Di sản dối trá: Sự trả thù của con gái

Di sản dối trá: Sự trả thù của con gái

Gavin

5.0
Bình luận
Duyệt
10
Chương

Kiếp trước, tôi chết vì muốn níu kéo một người đàn ông không yêu mình. Vị hôn phu của tôi, Đường Nhật Khánh, đã giết tôi vì người tình của hắn. Hắn và cô bạn thân "trà xanh" của tôi lén lút qua lại, còn lên kế hoạch chiếm đoạt suất học bổng vốn thuộc về tôi. Vào ngày tôi nhận được thông báo trúng tuyển, cũng là ngày kỷ niệm ba năm ngày cưới, hắn đã đẩy tôi từ tầng thượng xuống. Hắn nói: "Lư Tuyết Nhung, cô có được tương lai mà đáng lẽ thuộc về Bảo Tâm. Tại sao cô còn có thể sống hạnh phúc như vậy?" Hắn không hề biết, suất học bổng danh giá đó vốn là của tôi, con gái của liệt sĩ. Những suất còn lại, bao gồm cả của hắn và Thái Bảo Tâm, đều là do tôi đã cầu xin mà có. Gia đình hắn thậm chí còn chiếm đoạt cả tiền tuất của cha tôi. Mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở về đúng khoảnh khắc trước khi chuyến xe định mệnh khởi hành, khi hắn đang chặn cửa xe để đợi người tình. Kiếp này, tôi sẽ không ngăn cản nữa. Chuyến xe đến địa ngục của các người, tôi sẽ đích thân tiễn.

Chương 1

Kiếp trước, tôi chết vì muốn níu kéo một người đàn ông không yêu mình. Vị hôn phu của tôi, Đường Nhật Khánh, đã giết tôi vì người tình của hắn.

Hắn và cô bạn thân "trà xanh" của tôi lén lút qua lại, còn lên kế hoạch chiếm đoạt suất học bổng vốn thuộc về tôi.

Vào ngày tôi nhận được thông báo trúng tuyển, cũng là ngày kỷ niệm ba năm ngày cưới, hắn đã đẩy tôi từ tầng thượng xuống.

Hắn nói: "Lư Tuyết Nhung, cô có được tương lai mà đáng lẽ thuộc về Bảo Tâm. Tại sao cô còn có thể sống hạnh phúc như vậy?"

Hắn không hề biết, suất học bổng danh giá đó vốn là của tôi, con gái của liệt sĩ. Những suất còn lại, bao gồm cả của hắn và Thái Bảo Tâm, đều là do tôi đã cầu xin mà có.

Gia đình hắn thậm chí còn chiếm đoạt cả tiền tuất của cha tôi.

Mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở về đúng khoảnh khắc trước khi chuyến xe định mệnh khởi hành, khi hắn đang chặn cửa xe để đợi người tình.

Kiếp này, tôi sẽ không ngăn cản nữa. Chuyến xe đến địa ngục của các người, tôi sẽ đích thân tiễn.

Chương 1

Lư Tuyết Nhung POV:

Kiếp trước, tôi chết vì muốn níu kéo một người đàn ông không yêu mình, còn kiếp này, tôi sống lại để tiễn hắn và người tình của hắn xuống địa ngục.

Tiếng còi xe buýt vang lên inh ỏi, chói tai như tiếng gào thét của tôi trong đêm mưa tầm tã ấy, khi lưỡi dao lạnh lẽo của Đường Nhật Khánh đâm xuyên qua lồng ngực.

Hơi thở của tôi nghẹn lại.

Cơn đau buốt giá dường như vẫn còn âm ỉ, một ký ức ma quỷ mà cơ thể tôi không thể nào quên.

"Mọi người, lên xe mau! Sắp khởi hành rồi!"

Người phụ trách chuyến xe thò đầu ra khỏi cửa sổ, gân cổ gào lên, giọng nói khản đặc vì sốt ruột.

Xung quanh tôi là một đám đông hỗn loạn. Mười mấy thanh niên trai tráng của thôn Thượng, ai nấy mặt mày tái mét, mồ hôi nhễ nhại, ánh mắt dán chặt vào chiếc túi vải bạt trong tay Đường Nhật Khánh.

Vị hôn phu của tôi. Kẻ đã giết tôi.

Hắn đứng sừng sững như một pho tượng, chặn ngay cửa xe, vẻ mặt lạnh lùng, kiên quyết.

"Khánh, cậu làm gì vậy? Lên xe đi chứ!" Một thanh niên tên Lý Cường gầm lên, cố gắng chen lên phía trước.

Đường Nhật Khánh hất cằm, ánh mắt cao ngạo quét qua đám đông. "Gấp cái gì? Bảo Tâm còn chưa tới."

