Người vợ họ đã phá vỡ
/0/95811/coverbig.jpg?v=20251107002813&imageMogr2/format/webp)
ình của chồng tôi cùng bị mắc kẹt trong biển lửa
ay phải của tôi, và cùng vớ
cả chỉ là một vở kịch b
ghen tuông và đau khổ, bởi với họ, đó là bằ
ậm chí còn làm vấy bẩn tro cốt của bà, tấ
trong vô số lần họ
t bữa tiệc xa hoa cho người tình, tôi
ta sẽ không còn nợ
ươ
hanh T
ời tình của chồng tôi, Hoàng Bạch Ngọc, cùng bị mắc kẹt tro
bàn tay phải của tôi, và cùng
ch mà họ đã dày
bất động sản giàu có, và Mạnh Thiện Ngôn
một tình yêu bệnh
cách duy nhất họ có thể cảm nhận được tình yêu đó
đã thuê Hoà
t cả những gì mà một người vợ như tôi đáng lẽ p
đỏ hoe vì ghen tuông, thích thú kh
hứng ngọt ngào nhất
ết hết tất cả
ình có thể chữa lành cho hai tâm hồn méo mó ấy. Tôi đã nghĩ rằng chỉ
tôi
điên cuồng, và sự tàn nhẫn
không phải là một tai nạn. Đó là đỉn
Cô ta chỉ bị ngạt khói và vài vết bỏng nhẹ trên cánh tay. Còn tôi, nửa thân người chá
cấp. Nhưng chúng tôi chỉ có đủ nguồn lực để tiến hành phẫu thuật cứu chữa cho một người ngay lập tức. Người còn
nh lại, cảm giác
trắng toát của bệnh viện, khuôn mặt tuấn tú không một biểu cảm. Hắn nhìn
ôi đã từng nghĩ mình sẽ yêu thương bằng cả sinh mạng, lạnh lùng lên tiếng. G
ấy trư
như ng
dự trong mắt hắn. Hắn nhìn sang tôi, ánh m
Bác sĩ nói nếu trì hoãn, di chứng sẽ là vĩnh viễn. Nếu tay mẹ hỏng, mẹ sẽ đau khổ hơn bây giờ rất nhiều.
ệnh hoạn đế
tôi sống trong đau khổ, sống như một
n là một nhát dao cuối cùng, cắt đứt sợi d
ác sĩ, giọng nó
eo lời
của tôi
ngọn lửa, mà
eo chất độc tê liệt. Tôi không còn cảm thấy đau đớn từ vết bỏng nữa.
đẩy vào phòng phẫu thuật
Trà, mày
t cách
tình yêu này, tất c
c phải kế
i rằng tôi đã may mắn giữ được mạng sống, nhưng bàn tay phải đã bị tổn thươ
vẽ "Sương Khói Bồng Bềnh" độc nhất
n giường bệnh của Hoàng Bạch Ngọc, diễn vai một người chồng, người cha tận tụy chăm sóc cho "người tình"
thấy gì nữa. Trái tim
ĩnh một cá
u đầu tiên tôi làm
ta gọi là "nhà". Tôi không vào phòng ngủ của mìn
ôi. Nhưng hôm nay, tôi biết mật khẩu. L
à tài liệu công ty, mà
ng dán đầy
i đang ngủ. Hàng trăm, hàng ngàn bức ảnh, được chụp từ mọ
c kẹp tóc tôi làm mất, một cây bút tôi đã dùng hết mực, thậm chí cả
à tình yêu. Đây là sự chiếm h
, xa cách. Tôi đã theo đuổi hắn suốt ba năm trời, bằng
ghĩ rằng hắn
ưng cách hắn thể hiện tình yêu là bí mật quan sát, là sưu tầm mọi
ôn. Bên trong, bên cạnh những bộ quần
tóc của tôi, được buộc l
hừa hưởng hoàn toàn s
nhẫn, chỉ cần mình yêu thương họ đủ
n tàn nhẫn trong bệnh viện, đã đ
thay đổi. Họ chỉ thí
ề vị trí cũ. Tôi ném đi tất cả những món đồ
còn gì để
àng Bạch Ngọc trở về, họ
ào nhà, giọng n
òn muốn ăn gì, a
một cái rồi quay sang Hoàng Bạch Ngọc:
ghen tuông, chờ đợi tôi khó
đó, lặng lẽ nhìn họ
mày. Sự thất vọng hi
có gì mu
lắc
ể hiện vai trò của mình. C
ông thích bức tran
n trai phải màu xanh dươn
với mọi yêu cầu của cô ta. "Em thích gì
chính tay tôi sắp đặt. Giờ đây, nó
ông còn cảm
hiến cô ta sợ hãi. Cô ta quay sang Mạnh Việt Thanh, giọng nũng nịu: "A
giọng lạnh lùng: "Em khô
gắp thức ăn cho Bạch Ngọc, Thiện Ngôn kể chuyện cười c
miếng tôm, b
g tôi ngứa ran. Hô h
ứng nặng v
ng không thể thở đư
oáng chút hoảng loạn. Việt
Bạch Ngọc kêu lên một tiế
làm đổ cốc nước
ìn tôi, người đang sắp chết vì sốc phản vệ, rồi lại
nữa, hắn
Thiện Ngôn cũng chạy theo, lớn tiếng quát qu
ai nhì
, co giật. Máu tươi t
ôi nghe loáng thoán
mà! Em cố tình phải không? Em muốn dùng
một giọt nước mắ
Trà, mày th
rong phòng bệnh. Mùi thuốc sát
hanh đang đứng bên cửa sổ, bón
ải diễn nữa đâu,
t không chút biểu cảm.
được rồi." Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại. "Diễn cho