/0/98279/coverorgin.jpg?v=38861e45cfc92c40464be147b9c5861e&imageMogr2/format/webp)
Năm năm trong trại tâm thần, tôi được thả. Chính người chồng mà tôi yêu đến tận xương tủy, Trịnh Đức Quảng, đã tự tay tống tôi vào đây.
Anh ta tin rằng tôi đã hại chết Lương Kiều Minh, đứa em gái cùng cha khác mẹ mà anh ta yêu nhất.
Trở về nhà, tôi bị ép phá thai, chịu đủ mọi sỉ nhục, chỉ để được gặp lại em trai mình.
Nhưng rồi, Lương Kiều Minh đột ngột trở về từ cõi chết, còn mang theo đứa con của chồng tôi.
Cô ta bắt tôi ăn đồ ăn của chó trước mặt em trai, rồi nhẫn tâm đẩy thằng bé từ trên lầu xuống, phá hủy hy vọng cuối cùng của tôi.
Trịnh Đức Quảng chỉ lạnh lùng nói một câu:
"Chết rồi."
Tuyệt vọng, tôi gieo mình từ tầng cao nhất, chấm dứt cuộc đời bi thảm này.
Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở thành một người khác, với một thân phận hoàn toàn mới.
Chương 1
Lương Nhật Lệ POV:
Năm năm. Một nghìn tám trăm hai mươi lăm ngày.
Mỗi một ngày trong trại tâm thần ở ngoại ô này đều giống hệt nhau. Mùi thuốc khử trùng gay mũi xộc thẳng vào khoang mũi, bức tường trắng đến nhức mắt, và tiếng la hét thất thanh của những bệnh nhân khác vọng lại từ sâu trong hành lang.
Tôi mặc một bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, màu xanh lam đã bạc phếch, tóc tai rối bù, gầy đến mức xương quai xanh nhô cả ra ngoài. Không ai còn nhận ra đây từng là Lương Nhật Lệ, đại tiểu thư của nhà họ Lương, một đóa hồng rực rỡ một thời của giới thượng lưu Sài Gòn.
Một nghìn tám trăm hai mươi lăm ngày, tôi đều lặp đi lặp lại một hành động.
Tôi quỳ trên sàn nhà lạnh lẽo, tay cầm giẻ lau, cẩn thận lau sạch từng viên gạch men trong phòng cầu nguyện của bệnh viện. Đặc biệt là vị trí chính giữa, nơi có treo một cây thánh giá bằng gỗ.
Tôi đã lau nó một nghìn tám trăm hai mươi lăm lần.
"Số 703, Lương Nhật Lệ."
Cánh cửa sắt nặng nề đột ngột mở ra, tiếng kim loại ma sát vào nhau nghe chói tai. Viện trưởng đứng ở cửa, khuôn mặt không chút biểu cảm, cặp kính dày cộp che đi đôi mắt dò xét.
"Cô được thả."
Tôi ngẩng đầu lên, đôi mắt trống rỗng không một gợn sóng. Thả?
Năm năm rồi sao?
Năm năm trước, Trịnh Đức Quảng, người chồng mà tôi yêu đến tận xương tủy, đã tự tay tống tôi vào đây. Anh là CEO của tập đoàn tài phiệt hàng đầu Việt Nam, là con cháu của một gia tộc danh giá, và là một tín đồ Công giáo sùng đạo nhất mà tôi từng biết.
Anh tin rằng tôi đã hại chết Lương Kiều Minh, đứa em gái cùng cha khác mẹ mà anh yêu thương nhất.
Cả Sài Gòn này đều ca ngợi anh là người đàn ông hoàn hảo, lạnh lùng, quyết đoán trên thương trường nhưng lại vô cùng nặng tình nặng nghĩa. Chỉ có tôi, người vợ danh chính ngôn thuận của anh, mới biết dưới lớp vỏ bọc hoàn hảo đó là một sự tàn nhẫn đến mức nào.
Năm năm ở đây, mỗi ngày đều là địa ngục. Những mũi tiêm an thần, những lần trị liệu bằng sốc điện, và sự tra tấn tinh thần không ngừng nghỉ.
Tôi đã nghĩ mình sẽ chết ở đây.
Viện trưởng thấy tôi không có phản ứng, nhíu mày nói tiếp: "Đây là lệnh của Trịnh tổng. Có người đến đón cô rồi."
Tôi chậm rãi đứng dậy, cơ thể cứng đờ như một con rối. Tôi không mong chờ người nhà họ Lương đến đón tôi. Sau khi tôi bị tống vào đây, họ đã coi tôi như một vết nhơ của gia tộc. Cha tôi, người luôn coi trọng danh dự hơn tất cả, có lẽ đã ước gì tôi chết quách đi cho rồi.
Nhưng tôi vẫn phải sống.
Viện trưởng đưa cho tôi một túi đồ, bên trong là bộ quần áo cũ của tôi và một chuỗi tràng hạt bằng gỗ đàn hương.
/0/95906/coverorgin.jpg?v=0185c2ec0f405c989cda2011931ac176&imageMogr2/format/webp)
/0/95656/coverorgin.jpg?v=a1ea099c3211cc07eec479679fed6206&imageMogr2/format/webp)
/0/97302/coverorgin.jpg?v=22766a5df449174348da3097441af874&imageMogr2/format/webp)
/0/95643/coverorgin.jpg?v=039860e77ffff1dce7d79adc09b2871b&imageMogr2/format/webp)
/0/95763/coverorgin.jpg?v=cc6e5afb105c95c8e7d3338407699078&imageMogr2/format/webp)
/0/90144/coverorgin.jpg?v=0f67b589da1bc48f2de83cf17bfe6278&imageMogr2/format/webp)
/0/95852/coverorgin.jpg?v=a6d17712775e4f8a7e02f4642ebda758&imageMogr2/format/webp)
/0/95907/coverorgin.jpg?v=85395a836feaf555a0c0c6483f259c89&imageMogr2/format/webp)
/0/90094/coverorgin.jpg?v=7dfd510b740f7855ab9bdb7eb05ae877&imageMogr2/format/webp)
/0/95889/coverorgin.jpg?v=e824a249ba87498b9a94566a060b2734&imageMogr2/format/webp)
/0/95778/coverorgin.jpg?v=0c884b4b22a5e655e6c77f33b49d8932&imageMogr2/format/webp)
/0/90089/coverorgin.jpg?v=a388d05ad9bd4571441f4f8f434f9fcc&imageMogr2/format/webp)
/0/95771/coverorgin.jpg?v=d56996ad0e50932c5d70846b39d9f0a4&imageMogr2/format/webp)
/0/95913/coverorgin.jpg?v=e0f04d0bb24c6c15eae74887a89f6c87&imageMogr2/format/webp)
/0/89263/coverorgin.jpg?v=d85b9cc80e50bf3abf21ce20a1573480&imageMogr2/format/webp)
/0/95917/coverorgin.jpg?v=1a16627762c04f54a5a029a8e34e28be&imageMogr2/format/webp)
/0/95820/coverorgin.jpg?v=941c2b1b9693cc5e6f4ba0a08ec9881e&imageMogr2/format/webp)
/0/95973/coverorgin.jpg?v=394dcf94dd086b9f856a2be9a52ebf6c&imageMogr2/format/webp)
/0/90983/coverorgin.jpg?v=321e973248ba11160e9aaa11d74e3317&imageMogr2/format/webp)
/0/95962/coverorgin.jpg?v=c2c53b342c4c6da1d7725eaac744fb27&imageMogr2/format/webp)