Long Vương Ra Ngục
Bắc Thần dù có tay nghề chữa bệnh nhưng c
n chọn những loại thuốc có dược tính dịu nhẹ để
ết xong, Diệp Bắc Thần liền
thuốc, trời đã về chiều,
lắng hỏi: – Con à, con không sao chứ? Con đánh
g sao đâu. Tình trạng của hắn mẹ cũng thấy rồi
ự quan tâm của bố mẹ, nhưng vết thương t
ượt anh phải b
Vừa nói, Diệp Bắc Thần vừa nắm tay
i thật với con nhé, chuyện này rất
nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ còn ấ
Thần, cái này là gì vậ
Sao lại đánh cho bọn Lương hổ ra nông nỗ
uật với võ công từ ông ấy. – Diệp Bắc Thần gãi mũi trả l
hỏi, không ngờ nghe xong cả
mình thì đi làm thuê chẳng có thời gian vào thă
n "ơ kìa" lên một tiếng, nhìn và
giờ bố có cảm giác gì không
ạ lắm, khó tả lắm, chỉ thấy hơi n
ng lòng, không kìm được lẩm
Bố mẹ nghe mà mù
bảo cha rằng ngón tay có thể mọc lại
bố làm việc lại bất cẩn thế? Trước đây bố toàn bảo con hậu
ặt liền thay đổi, rồi
i, giải thích: – Bố co
hông kịp gom tiền trả nợ, tên Lương hổ
mắt Trương Th
ười, rồi siết chặt ha
áng ra con không
úng là đồ khốn! Nếu không phải vì cô ta
a bệnh cho mẹ cô ta, vậy mà cuối cùng cô ta lại cùng tên súc sinh suý
ó! Con sẽ không đ
huyên: – Con à, nghe mẹ đi, nhà mình đừng dính dáng gì tới họ
on ạ, bố mẹ già rồi, không mong g
Bắc Thần dù trong lòng vẫn uất ứ
a điều gì, nói: – À, Tiêu Thần, con
nhiên mẹ hỏi thế? – Diệ
cho nhà mình một triệu, nói là có cô gái nhờ gử
o con á? – Diệp Bắc Th
đó, nhà mình trả hết nợ chắc chẳng còn gì ăn. Tiêu Th
chuyện với cô gái nào khác! – Diệp Bắc Thần thắc mắc. Con chỉ nói chuyệ
đó là ai nhỉ? – Đá Lá lẩ
yên tâm, sau này con sẽ hỏi Quản đốc Vương cho rõ
ắc Thần đứng dậ
i đâu thế? – Trương Th
cho bố, không đi ngay th
ắc Thầ
p Bắc Thần càng thêm tự tin có
muốn mất thời gian