Ngày kết hôn, tôi cười nhìn cô ta mặc váy cưới

Ngày kết hôn, tôi cười nhìn cô ta mặc váy cưới

Jenny

5.0
Bình luận
209
Duyệt
8
Chương

Thẩm Ngọc si tình cô gái nghèo mà anh hỗ trợ. Tình cảm bảy năm, chúng tôi cũng không thể trốn khỏi sự thay lòng đổi dạ. Ngày mà nói rõ mọi chuyện, tôi vô cùng bình tỉnh. Sau một lúc tranh cãi, Thẩm Ngọc chọn tôi, và đưa cô gái đó đi. Ngày đính hôn, người xung quanh điên cuồng hét lên có người sắp chết đuối. Tôi đỏ hết cả hóe mắt kéo lấy tay anh, "Thẩm Ngọc, bước ra cánh cửa này, chúng ta sẽ không còn tương lai nữa." Trong mắt Thẩm Ngọc tràn đầy sự chán ghét và trách móc: "Đối với tôi, đánh mất Vi Vi không khác gì chết." "Giang Dao, đừng để tôi hận cô." Tôi ngẩng người, anh giãy giũa quay đầu chạy thẳng ra ngoài. Nhìn váy cưới trên người, tôi đã cười. Thẩm Ngọc không muốn trở lại, sao tôi phải đứng chờ tại chỗ chứ!

Bab 1

Thẩm Ngọc say mê cô sinh viên nghèo do anh tài trợ.

Cuối cùng thì bảy năm kề cận, chúng tôi cũng không thể tránh khỏi.

Ngày ngả bài, tôi bình tĩnh đến lạ thường. Sau một hồi giằng co, Thẩm Ngọc đã chọn tôi, và đuổi cô gái kia đi.

Vào ngày đính hôn, mọi người truyền tai nhau rằng có người rơi xuống hồ Đồng Tâm.

Tôi mắt đỏ hoe, níu lấy cánh tay đang hoảng loạn tột cùng của anh: "Thẩm Ngọc, nếu anh bước ra khỏi cánh cửa này, chúng ta sẽ không còn sau này nữa."

Trong mắt Thẩm Ngọc là sự ghê tởm và trách móc không thể giấu được: "Mất đi Vi Vi, đối với anh mà nói, không khác gì cái chết."

"Giang Dao, đừng khiến anh hận em!"

Cơ thể tôi sững lại. Anh giật mạnh tay, chạy ra ngoài mà không hề ngoảnh đầu.

Nhìn chiếc váy cưới trên người, tôi bật cười.

Thẩm Ngọc không muốn quay đầu, vậy tôi hà cớ gì phải đứng lại nơi này?

Nhìn cánh cửa bị đóng sập, nước mắt tôi cuối cùng cũng không thể kìm nén mà tuôn rơi.

Từ rất lâu trước đây, tôi đã biết đến sự tồn tại của Lưu Vi.

Thẩm Ngọc nhận được một dự án từ thiện, để tuyên truyền và kêu gọi xã hội, anh đã yêu cầu các lãnh đạo cấp cao trong công ty tự nguyện tài trợ cho ít nhất một học sinh có hoàn cảnh khó khăn.

Môi trường công sở rất thực tế. Mọi người đều làm cho có, lấy tiền làm việc. Tôi cũng vậy.

Nhưng Thẩm Ngọc thì khác. Nhìn thấy đóa hoa trắng vô hại, anh đã động lòng.

Ngưỡng cửa của công ty thấp nhất cũng phải là sinh viên đại học trọng điểm, nhưng Thẩm Ngọc lại gạt bỏ mọi ý kiến, trực tiếp sắp xếp Lưu Vi, một sinh viên mới tốt nghiệp trường chuyên ngành dân lập vào phòng thư ký.

