Mùa gặt cay đắng của sự phản bội
/0/95729/coverbig.jpg?v=0aafd7fc73e180dfa37de99f6e04283b&imageMogr2/format/webp)
iúp anh từ một kẻ tàn phế ngồi xe lăn vực dậy cả một tập đoàn. T
viêm túi mật cần phẫu thuật.
và bạn thân. Anh ta đã lừa tôi ký vào giấy hiến một phần lá
đầu lòng của chúng tôi k
hai vào đồ ăn của tôi, chỉ vì người tì
buốt, "Sau này tớ sẽ bù đắp cho Kh
g bệnh, tôi rút ống truyền dịch, bấm số điện thoạ
ề nghị năm đó của anh.
ươ
ánh T
cắt bỏ túi mật, nhưng anh ta lại
vì thuốc mê lại càng thêm nặng trịch. Mí mắt tôi nặng như đeo chì, cố gắng thế nào cũng không thể m
xung quanh lúc rõ lúc mờ, như thể
ao? Sao cậu có thể là
thân của Công Tuấn Kiệt. Giọng anh ta
ng, vô cảm của Tuấn Kiệt ngay lúc này. Anh ta luôn như vậy, dù t
trầm thấp và lạnh buốt. "Gan của cô ấy bị suy, cần phải g
óc cậu là Khánh Thư! Người từ bỏ cơ hội du học, đi học vật lý trị liệu, tự mình thử từng phương pháp đau đớn để giúp cậu đứng dậy là Khánh Thư! Người giúp cậu vực dậy Công Thị từ
đã mang theo sự thiếu kiên nhẫn. "Tớ biết mìn
i mật để lừa cô ấy lên bàn mổ, cắt đi một phần gan của cô ấy ch
lòng của hai người... Cậu thực sự đã lén bỏ thuốc phá thai vào đồ ăn c
ôi đông
a
n của
, máu chảy không ngừng. Tuấn Kiệt đưa tôi đến bệnh viện. Bác sĩ nói tôi bị sảy thai tự nhiên do cơ thể yếu
là
ng phải l
anh ta đã giết chết đ
y không ngừng. Sự thật tàn nhẫn này như một con dao sắc lẹm, đâm thẳng vào
i n
h ta, yêu một cách
nh ta vội vã đi cứu "bạch nguyệt quang" Hàn Thiên Ân của mình mà gặp tai nạn. Tôi đã không một lời oán trách, từ bỏ tất cả để chăm sóc anh
trở lại vị trí tổng tài lạnh lùng, người ngư
ta, người đã cùng anh ta đi qua những ngày tháng
ên, kiên định đến mức tàn nhẫn. "Tớ sẽ cho cô
y? Để rồi tiếp tục dày vò cô ấy vì Hàn Thiên Ân sao? Kiệt, t
rồ
hấm dứt. Tiếng b
ông còn là sự mơ màng nữa, mà là một sự tỉnh táo đến đáng sợ.
của
của
mười nă
u là một
n, lăn dài xuống thái dương, lạnh buốt. Tôi không kh
n gần giường bệnh. Mùi hương quen thuộc trên n
y anh ta ấm áp, nhưng đối với
đến mức giả tạo. "Ca phẫu thuật rất thành công. Bá
ra trước mắt tôi, vẫn là gương mặt mà tôi đã yêu say đắm suốt m
g nhìn anh ta. Ánh mắt tôi t
ự im lặng của tôi. Anh ta cau mày, vuốt ve m
u, rút tay ra
liếc nhìn màn hình, sự dịu dàng trong mắt lập tức bi
. Dù anh ta đã cố gắng nói nhỏ, nhưng trong că
ậy?... Em đừng khóc
oác áo vest, thậm chí còn k
t. Em nghỉ ngơi đi, anh đã
chân vội vã, như thể chỉ chậm một giây
n yên tĩnh đến ngột ngạt. Tôi nhìn trân trối lên trần nhà t
ôn lễ hoà
i vẫn là Đỗ Khánh Thư ngu n
thể xác này chẳng là gì so với nỗi đau trong tim
ừ vết mổ. Tôi rút ống truyền dịch trên tay,
bạ của tôi chỉ có vài số, tất cả đều xoay quanh anh ta. Nhưn
Hoàng
ã từng nói với tôi vào ngày tốt nghiệp đại học: "Nếu có một ngày C
cái tên đó. Hít một hơi
từng hồi, gõ vào lồng ng
rầm ấm, quen thuộc van
ôi cố gắng để giọng nói của
n, là tôi, Đỗ
có chút bất ngờ. Rồi anh ấy hỏi, giọng nói
ợc mà chảy xuống. Nhưng lần này, giọng nói của tôi khôn
ề nghị năm đó của anh.
tôi còn nghe thấy cả tiếng bật lửa "tách"
ở đâu?"
Tôi trả lời,
ờ a
gì. Chỉ hai từ ngắn gọn, nhưng lại khiến trái tim đan
ửa sổ. Bầu trời xám xịt, giố
của tôi dành cho anh, đ
ánh Thư tôi sẽ không
khiến anh phải trả giá cho tất cả nhữn
c vài tuần trước, khi thấy Tuấn Kiệt và Thiên Ân thân mật
còn gì phải l
i. Kèm theo một
Đừng tìm tôi nữa. Mong anh và cô Hàn
số của anh ta, xóa
bay, điểm đến là Đà Nẵng. Nơi có
tôi sẽ bắt đầu
không có Cô
ết mổ lại nhói lên. Tôi nhắm mắ
ối. Khi tôi tỉnh dậy, tôi sẽ là
/0/93023/coverorgin.jpg?v=e0fdb754c39472d2bd0a9e20cfbe1f79&imageMogr2/format/webp)
/0/77573/coverorgin.jpg?v=926a08a1537f87a2d63db1174087cede&imageMogr2/format/webp)
/0/90782/coverorgin.jpg?v=af2f0c9b2c9a9b2eb342d83081c56eb9&imageMogr2/format/webp)
/0/77567/coverorgin.jpg?v=b25b6e29ba36adebbf8da5cbfb183669&imageMogr2/format/webp)
/0/90720/coverorgin.jpg?v=20251106171328&imageMogr2/format/webp)
/0/90767/coverorgin.jpg?v=a17c23ce9f3986c344fe10f468984c16&imageMogr2/format/webp)