Sự trả thù của Phượng hoàng

Sự trả thù của Phượng hoàng

Gavin

5.0
Bình luận
183
Duyệt
23
Chương

Tôi đã bí mật yêu Phan Vĩnh Ân, kẻ thù không đội trời chung của anh trai tôi, suốt ba năm. Tôi mù quáng tin rằng tình yêu của chúng tôi là thật, rằng sự dịu dàng của anh là chân thành. Cho đến khi tôi vô tình đọc được đoạn chat nhóm "Săn Mồi" của anh ta. Hóa ra, ba năm yêu đương chỉ là một màn kịch trả thù tàn nhẫn. Trong mắt anh ta, tôi chỉ là "một con búp bê ba lê xinh đẹp nhưng ngu ngốc", một con mồi sắp cắn câu. Anh ta đã quay lại vô số video nhạy cảm, lên kế hoạch tung ra vào đúng ngày sinh nhật tôi để hủy hoại danh tiếng gia đình tôi. Người đàn ông vừa ôm tôi và nói lời yêu thương, lại lạnh lùng bàn tính với bạn bè: "Dùng xong thì vứt thôi." Tình yêu ba năm sụp đổ. Con búp bê ngoan ngoãn đã chết. Trước khi rời đi, tôi bình tĩnh lấy mật khẩu, xóa sạch mọi video, và biến mất khỏi cuộc đời anh ta, để lại cho anh ta một vở kịch trả thù không có nữ chính.

Chương 1

Tôi đã bí mật yêu Phan Vĩnh Ân, kẻ thù không đội trời chung của anh trai tôi, suốt ba năm. Tôi mù quáng tin rằng tình yêu của chúng tôi là thật, rằng sự dịu dàng của anh là chân thành.

Cho đến khi tôi vô tình đọc được đoạn chat nhóm "Săn Mồi" của anh ta.

Hóa ra, ba năm yêu đương chỉ là một màn kịch trả thù tàn nhẫn. Trong mắt anh ta, tôi chỉ là "một con búp bê ba lê xinh đẹp nhưng ngu ngốc", một con mồi sắp cắn câu.

Anh ta đã quay lại vô số video nhạy cảm, lên kế hoạch tung ra vào đúng ngày sinh nhật tôi để hủy hoại danh tiếng gia đình tôi.

Người đàn ông vừa ôm tôi và nói lời yêu thương, lại lạnh lùng bàn tính với bạn bè: "Dùng xong thì vứt thôi."

Tình yêu ba năm sụp đổ. Con búp bê ngoan ngoãn đã chết.

Trước khi rời đi, tôi bình tĩnh lấy mật khẩu, xóa sạch mọi video, và biến mất khỏi cuộc đời anh ta, để lại cho anh ta một vở kịch trả thù không có nữ chính.

Chương 1

Thẩm Đan Hoài POV:

Tôi phát hiện ra cuộc hôn nhân của mình đã kết thúc giống như cách cả thế giới biết được: qua một thông báo tin tức.

Đó là một buổi chiều thứ sáu ẩm ướt ở Sài Gòn, cái nóng len lỏi qua cửa sổ đóng kín của căn hộ cao cấp, nơi tôi đã sống trong bí mật suốt ba năm. Trong mắt mọi người ở Hà Nội, tôi là Thẩm Đan Hoài, tiểu thư của gia tộc Thẩm danh giá, một nghệ sĩ múa ba lê tài năng với tính cách ngoan ngoãn và dịu dàng. Nhưng ở đây, trong căn hộ áp mái nhìn ra sông Sài Gòn này, tôi chỉ là người tình của Phan Vĩnh Ân.

Kẻ thù không đội trời chung của anh trai tôi.

Mối quan hệ này là một cơn lốc xoáy của đam mê và bí mật. Anh là cơn bão, còn tôi là con thuyền nhỏ bé bị cuốn vào tâm bão, sẵn sàng chìm đắm. Tôi yêu anh, yêu đến mức mù quáng tin rằng tình yêu của chúng tôi là thật, rằng sự dịu dàng của anh trong những khoảnh khắc riêng tư là chân thành.

