/0/75300/coverorgin.jpg?v=0c8db41322dfec1bd9a2a2ebbba60e11&imageMogr2/format/webp)
Tôi từng là vợ của Trần Hoàng Bách, kẻ đứng đầu Hội Hoàng Trần. Suốt nhiều năm, tôi là người bạn đời hoàn hảo, giúp anh ta từ một tay chân non trẻ leo lên vị trí ông trùm không ai dám tranh cãi. Tôi đã tin rằng anh ta chính là người đàn ông từng cứu mạng tôi và hứa sẽ bảo vệ tôi mãi mãi.
Ảo tưởng đó tan vỡ khi tôi tình cờ nghe được anh ta hứa hẹn sự bảo vệ y hệt như vậy với một nữ sinh viên mỹ thuật mà anh ta đang qua lại.
Khi tôi chất vấn, anh ta gọi tôi là đồ bẩn thỉu và phiền phức. Khi tôi đòi ly hôn, anh ta dùng mảnh vỡ thủy tinh rạch một đường trên má tôi và gầm lên rằng tôi thuộc về anh ta. Anh ta công khai trao quỹ từ thiện của tôi và chiếc vòng cổ vốn dành cho tôi cho nhân tình, tuyên bố cô ta là "tình yêu duy nhất" trước toàn bộ thành phố.
Sự phản bội tột cùng ập đến khi cả hai chúng tôi bị bắt cóc. Bọn bắt cóc kề dao vào cổ mỗi người. Chúng bắt anh ta phải chọn.
Anh ta nhìn tôi, người vợ của mình.
Rồi nói: "Tôi chọn cô ấy."
Anh ta bỏ mặc tôi bị hành hạ và giết chết, rồi cùng tình mới quay lưng bước đi không một lần ngoảnh lại.
Nhưng tôi đã không chết. Một người trung thành cũ của gia đình đã cứu tôi.
Tôi giả chết, trốn khỏi đất nước và xây dựng một cuộc đời mới từ đống tro tàn của quá khứ. Cuối cùng tôi cũng được tự do.
Cho đến đêm nay, khi anh ta bước vào nhà hàng của tôi, một bóng ma từ cuộc đời mà tôi đã chôn vùi. Anh ta đã tìm thấy tôi. Và anh ta muốn tôi quay lại.
Chương 1
Tôi đã dành trọn ba ngày để sắp xếp những chi tiết cuối cùng cho lễ kỷ niệm của Hoàng Bách. Sự kiện thường niên của Hội Hoàng Trần là một màn phô trương quyền lực, và với tư cách là vợ của Trần Hoàng Bách, vai trò của tôi là đảm bảo nó diễn ra hoàn hảo. Tôi kiệt sức, rã rời, đôi chân đau nhức vì đứng quá lâu, nhưng một cảm giác thỏa mãn sâu sắc lấp đầy tôi. Tôi làm điều này vì anh. Vì chúng tôi.
Biệt thự giờ đây yên tĩnh, những người tổ chức sự kiện cuối cùng đã ra về. Tôi đi dọc theo đại sảnh tráng lệ, tay lướt nhẹ trên bức tường cẩm thạch mát lạnh. Tôi chỉ muốn được ngâm mình trong bồn nước nóng và ngã lưng xuống giường.
Khi đến gần phòng ngủ, tôi thấy một vệt sáng hắt ra từ khe cửa phòng làm việc của Hoàng Bách. Lạ thật. Dạo này anh ta hiếm khi làm việc muộn ở nhà.
Tôi bước lại gần, bước chân im lặng trên tấm thảm nhung. Tôi định gõ cửa thì nghe thấy tiếng nói từ bên trong. Một là của Hoàng Bách, trầm và mượt. Giọng còn lại là của em gái anh ta, Hoàng My.
Tôi dừng lại, tay lơ lửng giữa không trung. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
"Xong chưa?" Hoàng Bách hỏi. Giọng anh ta khác hẳn. Lạnh lẽo hơn.