Những lời đồn đại không phải là không đến tai tôi, chỉ là tôi luôn tin tưởng vào con người của Thẩm Ngọc, cũng tin vào mối tình kéo dài bảy năm của chúng tôi.

Nhưng mọi chuyện không như ý muốn.

Không biết từ khi nào, điện thoại của Thẩm Ngọc đã đổi ảnh nền và mật khẩu. Anh đăng bài trên mạng xã hội với chế độ "chỉ xem trong ba ngày". Người đàn ông từng kiệm lời trong cuộc trò chuyện, giờ đây lại lưu hơn cả trăm tấm ảnh biểu tượng mèo.

Những chi tiết nhỏ nhặt có thể giết chết một người.

Vì vậy, tôi bắt đầu quan sát những hành động khác thường của Thẩm Ngọc.

Vào đêm kỷ niệm, chiếc điện thoại trên đầu giường của Thẩm Ngọc liên tục rung. Anh làm chuyện giường chiếu qua loa như một thủ tục, rồi kéo áo sơ mi, đi thẳng vào phòng tắm mà không hề ngoảnh lại.

Tiếng nước chảy mãi không vang lên. Chỉ có vài tiếng cười trầm thấp của Thẩm Ngọc vọng lại qua tấm kính mờ.

Trong khoảnh khắc ma xui quỷ khiến, tôi cầm lấy chiếc iPad làm việc của Thẩm Ngọc trên bàn.

Một người cẩn trọng như Thẩm Ngọc cũng có lúc sơ suất. Liệu có phải anh đã bị sự mới mẻ làm cho mê mẩn, hay là do tình yêu của tôi quá mù quáng, nên anh mới có cớ để liều lĩnh.

Những tin nhắn đồng bộ theo thời gian thực khiến tôi có chút mơ hồ. Mỗi tin nhắn thoại của cô gái có biệt danh "cô Thỏ" này đều ngọt ngào đến cực điểm.

Cô ta nũng nịu hỏi tại sao Thẩm Ngọc không trả lời tin nhắn của cô ta ngay lập tức. Thẩm Ngọc gửi một biểu tượng mèo nhận lỗi và giải thích rằng anh bận làm việc.

Lướt lên trên, họ đã trò chuyện rất nhiều.

Nhà nào có bánh ngon, bộ phim hoạt hình mới nổi, móng tay hình oval hay hình giọt nước hợp với bàn tay thon dài trắng nõn của Lưu Vi.

Thẩm Ngọc trả lời từng câu từng chữ. Sự dịu dàng không thể che giấu trong từng từ gần như phá vỡ bức tường tâm lý cuối cùng của tôi.

Cùng chung gối đầu bảy năm, tôi chưa bao giờ biết Thẩm Ngọc lại có một khía cạnh như vậy.

Cuối cùng, Thẩm Ngọc dặn dò: "Em sắp đến ngày rồi, từ ngày mai không được uống đồ lạnh."

Lưu Vi cười nũng nịu, đòi Thẩm Ngọc phải gửi một tin nhắn thoại hôn môi thì mới chịu thôi.

Sau hai giây im lặng, một tin nhắn thoại dài hai giây hiện lên.

Nụ hôn của Thẩm Ngọc rất khẽ, cách cả màn hình vẫn cảm nhận được sự nâng niu như thể một báu vật.

Một giây trước khi anh bước ra khỏi phòng tắm, tôi đã xóa sạch lịch sử trò chuyện trên iPad và đặt nó về chỗ cũ.

Tôi đã khóc cả đêm, nhưng Thẩm Ngọc lại ngủ rất ngon.

Sáng sớm, anh không hề nhận ra đôi mắt sưng húp của tôi, chỉ nhíu mày lục lọi trong phòng khách.

Tôi không bỏ lỡ khoảnh khắc Thẩm Ngọc bỏ Ích Mẫu Thảo vào túi áo vest. Lúc này, ánh mắt tôi nhìn anh như đang nhìn một người lạ.

