Người bạn đời không mong muốn của anh, phép thuật bị cấm của cô
/0/95621/coverbig.jpg?v=20251106172532&imageMogr2/format/webp)
p đoàn, một giàn giáo trang
, Nghiêm Khánh, đã không ngần ngại đ
ân mình che chắn cho
tổn thương vĩnh viễn, sự nghiệp nghệ thuật m
c không phải một lời xin lỗi, mà là tờ
chết lặng, tôi đã nghĩ cuộ
vọng nhất, bác sĩ lại nói
u tuần. Và đây là thư mời từ cuộc
ươ
ường V
yêu của anh ta, giống như một món đồ trưng bày xa xỉ trong tủ kín
niệm ngày cưới
phô trương hiếm hoi mà tôi cho phép bản thân. Trên bàn ăn, nến đã được thắp, ánh sáng ấm áp nhảy múa trên những chiếc đĩa sứ trắng ngần và ly rượu pha lê.
tiếng tích tắc đều đặn của chiếc đồng hồ quả lắc cổ ở góc phòng.
Bảy giờ.
nến cháy gần hết, sáp nóng chảy dài x
giờ. Anh không bao giờ nhớ những ngày này. Đối với Nghiêm Khánh, cuộc hôn nhân của chúng tôi là m
g ngực, thắt lại. Nó đã quen với sự chờ đợi và thất vọng, nh
ng động cơ xe quen thuộc vọng vào t
Khánh b
chuốt cẩn thận có vài sợi lòa xòa trên trán, và đôi mắt sâu thẳm của anh ta lướt qua phòng k
iếc váy lụa sột soạt theo
bé và lạc lõng trong k
ôi, qua chiếc váy, qua bàn ăn đã được dọn dẹp tỉ mỉ. Không một
ta hỏi, giọng nói trầ
c lại gần hơn,
oa dành dành trắng. Mùi nước hoa của Khâm Mai Ngọc. Mùi hương đó quấn lấy anh ta như một làn
ái tát vô hình giá
đừng là hôm nay. Bất kỳ ngày nà
giữ cho giọng mình không run rẩy
là thương hại. "Anh đã ăn tối với đối tác r
ải trí chiều nay tràn ngập hình ảnh anh ta và Khâm Mai Ngọc, "nữ thần" của làng giải trí, cùng nhau tham
st và ném nó lên chiếc ghế sofa gần đó. Một hành động thờ ơ, nhưng đối
ỏa mạnh hơn trong không khí,
nh ta, một nỗ lực cuối
hặt. "Tường Vi, anh rất mệt. Anh không có
vặt
lẻm khiến tôi khó thở. Mọi nỗ lực, mọi hy vọng, mọi tình yêu tô
khóc trước mặt anh ta. Tôi sẽ không cho an
iọng nói trống rỗng. "Anh
qua loa rồi đi thẳng lên lầu, về phòng của mình. A
thấy như một người ngoài cuộc. Một bóng ma lướt
hìn ngọn nến đã tắt, và cảm thấy
u này chỉ là trò vặt vãnh. Có lẽ tình yêu của