Sự ngây thơ đó đã cho phép anh chụp và quay lại vô số hình ảnh, video nhạy cảm. "Để lưu giữ mọi khoảnh khắc của chúng ta," anh đã thì thầm như vậy, và tôi đã tin.

Tôi đã tin cho đến ngày hôm nay.

Tiếng chuông báo tin nhắn từ máy tính của anh vang lên, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Anh vừa rời đi cách đây vài phút, vội vã đến một cuộc họp quan trọng. Anh luôn bận rộn, một vị chủ tịch của một tập đoàn lớn, quyền lực và không thể đoán trước.

Tôi đứng dậy khỏi chiếc ghế sofa mềm mại, nơi hơi ấm của anh vẫn còn vương lại. Căn phòng rộng lớn, sang trọng nhưng trống rỗng. Mọi thứ trong căn hộ này đều thuộc về anh, kể cả tôi.

Màn hình máy tính xách tay của anh vẫn sáng. Anh đã quên đóng lại. Một đoạn chat nhóm hiện lên, với những cái tên quen thuộc-bạn bè thân thiết của anh, những người mà tôi đã gặp vài lần trong những bữa tiệc kín đáo.

Một cảm giác bất an len lỏi trong tôi. Tôi không phải là người tò mò, nhưng có một lực hút vô hình kéo tôi đến gần.

Tên nhóm chat là "Săn Mồi". Tim tôi bắt đầu đập mạnh hơn.

Tôi đọc dòng tin nhắn cuối cùng, được gửi đi chỉ vài phút trước.

"Vĩnh Ân, con mồi sắp cắn câu chưa? Mày định khi nào tung 'món quà' đặc biệt đó cho nhà họ Thẩm?"

Một người bạn khác chen vào, kèm theo một biểu tượng mặt cười nham hiểm. "Đúng ngày sinh nhật của con nhỏ đó chứ? Phải làm cho Thẩm Đức Ân mất mặt triệt để. Tao không thể chờ để xem vẻ mặt của lão già họ Thẩm khi video của con gái cưng lan truyền khắp nơi."

Bàn tay tôi run rẩy khi tôi cuộn lên đọc những tin nhắn cũ hơn. Hàng trăm, hàng nghìn tin nhắn trải dài suốt ba năm.

Mỗi một tin nhắn là một nhát dao đâm vào trái tim tôi.

"Con nhỏ đó ngây thơ thật. Dễ dụ vãi."

"Mày diễn tốt thật đấy, Ân. Tao suýt nữa cũng tin mày yêu nó thật rồi."

"Đừng quên mục đích chính. Trả thù Thẩm Đức Ân. Phá hủy danh tiếng nhà họ Thẩm."

Và rồi, tôi thấy tin nhắn của chính anh, Phan Vĩnh Ân. Giọng văn lạnh lùng, tàn nhẫn, hoàn toàn xa lạ so với người đàn ông đã ôm tôi vào lòng và nói những lời yêu thương chỉ một giờ trước.

"Cứ từ từ. Phải để con mồi hoàn toàn tin tưởng. Đúng ngày sinh nhật nó, 24 tuổi, món quà sẽ được gửi đến tận tay Thẩm Đức Ân. Tôi muốn hắn phải quỳ xuống cầu xin tôi."

"Còn con nhỏ đó thì sao?" một người hỏi.

"Một con búp bê ba lê xinh đẹp nhưng ngu ngốc. Dùng xong thì vứt thôi. Có lẽ Phó Thanh An sẽ thích món quà này."

Phó Thanh An. Vị hôn thê được gia đình sắp đặt của anh.

Toàn bộ thế giới của tôi sụp đổ. Tình yêu ba năm, những kỷ niệm ngọt ngào, những lời hứa hẹn... tất cả chỉ là một phần của một kế hoạch trả thù tàn nhẫn. Tôi không phải là người yêu của anh. Tôi chỉ là một công cụ, một con tốt thí trên bàn cờ của anh để hủy hoại anh trai tôi, hủy hoại gia đình tôi.

