Cuộc ly hôn bí mật của chồng tôi
Tâm Đa
t Diệp Gia Bình và Trác Huyền Thư, ngườ
c buông tôi ra, lao đến bên cạnh
ba xem nào." Anh ta lo lắng kiểm tra ta
đầu lên, nhìn tôi v
thích thằng bé, cũng không nên làm
bị một nhát dao
vết thương đang chảy máu trên chân tôi. Trong mắt a
cố gắng giải thích, n
t lên. "Gia An chỉ muốn mang nước cho e
hơn cả sinh mệnh. Giờ đây, anh ta đang vì một l
a, nhìn tôi với ánh mắt
n cảm thấy t
g, nhưng cuối cùng lạ
nói mệt mỏi. Tôi không muốn tranh cãi nữ
một cái rồi nói với Trác Huyền Thư: "Đưa Gi
g bé đi thẳng, không th
mình tôi, cùng với đống mảnh vỡ t
vẫn đang chảy, nhuộm đỏ một
g, rồi lại bật cười. Một nụ c
ta thậm chí còn khô
này của tôi, làm sao có thể so sánh được với
ình rửa sạch vết thương, dùng cồn sá
nỗi đau thể xác này, làm sao có thể s
hút, Diệp Gia Bình sẽ cuống cuồng lên, vừa thổi vừa
g ngay trước mặt anh ta, an
nào? Hôm nay có thể yêu đến chết đi sống lại, n
đáng
ta thấy tôi đang ngồi trên giường, chân đã đư
n, chân
ị xước nhẹ thôi."
iọng nói có chút hối lỗi: "Xin lỗi em, lúc nãy a
nh ta, khô
uyện. Em đừng giận nó nhé." Anh
chỉ thấy hình ảnh của Trác
im l
thằng bé. Nó vừa đến nhà mới, có lẽ còn sợ."
gật đầu, khô
ột cái cớ. Anh ta muốn
y, tôi mới chính
ngoan ngoãn của tôi. Anh ta nhìn tôi một lúc,
ỉ ngơi
h ta quay n
hép lại, ngăn cá
ên chiếc giường rộng lớn quen thuộ
ng khe khẽ từ phòng bên cạnh. Đó là ph
ớc xuống giường, áp tai
rỉ đứt quãng vọng ra, xuyên qua bức
a Bình. Tiếng thở dốc đ
yền Thư. Tiếng rên rỉ x
nh đi ra... tô
nh khàn đặc, đầy vẻ cầu xin. "Anh xin lỗi... là anh khô
hôn hít, những âm tha
đi, Thư... gọ
ghẹt. Tôi ngồi thụp xuống sàn, hai tay bịt ch
nói chỉ yêu một mình tôi, giờ đây đang ở ph
êu của cô ta, giống như mộ
h liệt. Bà nói tôi không xứng với anh. Gia Bình đã quỳ trước mặt bà, nói rằng
bất chấp tất cả, sao giờ đâ
ta, rốt cuộc rẻ
n bao lâu. Chỉ biết rằng khi tôi qu
ó cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi,
đã hoàn toà