"Rồi," Hoàng My đáp, giọng sắc lẻm. "Mọi thứ đã sẵn sàng. Ngày mai An Vy sẽ có mặt ở đó. Con bé sẽ không nghi ngờ gì đâu."
Hơi thở của tôi nghẹn lại. Một âm mưu? Liên quan đến tôi?
"Còn Bảo Trâm thì sao?" Giọng Hoàng Bách dịu đi một chút. "Con bé đang ở chỗ Phan Yến. Lát nữa anh sẽ qua đón."
"Cứ để con bé cho em," Hoàng My gạt đi. "Anh cần xử lý chuyện ở đây."
Bảo Trâm. Một sinh viên mỹ thuật. Trẻ trung, ngây thơ, kiểu con gái nhìn Hoàng Bách với đôi mắt to tròn ngưỡng mộ. Anh ta đã giới thiệu cô ta với tôi vài tuần trước, một nghệ sĩ triển vọng mà anh ta đang tài trợ.
"Anh sẽ bảo vệ cô ấy," Hoàng Bách hứa, giọng chắc nịch. "Không ai được động đến cô ấy."
"Cẩn thận đấy, anh Bách," Hoàng My cảnh báo. "Đừng để đám lão thành biết chuyện này. Nhất là khi đám cảnh sát đang lảng vảng xung quanh."
"Anh biết mình đang làm gì," anh ta nói. Tôi nghe thấy tiếng bật lửa quen thuộc, một âm thanh tôi biết quá rõ. Anh ta đang kiểm soát tình hình. Hoặc anh ta nghĩ vậy.
Những lời đó như một cú tát trời giáng. Không khí trong lồng ngực tôi như bị rút cạn. Thế giới của tôi, vốn vững chắc chỉ vài phút trước, giờ đã rạn nứt. Phản bội. Một từ đơn giản, nhưng vị của nó chua chát như axit trong miệng.
Tâm trí tôi quay lại ngày chúng tôi gặp nhau. Hoàng Bách, một tay chân trẻ tuổi, đã cứu tôi khỏi một cuộc tấn công của gia tộc đối thủ. Anh ta không hề sợ hãi, người đầy máu nhưng đôi mắt chỉ hướng về tôi. Anh ta hứa sẽ bảo vệ tôi mãi mãi.
Anh ta đã thì thầm những lời hứa đó hàng ngàn lần. Khi anh ta cầu hôn tôi, củng cố quyền lực của mình bằng di sản của gia đình tôi, anh ta đã thề rằng tôi là điều quan trọng duy nhất. Anh ta mua cho tôi những loài hoa hiếm nhất, những món trang sức đắt tiền nhất, và nói rằng nụ cười của tôi là tất cả sự giàu có mà anh ta cần.
Giờ đây, người đàn ông đó đã biến mất. Thay vào đó là một kẻ xa lạ, một kẻ âm mưu nói về một người phụ nữ khác với lời hứa bảo vệ mà anh ta từng chỉ dành cho tôi.
Tay tôi run rẩy khi đẩy cửa phòng làm việc.
Căn phòng đầy khói thuốc. Hoàng Bách ngồi sau chiếc bàn làm việc bằng gỗ gụ lớn, Hoàng My đứng bên cạnh. Cả hai đều ngước lên, cuộc trò chuyện của họ bị cắt ngang.
Đôi mắt Hoàng Bách mở to trong một phần giây, một thoáng ngạc nhiên, trước khi khuôn mặt anh ta trở lại vẻ bình tĩnh như một chiếc mặt nạ.
"An Vy," anh ta nói, giọng chào hỏi mượt mà, thản nhiên. "Em vẫn còn thức à."
Hoàng My khoanh tay, vẻ mặt pha trộn giữa khó chịu và thách thức. "Cô làm gì ở đây?"