Cơn đau đớn ập đến, dữ dội đến mức tôi không thể thở nổi. Tôi khuỵu xuống sàn, nước mắt lã chã rơi trên tấm thảm Ba Tư đắt tiền. Tiếng nấc nghẹn lại trong cổ họng. Tôi muốn gào thét, muốn đập phá mọi thứ, nhưng cơ thể tôi chỉ có thể run lên bần bật trong sự tuyệt vọng.

Tôi đã cho anh ta tất cả. Sự trong trắng, lòng tin, và cả linh hồn mình. Và anh ta đã lấy chúng, nghiền nát chúng dưới gót giày mà không một chút do dự.

Đúng lúc đó, điện thoại của tôi rung lên. Màn hình hiện lên hai chữ "Anh trai".

Là Thẩm Đức Ân.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế tiếng nấc. Tôi không thể để anh biết. Không thể để anh lo lắng.

Tôi lau vội nước mắt, cố gắng để giọng nói của mình bình thường nhất có thể khi bắt máy.

"Alo... Anh à?"

"Đan Hoài à? Em đang ở đâu vậy? Giọng em nghe lạ quá, em ổn không?" Giọng nói trầm ấm, đầy lo lắng của Đức Ân vang lên từ đầu dây bên kia.

Nghe thấy giọng anh, bức tường phòng ngự tôi cố gắng dựng lên lại một lần nữa vỡ vụn.

"Em... em không sao." Tôi nói dối, nhưng giọng nói run rẩy đã phản bội tôi.

"Nói cho anh biết em đang ở đâu. Anh sẽ đến ngay."

"Không cần đâu anh... Em chỉ hơi mệt thôi."

"Thẩm Đan Hoài," giọng anh trở nên nghiêm khắc, một điều hiếm khi xảy ra. "Anh không hỏi lại lần thứ hai."

Sự im lặng bao trùm. Cuối cùng, tôi đầu hàng. Tôi không còn sức để chống cự nữa. Tôi cần một nơi để ẩn náu, một vòng tay an toàn để dựa vào.

Tôi đọc cho anh địa chỉ căn hộ, nơi mà tôi đã gọi là "nhà" trong ba năm qua.

"Đợi anh. Anh sẽ đến ngay." Anh cúp máy.

Tôi ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, nhìn quanh căn phòng xa hoa. Mọi thứ đều đẹp đẽ, nhưng giờ đây chúng chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm. Đây không phải là tổ ấm. Đây là một cái lồng mạ vàng.

Và tôi đã tự nguyện bước vào.

Cơn đau trong lồng ngực biến thành một sự trống rỗng lạnh lẽo. Tình yêu đã chết. Hy vọng đã tan biến. Chỉ còn lại sự thật trần trụi và tàn nhẫn.

Tôi phải rời khỏi đây. Rời khỏi Sài Gòn. Rời khỏi Phan Vĩnh Ân.

Nhưng trước khi đi, tôi phải đảm bảo rằng anh ta không còn bất kỳ thứ gì để hủy hoại tôi, hay gia đình tôi.

Kế hoạch bắt đầu hình thành trong đầu tôi, rõ ràng và lạnh lùng. Không còn nước mắt. Không còn yếu đuối.

Con búp bê ba lê ngoan ngoãn đã chết rồi.

Bây giờ, chỉ còn lại một người phụ nữ bị phản bội, và cô ấy sẽ lấy lại những gì thuộc về mình.

Tôi đứng dậy, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong tấm gương lớn. Đôi mắt sưng húp, khuôn mặt tái nhợt. Nhưng sâu trong đôi mắt đó, một ngọn lửa đang bùng lên.

Phan Vĩnh Ân, anh đã dạy cho tôi một bài học đắt giá về sự tàn nhẫn.

Bây giờ, đến lượt tôi.