Bảo Tâm. Thái Bảo Tâm.

Cái tên này, dù là ở kiếp trước hay kiếp này, mỗi khi nghe thấy đều khiến dạ dày tôi cuộn lên một cảm giác buồn nôn.

Cô bạn thân "trà xanh" của tôi, người đã cùng vị hôn phu của tôi lén lút qua lại sau lưng, kẻ đã cùng hắn lên kế hoạch chiếm đoạt suất học bổng du học thuộc về tôi.

Một suất học bổng danh giá của tập đoàn VinaCapital, cơ hội đổi đời duy nhất cho những đứa trẻ nghèo khó như chúng tôi.

Mỗi xã chỉ có mười suất, là tương lai, là sinh mệnh của mười gia đình.

Nếu bỏ lỡ chuyến xe này, chúng tôi sẽ không kịp đến thành phố để tham gia buổi phỏng vấn cuối cùng. Mọi nỗ lực, mọi hy sinh sẽ đổ sông đổ biển.

Kiếp trước, chính tôi đã khóc lóc, cầu xin, thậm chí là quỳ xuống trước mặt Đường Nhật Khánh, chỉ để hắn chịu bước lên xe.

Tôi đã ngu ngốc tin rằng, chỉ cần hắn có được tương lai, hắn sẽ biết ơn tôi, sẽ quay về bên tôi.

Tôi đã thành công.

Tôi cùng những người khác đã dùng sức mạnh, cưỡng ép kéo hắn lên xe, bỏ lại Thái Bảo Tâm đang thất thểu chạy tới từ phía xa.

Chúng tôi đã đến được thành phố, đã có được công việc, đã đổi đời.

Thái Bảo Tâm, vì lỡ hẹn, đã phải ở lại quê, bị gia đình ép gả cho một gã đàn ông vũ phu. Cô ta sinh liền năm đứa con gái, cuối cùng chết vì khó sinh ở tuổi hai mươi bảy. Người ta nói, đến lúc chết, cô ta vẫn không được nhắm mắt, vì nhà chồng chê cô ta không biết đẻ con trai.

Còn tôi?

Vào ngày tôi nhận được thông báo trúng tuyển học bổng du học, cũng là ngày kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng tôi, Đường Nhật Khánh đã đẩy tôi từ tầng thượng của tòa nhà cao nhất thành phố xuống.

Hắn nói, giọng điệu bình thản đến đáng sợ: "Lư Tuyết Nhung, cô có được mọi thứ rồi, có được tương lai mà đáng lẽ thuộc về Bảo Tâm. Tại sao cô còn có thể sống hạnh phúc như vậy?"

Hắn nói, tất cả là lỗi của tôi.

Là tôi đã cướp đi cơ hội của Bảo Tâm.

Là tôi đã hại chết cô ấy.

Máu tươi nhuộm đỏ chiếc váy trắng tôi mặc, tầm nhìn của tôi mờ dần. Hình ảnh cuối cùng tôi thấy được là nụ cười mãn nguyện đến độc ác của hắn.

Và rồi, tôi tỉnh lại.

Trở về đúng thời điểm định mệnh này.

Tiếng còi xe buýt lại vang lên, giục giã và khắc nghiệt.

Đường Nhật Khánh vẫn đứng đó, kiên định như một tảng đá, ánh mắt hướng về con đường mòn xa xa, nơi Thái Bảo Tâm sắp xuất hiện.

Kiếp trước, tôi đã kéo hắn đi.

Kiếp này…

Tôi khẽ nhếch môi, một nụ cười lạnh lẽo nở ra.

Tôi từ từ lùi lại, tách mình ra khỏi đám đông đang xô đẩy.

Đường Nhật Khánh, Thái Bảo Tâm, các người đã muốn tự đào hố chôn mình như vậy, tôi sao có thể không thành toàn cho các người?

Hãy cứ chờ đi. Chuyến xe đến địa ngục của các người, tôi sẽ đích thân tiễn.