"Anh đang làm gì vậy?"

Tôi tự an ủi mình. Chỉ cần lúc này anh thành thật nói là mang cho Lưu Vi…

Nhưng Thẩm Ngọc sững sờ một chút, rồi cụp mắt xuống hờ hững nói: "Không có gì, anh đang tìm đồ thôi."

Một câu trả lời chắc chắn sẽ khiến tôi thất vọng. Chỉ có tôi vẫn còn tự lừa dối mình.

Chuyện như vậy trong giới của chúng tôi không hề hiếm, thậm chí đã quá quen thuộc.

Nhưng tay trắng gây dựng sự nghiệp, tôi luôn tin rằng Thẩm Ngọc sẽ không phải là một trong số họ.

Lòng người đều bằng thịt, bảy năm tình cảm, Thẩm thị to lớn này, tất cả đều là tâm huyết của tôi. Tôi thật sự không thể nói buông là buông.

Vì vậy, tối hôm đó tôi đã nói thẳng với Thẩm Ngọc.

"Giữa em và Lưu Vi, anh chọn ai?"

Tôi không biết mình đã dùng biểu cảm gì để nói ra câu này, chỉ nhớ lúc đó bầu trời ngoài cửa sổ rất tối, cổ họng nghẹn ứ đến mức gần như không thở nổi.

Thẩm Ngọc không trả lời, đứng ở ban công hút hết một bao thuốc lá, rồi để lại một đống tàn thuốc và bỏ đi.

Ba ngày sau, anh trở về, trên cổ có những vết đỏ mờ mờ.

Giọng anh nói khàn đặc: "Anh đã nói rõ với cô ấy rồi. Từ giờ trở đi, cô ấy sẽ không bao giờ xuất hiện giữa chúng ta nữa."

Tôi cười nhẹ: "Cô ta ở đâu?"

Thẩm Ngọc ngẩng phắt đầu, ánh mắt nhìn tôi đầy tức giận: "Chẳng lẽ em muốn dồn một cô gái mồ côi cha mẹ vào đường cùng mới chịu thôi sao?"

Nhìn vẻ mặt cảnh giác như đối mặt với kẻ thù của Thẩm Ngọc, tôi nuốt ngược những lời muốn nói, thậm chí không còn sức để tranh cãi.

Dường như nhận ra sự mất bình tĩnh của mình, "Giang Dao, là lỗi của anh, anh đã vượt quá giới hạn. Anh thề sẽ không bao giờ như vậy nữa."

"Vậy nên coi như anh cầu xin em, đừng làm khó Lưu Vi được không? Cô ấy không hiểu gì cả, cô ấy quá ngây thơ."

Khoảnh khắc đó, lòng tôi đau như cắt.

Người đàn ông tôi yêu bảy năm lần đầu tiên mắt đỏ hoe, lại là để cầu xin tôi đừng làm tổn thương con chim hoàng yến mà anh ấy hết lòng bảo vệ.

Đêm đó, Thẩm Ngọc cầu hôn tôi. Tôi đã đồng ý.

Nhưng cả hai chúng tôi đều hiểu, tình cảm ban đầu của chúng tôi đã không còn nữa.

Thẩm Ngọc đã không lừa tôi. Kể từ đó, tôi thực sự không gặp lại Lưu Vi nữa. Cô ta như bốc hơi khỏi thế gian, biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt tôi.

Cho đến buổi lễ đính hôn này, Thẩm Ngọc chỉ thoáng thấy bóng dáng trên điện thoại của một vị khách rất giống Lưu Vi, đã lập tức bỏ mặc tôi, trước mặt vô số khách khứa và truyền thông mà chạy đi.

Tiếp tục đọc

Sách tương tự

Cưới nhầm thành đôi, vợ của Hoắc thiếu quá ngầu!

Cưới nhầm thành đôi, vợ của Hoắc thiếu quá ngầu!

