Chồng tôi phải lòng cô sinh viên được tài trợ đó
/0/95767/coverbig.jpg?v=20251106223751&imageMogr2/format/webp)
m ngày cưới của chúng t
à lại thông báo một tin sét đán
g lại đích thân chăm sóc, đưa đi khám thai, thậm ch
tội hạ độc, dùng roi m
tôi vừa hiến máu cứu sống mẹ con cô
đời của anh ta, hóa r
giả chết trong một vụ tai nạn máy bay,
ươ
m Đan
i, khi tôi đang chuẩn bị một bữa tối dưới ánh n
àn đặc và mệt mỏi. "Tâm Đan, a
n trên bàn. "Em cũng vậy. Anh về
, lâu đến mức tôi nghĩ
ờng
c Lam có
giá. Bạch Ngọc Lam, cô sinh viên nghèo được Trường An tài trợ học phí. Tôi đã g
"Anh... anh đang nói đùa phải không? H
iọng anh nặng nề.
thịnh soạn trên bàn bỗ
y?" Tôi run rẩy hỏi, cổ họng n
nh và cô ta chưa bao giờ xảy ra quan hệ. Cô ta...
g An không nói dối. Anh ấy có một sự sạch sẽ gần như bệnh hoạn,
nào?" Tôi cố gắng giữ cho
a đã nói với gia đình anh. Bố mẹ anh... họ lấy cái chết ra để ép buộc anh, yêu c
húc, chỉ có một điều tiếc nuối duy nhất là tôi không thể mang thai. Bác sĩ nói cơ thể tôi khó t
con, chúng thật phiền phức. Anh n
nước mắt, tôi nhìn thấy những món ăn mình đã cất công chuẩn bị
nh không thể để bố mẹ anh xảy ra chuyện được. Chúng ta... chúng ta chấp nhận đứa bé này,
mức có thể hy sinh tất cả. Tôi đã từng nghĩ tìn
tôi thì thầm, g
, mọi thứ
êm túc nghiên cứu những cuốn sách hướng dẫn thai kỳ dày cộp. Anh
Ngọc Lam trong mỗi lần khám thai. Mỗi lần trở về, anh đều vui vẻ
rí phòng cho em bé. Anh tỉ mỉ chọn từng món đồ, từ chiếc nôi xinh xắn đến những món đồ
òng đau như cắt. Anh đã từng nói, anh sẽ hái những vì sao trên trời cho tôi. Giờ đ
ư một lưỡi dao cùn, từ từ cứ
ệt thự của chúng tô
ng nổ làm cho tỉnh giấc. Tôi hoảng loạn chạy ra ngoài, tìm kiếm bóng dáng của Trường An. Tôi thấy
An!" Tôi
ớt qua tôi một giây, rồi lập tức tập trung
g sao chứ? Đừng sợ
ng. Không một chút do dự, Trường An bế thốc Bạch Ngọc Lam lê
i một mình giữa làn khói đặ
g. Chân tôi như bị đó
g cháy rơi xuống phía mình. Có lẽ,
iọng nói lo lắng của Trường An vọng l
ười! Gia đình ba người c
ình ba
a cuối cùng, đập tan tành trái
ã nắm chặt tay tôi trong bệnh viện, mắt đỏ hoe, nói rằng: "Tâm Đan, không
ên tai, nhưng người đàn ông đó
trớ
ớc khi mảnh trầ
trùng quen thuộc xộc vào mũi. Trang Trường An đang ngồi bên
chịu ở đâu không?" Anh đưa
động của tôi khiến bàn tay anh cứng đờ giữa
nói em chỉ hít phải một ít khói, không có
ì, chỉ nhìn chằm chằm l
iọng có chút do dự. "Tâm Đan, có c
ẫn im
. Nhưng em yên tâm," anh vội vàng nói thêm, như thể sợ tôi hiểu lầm. "Chỉ là tạm thời thôi. Chúng ta sẽ ly hôn tạ
y đầu lại, nhìn
, tôi không còn nhìn thấy hình bóng của mìn
ẽ tái hôn
yện đã xảy ra, lời hứa của
thật mệt mỏi, mệ
lại, rồi lại
phào nhẹ nhõm. "Cảm ơn em, Tâm Đan. A
uyện. Hiểu đến mức tự biế
a Bạch Ngọc Lam. Cửa phòng không đóng chặt, tô
t tên con là gì?" Là giọng của Bạch
g đến mức tôi chưa từng nghe thấy. "Anh hy vọng con
n... tên
. Trái tim tôi, thứ mà tôi nghĩ đã chết
Một cái tê
ích trẻ con. Anh chỉ không thíc
biết cách dịu dàng. Anh chỉ k
lưng tôi đổ dài trên hành lang bệnh
nh rồi. Tôi
ến mất khỏi
"Giúp tôi làm thủ tục ly hôn. Càng nhanh càn
bay đến Canada, một nơi x
trong một vụ t
Hà Tâm Đan nữa. Chỉ có một người phụ nữ h