Tiếp tục đọc

Các tác phẩm khác của Gavin

Thêm nhiều động thái
Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Chồng tôi, Hoàng Bách, là tay chơi khét tiếng nhất Sài Gòn, nổi danh với những cuộc tình chóng vánh theo mùa cùng các cô gái mười chín tuổi. Suốt năm năm, tôi đã tin rằng mình là ngoại lệ, là người cuối cùng đã thuần hóa được anh. Ảo tưởng đó vỡ tan tành khi ba tôi cần ghép tủy xương. Người hiến tặng hoàn hảo là một cô gái mười chín tuổi tên Trà My. Vào ngày phẫu thuật, ba tôi đã qua đời vì Hoàng Bách chọn ở trên giường cùng cô ta, thay vì đưa cô ta đến bệnh viện. Sự phản bội của anh không dừng lại ở đó. Khi thang máy rơi tự do, anh kéo cô ta ra trước và bỏ mặc tôi rơi xuống. Khi đèn chùm đổ sập, anh dùng thân mình che chắn cho cô ta và bước qua người tôi đang nằm trong vũng máu. Anh thậm chí còn trộm món quà cuối cùng mà người ba đã khuất để lại cho tôi và tặng nó cho cô ta. Xuyên suốt tất cả, anh gọi tôi là đồ ích kỷ và vô ơn, hoàn toàn không biết rằng ba tôi đã không còn nữa. Vì vậy, tôi lặng lẽ ký vào đơn ly hôn và biến mất. Ngày tôi rời đi, anh nhắn tin cho tôi. "Tin tốt đây, anh tìm được người hiến tủy khác cho ba em rồi. Chúng ta đi sắp xếp lịch phẫu thuật thôi."

Đám cưới của tôi, không phải anh

Đám cưới của tôi, không phải anh

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Năm năm trước, tôi đã cứu mạng vị hôn phu của mình trên một ngọn núi ở Sa Pa. Cú ngã đó để lại cho tôi một tổn thương thị giác vĩnh viễn - một lời nhắc nhở lấp lánh, không ngừng nghỉ về cái ngày tôi đã chọn anh thay vì đôi mắt hoàn hảo của chính mình. Anh ta trả ơn tôi bằng cách bí mật đổi địa điểm tổ chức đám cưới của chúng tôi từ Sa Pa đến Nha Trang, chỉ vì cô bạn thân nhất của anh ta, Ái My, phàn nàn rằng ở đó quá lạnh. Tôi đã tình cờ nghe được anh ta gọi sự hy sinh của tôi là "thứ sến sẩm vớ vẩn" và tận mắt chứng kiến anh ta mua cho cô ta một chiếc váy trị giá hơn một tỷ đồng trong khi lại nhăn nhó với chiếc váy của tôi. Vào ngày cưới, anh ta bỏ mặc tôi đứng chờ ở lễ đường để vội vã đến bên Ái My vì một "cơn hoảng loạn" xuất hiện đúng lúc. Anh ta quá chắc chắn rằng tôi sẽ tha thứ cho anh ta. Luôn luôn là như vậy. Anh ta không xem sự hy sinh của tôi là một món quà, mà là một bản hợp đồng đảm bảo cho sự phục tùng của tôi. Vì vậy, khi cuối cùng anh ta cũng gọi đến địa điểm tổ chức tiệc cưới trống không ở Nha Trang, tôi đã để anh ta nghe thấy tiếng gió núi và tiếng chuông nhà thờ trước khi tôi lên tiếng. "Đám cưới của em sắp bắt đầu rồi," tôi nói với anh ta. "Nhưng không phải là với anh."

Sách tương tự

Không tha thứ, không hòa giải cô Nhiễm bám vào ông trùm Kinh Thành

Không tha thứ, không hòa giải cô Nhiễm bám vào ông trùm Kinh Thành

Anne-corinne Upson
5.0

Nhiễm Tuế Tuế từ nhỏ đã biết tương lai mình sẽ gả cho Phó Vân Đình. Cô dành hết niềm vui và sự ngưỡng mộ cho người đàn ông này, kiềm chế tính khí vì anh, học nhảy, tuân thủ quy tắc. Cô chờ đợi ngày mình được mặc chiếc váy cưới cùng anh bạc đầu răng long. Nhưng người đàn ông lại phớt lờ và đối xử lạnh lùng với cô hết lần này đến lần khác, cho đến khi anh bỏ rơi cô vào thời khắc sinh tử quan trọng, khiến cô hoàn toàn nhận ra rằng Phó Vân Đình không yêu cô. Cô kiên quyết trở về chính mình, trả thù và ngược đãi những kẻ cặn bã, giúp nhà họ Nhiễm nghèo khó trở lại vị trí hàng đầu của gia đình thượng lưu. Cô có cả thế giới trong mắt mình, nhưng không còn Phó Vân Đình. Người đàn ông hoảng loạn và gõ cửa phòng cô với đôi mắt đỏ ngầu, "Tuế Tuế, anh cho em tất cả, quay lại đây, được không?" Người mở cửa không phải là Nhiễm Tuế Tuế, mà là người chú lạnh lùng và kiêu ngạo của anh, ông trùm lớn thực sự trong giới thượng lưu Kinh Thành. Có những vết đỏ từ nụ hôn của người phụ nữ trên chiếc áo choàng tắm hở hang, và giọng nói khàn khàn tràn ngập niềm vui thỏa mãn, "Từ giờ trở đi, hãy gọi thím."

Chương
Đọc ngay
Tải tiểu thuyết