô ấy đi," anh ta nói, rồi bỏ mặc tôi, người vợ đang bị chuốc thuốc, lại cho bọn bắt cóc.
Tôi may mắn nhảy xuống biển thoát chết, nhưng đứa con vừa mới tượng hình trong bụng thì không. Tại bệnh viện, anh ta dành vị bác sĩ giỏi nhất cho cô nhân tình chỉ "hoảng sợ nhẹ", trong khi tôi cận kề cái chết.
Thậm chí, tôi còn tận tai nghe thấy anh ta và cô ta ân ái ngay trong nhà của chúng tôi, hứa hẹn sẽ ly hôn tôi để cưới cô ta.
Tình yêu mười năm, sự hy sinh và cả đứa con chưa kịp chào đời, tất cả đều không bằng một giọt nước mắt của cô ta. Trái tim tôi đã hoàn toàn chết lặng.
Sau khi làm phẫu thuật lấy thai chết lưu trong sự đau đớn tột cùng, tôi bình tĩnh gọi cho luật sư.
"Giúp tôi bán 25% cổ phần An Quân cho kẻ thù của anh ta, và khởi động thỏa thuận ly hôn. Tôi muốn Vũ Hữu Quân phải ra đi tay trắng."
Chương 1
Lục Minh An POV:
Nếu có ai hỏi tôi khoảnh khắc nào đau đớn nhất trong mười năm hôn nhân này, tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời, đó chính là ngay lúc này.
Tôi bị trói chặt trên một chiếc ghế trong một nhà kho bỏ hoang ven biển. Mùi tanh của nước biển và mùi ẩm mốc của gỗ mục xộc thẳng vào mũi, khiến tôi buồn nôn. Cả người tôi nóng rực, ý thức dần trở nên mơ hồ. Tôi biết mình đã bị chuốc thuốc.
Đối diện tôi, Dư Trúc Linh cũng bị trói, nhưng bộ dạng của cô ta thảm thương hơn nhiều. Quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù, nước mắt lưng tròng, trông cô ta giống như một con búp bê sứ mỏng manh sắp vỡ tan.
Tên cầm đầu, một gã đàn ông mặt sẹo mà chúng tôi đã đắc tội trong một thương vụ, cười khẩy. Hắn ta dí con dao sắc lạnh vào cổ tôi.
"Vũ Hữu Quân, mày chỉ được chọn một trong hai thôi. Vợ mày, hay con bé yếu đuối này?"
Tôi nhìn về phía chồng tôi, Vũ Hữu Quân. Người đàn ông đã cùng tôi đi từ hai bàn tay trắng, gây dựng nên tập đoàn An Quân hùng mạnh trong suốt mười năm. Ánh mắt anh ta đầy vẻ giằng xé, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
"Anh Quân... cứu em... em sợ..."
Dư Trúc Linh khóc nấc lên, giọng nói yếu ớt, thảm thiết. Cô ta ngước đôi mắt ngấn lệ, nhìn Quân như thể anh là vị cứu tinh duy nhất của đời mình.
Quân siết chặt nắm đấm. Anh không nhìn tôi, mà nhìn chằm chằm vào Dư Trúc Linh. Ánh mắt anh ta tràn ngập sự đau lòng và áy náy.
"Để cô ấy đi. Cô ấy chỉ là một cô gái yếu đuối, không liên quan gì đến chuyện này."
Anh ta nói, giọng khàn đặc.
Gã mặt sẹo cười ha hả. "Ồ? Vậy là mày chọn con bé này? Còn vợ mày thì sao? Lục Minh An, người phụ nữ đã cùng mày xây dựng nên đế chế An Quân đấy."
Quân cuối cùng cũng nhìn tôi. Ánh mắt anh không có tình yêu, chỉ có sự áy náy và một lời hứa hẹn trống rỗng.
"An, em ráng chịu một chút. Anh sẽ cứu Trúc Linh trước, rồi sẽ quay lại cứu em ngay. Anh hứa."
Anh ta đỡ lấy Dư Trúc Linh đang run rẩy, cởi trói cho cô ta. Trúc Linh mềm oặt ngã vào lòng anh, đôi tay nhỏ bé ôm chặt lấy eo anh như một sợi dây leo.
"Anh Quân... em biết anh sẽ không bỏ rơi em mà..."
Giọng cô ta nức nở, nhưng trong khoảnh khắc lướt qua tôi, tôi thấy trong mắt cô ta một tia đắc thắng lóe lên.
Quân bế thốc Trúc Linh lên, che chắn cho cô ta như một báu vật. Anh ta không hề ngoảnh lại nhìn tôi lấy một lần.
"An, đợi anh."
Giọng anh ta vọng lại từ xa, yếu ớt và giả tạo.
Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Mười năm. Mười năm thanh xuân, mười năm hy sinh, mười năm kề vai sát cánh, đổi lại chỉ là một lời hứa hẹn suông và một cái bóng lưng tàn nhẫn.
/0/95840/coverorgin.jpg?v=20251107003623&imageMogr2/format/webp)
/0/78350/coverorgin.jpg?v=20250928133918&imageMogr2/format/webp)
/0/90145/coverorgin.jpg?v=20251106170622&imageMogr2/format/webp)
/0/77733/coverorgin.jpg?v=20250911113556&imageMogr2/format/webp)
/0/75300/coverorgin.jpg?v=0c8db41322dfec1bd9a2a2ebbba60e11&imageMogr2/format/webp)
/0/95765/coverorgin.jpg?v=20251106223740&imageMogr2/format/webp)
/0/95915/coverorgin.jpg?v=20251107021351&imageMogr2/format/webp)
/0/77936/coverorgin.jpg?v=bbabd91d4caf4df182bbf17b1db3a077&imageMogr2/format/webp)
/0/90152/coverorgin.jpg?v=20251106170758&imageMogr2/format/webp)
/0/95727/coverorgin.jpg?v=20251106223051&imageMogr2/format/webp)
/0/92175/coverorgin.jpg?v=20251014164139&imageMogr2/format/webp)
/0/95984/coverorgin.jpg?v=20251107022746&imageMogr2/format/webp)
/0/77635/coverorgin.jpg?v=151efb722321b6e66d2b0ca3dd3262ec&imageMogr2/format/webp)
/0/95825/coverorgin.jpg?v=20251107002938&imageMogr2/format/webp)
/0/95811/coverorgin.jpg?v=20251107002813&imageMogr2/format/webp)
/0/95654/coverorgin.jpg?v=20251106221805&imageMogr2/format/webp)
/0/95959/coverorgin.jpg?v=20251107022234&imageMogr2/format/webp)
/0/95928/coverorgin.jpg?v=20251107021538&imageMogr2/format/webp)
/0/95631/coverorgin.jpg?v=20251106172733&imageMogr2/format/webp)
/0/95917/coverorgin.jpg?v=20251107021353&imageMogr2/format/webp)