Ngày con gái tôi nói dối: Tôi biết cuộc hôn nhân của tôi đã kết thúc
/0/95633/coverbig.jpg?v=c4ad03384dfb73a33e40707b30fc9ca1&imageMogr2/format/webp)
của mình đã kết thúc
ảm ơn "tri kỷ" của anh ta, gọi cô ấy là
t kỹ sư phần mềm thiên tài, đổi lại là sự th
câu nói của đứa con trai mà tôi đ
đi để cho cô Vy
mà ngay cả con trai cũng
ăm trước, ngay thời điểm tôi đứng đầu kỳ thi tuyển
g như vậy nữa. Tôi đặt tờ
ta ly h
ươ
úy Ngân
kết thúc theo cách mà cả thế giới
ng đứng trên bục vinh quang, tay cầm Huân chương Lao động hạng nhất. An
p và chân thành. "Lữ Tuyết Vy. Cô ấy là người quan trọng nhất trong sự nghiệp của tôi,
gười phụ nữ trẻ đẹp ngồi ở hàng ghế đầu, cô ta đứng dậy, mỉm c
ương vững chắc, một mình nuôi dạy con trai, quán xuyến gia đình để anh ta yên tâm phấn đấu cho sự nghiệp. Hai mươi năm
ó lạnh lùa vào buốt giá. Sự hy sinh của
u Lập An, bước vào. Nó đã mười lăm tuổi,
t lo lắng cho người mẹ đang ốm liệt giườ
gắng mỉ
đã nghiền nát chút hy vọng cu
Vy ở bên cạnh, vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang, lại có thể giúp bố
ành cả thanh xuân để nuôi nấng, giống như một n
mà ngay cả con trai tôi cũn
nên yếu ớt. Hai mươi năm qua giống như một vở kịch nực cười. Mộ
vào tuyệt vọng và hối hận. Giá
thuốc sát trùng quen thuộc xộc vào mũi. Tôi mở mắt
ao? Đây là thiên
thế nào rồi?" Một giọng
ốc trung tâm nghiên cứu phần mềm. Ông ấy trông
lực. Tôi vội vã tìm một tấm gương. Khuôn mặt trong gương thật xa lạ mà cũng thật quen t
rọng sin
ắp bắp trả lời, cố gắng che g
cho dự án 'Lá chắn thép' đã kết thúc. Cô đã xuất sắc vượt
t cơn lũ. Đây là dự án an ninh mạng cấp
tôi..." Tôi
êu cầu phải chuyển đến một cơ sở nghiên cứu biệt lập ít nhất
ết hôn với Trâu Lập
kiên định chưa từng có. "Tôi sẽ tham gia dự án. Đây là ước mơ
nước, ông đã cống hiến cả đời cho ngành công nghệ quốc phòng. Tr
ũng đầy trân trọng. "Được, tôi tin cô sẽ làm đượ
ạn tại Pháp. Một nhiệm vụ kéo dài ba năm, sau đó là những n
h ấy sẽ không quan tâm đâu ạ. Trong mắt a
anh ta chỉ nhíu mày. "Ngân, em đi rồi thì ai lo cho gia đình? Ai chăm sóc con? Em
của mình để trao cho Lữ Tuyết Vy, lúc đó vẫn còn là một sinh
ốn. Tôi giặt giũ, nấu ăn, dạy dỗ con cái, chăm sóc cha mẹ hai bên. Tôi từ bỏ
quả
truyền hình: "Lữ Tuyết Vy
i tôi: "Mẹ rời đi đi,
ười. Thật
sẽ giành lại tất cả những gì thuộc về mình. Ư
đã chết rồi. Phan Thúy Ngân bâ
Trâu Lập Thành đang đứng ở cuối hành lang, bên cạnh anh ta là Lữ Tuyết Vy. Và tr
An cười khúc khích, vòng tay ôm cổ Thành, trôn
ức cau mày. "Em đi đâu vậy? Anh đ
ở kiếp nào, anh ta cũng chưa bao g
i, nhìn tôi với vẻ không hài lòng. "Mẹ t
còn đau đến chết đi sống lại như
uà cáp, đồ chơi đắt tiền. Cô ta luôn tỏ ra là một người cô vui tính, hiểu biết, đưa An đi
i tôi, mẹ ruột trở nên nhà
t đứa trẻ. Cho đến tận lúc chết, tôi mới hiểu
ước của con sắp t