Tôi cảm thấy mình như một kẻ đột nhập trong chính ngôi nhà của mình. Một vị đắng ngắt tràn ngập khoang miệng. Tôi đã nuôi nấng Hoàng My sau khi cha mẹ cô ta qua đời. Tôi đã đối xử với cô ta như em gái ruột của mình.
"Em đã nghe thấy tất cả," tôi nói, giọng run rẩy dù đã cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh.
Hoàng Bách ngả người ra sau ghế. Anh ta không phủ nhận. Anh ta chỉ nhìn tôi, một nụ cười nhạt, tàn nhẫn thoáng trên môi. "Thì sao?"
Sự thờ ơ trong câu trả lời của anh ta còn đau hơn một cái tát.
"Vậy là thật," tôi thì thầm. "Anh và Bảo Trâm."
"Đúng vậy," anh ta nói, giọng đều đều. Anh ta rít một hơi thuốc. "Cô ấy trong sạch, An Vy à. Cô ấy đơn giản. Không giống như em." Rồi anh ta nói thêm, gần như tự nói với chính mình, "Anh sẽ chăm sóc cho cô ấy."
Anh ta đang bảo tôi phải chấp nhận. Phải làm một người vợ ngoan và nhắm mắt làm ngơ. Sự sỉ nhục thiêu đốt tôi.
/0/95983/coverorgin.jpg?v=9bca06c9f0b96a4685d888c27750ba1e&imageMogr2/format/webp)
/1/100765/coverorgin.jpg?v=ac698edcdb2a0fed3e0444d8d898fc75&imageMogr2/format/webp)
/0/90785/coverorgin.jpg?v=f9aa22eeebf80d645fd73b08ff2349e8&imageMogr2/format/webp)
/0/98746/coverorgin.jpg?v=8e852a9e02e059e68122c05e9663f951&imageMogr2/format/webp)
/0/95963/coverorgin.jpg?v=5bec33378f0701278aa3ad39d6163274&imageMogr2/format/webp)
/0/82344/coverorgin.jpg?v=4ea37d4d5205f516fa76b9087b46a356&imageMogr2/format/webp)
/0/99772/coverorgin.jpg?v=cbe746873a3d580ac301a8275b0ef6d6&imageMogr2/format/webp)
/0/90780/coverorgin.jpg?v=c8da6d10b09f0636fb548694f198cda7&imageMogr2/format/webp)
/0/95651/coverorgin.jpg?v=2fae3d108fd084fcae250c5d14201b69&imageMogr2/format/webp)
/0/90365/coverorgin.jpg?v=6d66e3f963919eac0cf0540bfe7927b8&imageMogr2/format/webp)
/0/95670/coverorgin.jpg?v=b87891f930ecd9e4719e179bf5f1e5cc&imageMogr2/format/webp)
/0/90364/coverorgin.jpg?v=262bbdeda4472bfe3874432b02eded5a&imageMogr2/format/webp)
/0/95642/coverorgin.jpg?v=48e962de0c0b37a7fdd6a72468345ee1&imageMogr2/format/webp)
/0/75300/coverorgin.jpg?v=0c8db41322dfec1bd9a2a2ebbba60e11&imageMogr2/format/webp)
/1/100753/coverorgin.jpg?v=c434e7c9dc20634fddf14c6c42ce724b&imageMogr2/format/webp)
/0/95867/coverorgin.jpg?v=899d2302e4c25062e1fa0506ad278064&imageMogr2/format/webp)
/0/95675/coverorgin.jpg?v=ad433a9abca5395d197624e8be3564b7&imageMogr2/format/webp)
/0/95813/coverorgin.jpg?v=3a05862a7c05f58673995f83c8572f7c&imageMogr2/format/webp)
/0/95644/coverorgin.jpg?v=65c1718db363250cb85c6421303f18cc&imageMogr2/format/webp)
/0/90123/coverorgin.jpg?v=a4037daea687d56ddd21d3b830ec05b9&imageMogr2/format/webp)