Cecilia
4.7

Tống Hoan là cô gái xấu xí vô dụng không được cưng chiều, còn con gái của mẹ kế lại xinh đẹp tài ba, còn sắp gả cho người thừa kế hào môn Hoắc Tư Dực, danh giá vộ cùng. Ai ai cũng thích bợ đỡ nịnh nọt, Thẩm Thanh Âm càng thêm khí thế hơn người, "Vinh Hoan, cô sẽ bị tôi chà đạp dưới chân như con chó mãi mãi!" Tuy nhiên, vào ngày cưới, mọi người lại thấy Tống Hoan mặc váy cưới lộng lẫy bước vào nhà họ Hoắc, còn Thẩm Thanh Âm thì trở thành trò cười. Cả thành phố đều hoang mang, tại sao lại như vậy? Không ai tin rằng cậu ấm Hoắc Tư Dực lại thích một cô gái xấu xí vô dụng, ai cũng chờ đợi ngày Tống Hoan bị đuổi ra khỏi nhà. Nhưng chờ mãi, điều họ thấy lại là Tống Hoan bỗng nhiên tỏa sáng. Nữ hoàng y dược, chuyên gia tài chính, thiên tài giám định bảo vật, bố già trong lĩnh vực AI.v...v..., từng lớp thân phận bị lộ ra làm những kẻ trêu chọc phải choáng váng. Hải Thành bùng nổ rồi! Nhà họ Thẩm hối hận không kịp, thanh mai trúc mã quay lại nịnh nọt, nhưng chưa kịp nghe Tống Hoan từ chối. Người thừa kế của hào môn, Hoắc Tư Dực, đăng tải một bức ảnh không tì vết không nhờ phấn son, khiến Tống Hoan trở thành cơn sốt trên mạng xã hội!

Bị đuổi khỏi nhà, cô gả cho tỷ phú!

Bị đuổi khỏi nhà, cô gả cho tỷ phú!

Quint Shroyer
5.0

Nhà họ Thẩm đã nuôi Tạ Tang Ninh hơn hai mươi năm, cũng đã hút máu cô gần hai mươi năm. Hôm ấy, thiên kim thật được tìm lại, Tạ Tang Ninh bị nhà họ Thẩm đuổi ra khỏi nhà, nghe nói bố mẹ ruột của cô cũng chẳng khá giả. Nào ngờ, gia đình bố mẹ ruột của cô lại là gia tộc danh vọng ở Hải Thành, nhà họ Thẩm dù có nhón chân cũng không với tới. Bố mẹ ruột của cô xem cô nhưng viên ngọc trong tay, vừa ra tay đã có tiền tiêu hàng tỷ, mỗi lần mua cả đống quần áo, châu báu. Em gái nhà họ Thẩm chờ xem trò cười còn định giới thiệu cho cô một công việc quét đường! Em gái nhà họ Tạ định để cô mất mặt lại lần lượt bị thân phận của đối phương làm bất ngờ. Ông trùm kinh doanh toàn cầu, nhà công trình nổi tiếng, tay đua hạng nhất toàn cầu, Tạ Tang Ninh rốt cuộc cô có bao nhiêu thân phận mà mọi người chưa biết đến? Vị hôn phu của cô thì cho rằng hôn ước này chỉ là quan niệm cũ kỹ của người lớn, anh ta muốn tìm một người bạn gái thực sự yêu mình và mình cũng yêu, nên đã dứt khoát từ bỏ hôn ước này! Thế nhưng, khi Tạ Tang Ninh đi gặp mặt làm quen với anh trai sinh đôi của vị hôn phu, thì anh lại đột nhiên xuất hiện tỏ tình với cô là sao? Còn người ngày nào cũng theo đuổi cô, tự nguyện vào bếp nấu ăn, chẳng lẽ đã quên mất trước đây từng chê bai cô thế nào rồi sao?

Chương
Đọc ngay
Tải tiểu thuyết