Bốn mươi chín cuốn sách, một lần tính toán
ồng Nh
nhưng cũng thật lạnh lẽo. Tôi đậu xe ở một góc khu
ng dáng của Mạc Quang
mặc một chiếc váy đen, vẻ mặt bi thương, tay ôm một chiếc hũ sành nhỏ màu trắng.
đang
tôi. Tôi bước nhanh tới, không hề che
i đang làm
ng của tôi khiến cả h
độ. Cái xẻng trên tay anh ta rơi xuống đất
hoảng sợ, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ đáng thươ
ng Nhi… Sao c
thẳng đến, giáng một cái tát trời giáng
Bố
phá tan sự tĩnh lặ
thiêu đốt cô ta. "Cô có biết đây là đâu không? Đây là nơi an nghỉ của
"Em… em chỉ muốn chôn cất 'Bông' thôi… Nó là con mèo em
y, cô không tìm được một nơi nào khác sao? Hay cô cố tình chọn
óc cô ta, giậ
nh chắc? Muốn chôn cất vật nuôi của mình t
chỉ dành cho những người mang dòng máu của gia tộc. Việc chôn cất một con vật ở đâ
hanh Nhã khóc lóc, quay
Anh ta vội vàng chạy tới, cố gắng
tĩnh lại đi! Có ch
tôi phải bình tĩnh như thế nào khi thấy chồng mình dẫn tiểu tam đến đào
tục vở kịch của mình. "Chị Hồng Nhi, em xin lỗi… Em không biết quy tắc… Em chỉ nghĩ đơn g
g nói với tôi: "Hồng Nhi, Thanh Nhã kh
ảnh, không thể tin vào tai mì
cả dòng họ nhà tôi không? Mẹ tôi lúc còn sống đã đối xử với anh như thế nào? Bà ấy coi anh như con ruột, giao con gái bà ấy cho anh. Vậy mà bây
thẳng vào tim Quang Cảnh. Sắc mặt anh ta
ghĩ nhiều như vậy…
, đều không bằng một con mèo của cô ta?" Tôi hét lên, nước mắt không thể kìm
Cảnh chấn động. Anh ta nhìn tô
vậy… Anh sai rồi, anh thật s
Nhã lại bắt đầu khóc
ì em mà ly hôn với anh Cảnh… Em sẽ đi ngay… E
ng lại cố tình loạng choạng như sắp ngã.
ng trước mắt, chỉ
ng Cảnh, tôi cho anh lựa chọn cuối cùng. Một là anh đuổi
anh Nhã đang yếu đuối trong vòng tay
i, em xem
i hết câu. Tôi gật đầu, nở một nụ
Nhưng khi đi ngang qua ngôi
đã đặt một chậu hoa
mang đến. Và chắc chắn cũn
kỹ hơn. Dưới chậu hoa
bác rất thích hoa lan. Cháu hy vọng ở thế
ắt lại, đi thẳng đến chỗ Thanh Nhã, giật lấy
hoa
h. Tro cốt màu trắn
hanh Nhã
hai mắt đỏ ngầu. "Cô nghĩ mình là ai mà dám đặt hoa
h thời rất thích hoa lan hồ điệp, bà đã tự tay trồng một vườn lan nhỏ ngay cạnh mộ phần sau này c
a khác lên đó, như thể muốn xóa đi dấu vế
nhẫn và độc ác hơn cả v
i lao vào, túm lấy tóc Thanh
tôi! Mau xin
ứu em…" Thanh Nhã
i ra. Lần này anh ta dùng sức rất mạ
ủ chưa?" Anh ta hét vào m
như bị hàng vạn mũi kim đâm vào. A
tràng cười điên
Là do hai người các ng
người. Tôi nhìn Quang Cảnh, rồi nhì
Tôi nói, giọng bình thản đến lạ. "Vậy thì hai ngư
bước đi không
" Quang Cả
ng quay
Thanh Nhã khóc lóc: "Anh Cả
phải lỗi của em. Chúng ta đi thôi. Anh sẽ
ỏ lại tôi một mình giữ
ồ điệp màu tím chói mắt. Tôi nhấc nó
gọi cho ngườ
n dẹp khu mộ nhà họ Đình giúp cháu.
của mình. Nhưng khi đi ngang qua một khu vườn
tôi tự tay chăm
được đắp lên. Trên đó, có một tấm b
tôi tối