Tiếp tục đọc

Các tác phẩm khác của Gavin

Thêm nhiều động thái
Lời Hứa Của Chàng, Ngục Tù Của Nàng

Lời Hứa Của Chàng, Ngục Tù Của Nàng

Khác

5.0

Ngày tôi được thả tự do, vị hôn phu của tôi, Trần Phong, đã đợi sẵn ở ngoài, hứa hẹn rằng cuộc sống của chúng tôi cuối cùng cũng sẽ bắt đầu. Bảy năm trước, anh ta và bố mẹ tôi đã van xin tôi nhận tội thay cho đứa em gái nuôi, Khả Vy. Nó đã say rượu lái xe, đâm phải người rồi bỏ trốn khỏi hiện trường. Họ nói Khả Vy quá mong manh yếu đuối, không thể chịu đựng được cuộc sống trong tù. Họ gọi bản án bảy năm của tôi là một sự hy sinh nhỏ nhoi. Nhưng ngay khi chúng tôi vừa về đến biệt thự của gia đình, điện thoại của Trần Phong reo lên. Khả Vy lại "lên cơn", và anh ta bỏ mặc tôi đứng một mình giữa đại sảnh lộng lẫy để vội vã chạy đến bên nó. Sau đó, người quản gia thông báo rằng tôi phải ở trong căn phòng kho bụi bặm trên tầng ba. Lệnh của bố mẹ tôi. Họ không muốn tôi làm Khả Vy buồn khi nó trở về. Luôn luôn là Khả Vy. Nó là lý do họ lấy đi quỹ học bổng đại học của tôi, và cũng là lý do tôi mất đi bảy năm cuộc đời. Tôi là con gái ruột của họ, nhưng tôi chỉ là một công cụ để lợi dụng rồi vứt bỏ. Đêm đó, một mình trong căn phòng chật chội, chiếc điện thoại rẻ tiền mà một nữ quản giáo tốt bụng đã cho tôi rung lên với một email. Đó là một lời mời làm việc cho một vị trí tuyệt mật mà tôi đã ứng tuyển tám năm trước. Công việc đi kèm với một thân phận mới và gói hỗ trợ di dời ngay lập tức. Một lối thoát. Tôi run rẩy gõ câu trả lời. "Tôi đồng ý."

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Chồng tôi, Hoàng Bách, là tay chơi khét tiếng nhất Sài Gòn, nổi danh với những cuộc tình chóng vánh theo mùa cùng các cô gái mười chín tuổi. Suốt năm năm, tôi đã tin rằng mình là ngoại lệ, là người cuối cùng đã thuần hóa được anh. Ảo tưởng đó vỡ tan tành khi ba tôi cần ghép tủy xương. Người hiến tặng hoàn hảo là một cô gái mười chín tuổi tên Trà My. Vào ngày phẫu thuật, ba tôi đã qua đời vì Hoàng Bách chọn ở trên giường cùng cô ta, thay vì đưa cô ta đến bệnh viện. Sự phản bội của anh không dừng lại ở đó. Khi thang máy rơi tự do, anh kéo cô ta ra trước và bỏ mặc tôi rơi xuống. Khi đèn chùm đổ sập, anh dùng thân mình che chắn cho cô ta và bước qua người tôi đang nằm trong vũng máu. Anh thậm chí còn trộm món quà cuối cùng mà người ba đã khuất để lại cho tôi và tặng nó cho cô ta. Xuyên suốt tất cả, anh gọi tôi là đồ ích kỷ và vô ơn, hoàn toàn không biết rằng ba tôi đã không còn nữa. Vì vậy, tôi lặng lẽ ký vào đơn ly hôn và biến mất. Ngày tôi rời đi, anh nhắn tin cho tôi. "Tin tốt đây, anh tìm được người hiến tủy khác cho ba em rồi. Chúng ta đi sắp xếp lịch phẫu thuật thôi."

Sách tương tự

Cưới nhầm thành đôi, vợ của Hoắc thiếu quá ngầu!

Cưới nhầm thành đôi, vợ của Hoắc thiếu quá ngầu!

Cecilia
4.7

Tống Hoan là cô gái xấu xí vô dụng không được cưng chiều, còn con gái của mẹ kế lại xinh đẹp tài ba, còn sắp gả cho người thừa kế hào môn Hoắc Tư Dực, danh giá vộ cùng. Ai ai cũng thích bợ đỡ nịnh nọt, Thẩm Thanh Âm càng thêm khí thế hơn người, "Vinh Hoan, cô sẽ bị tôi chà đạp dưới chân như con chó mãi mãi!" Tuy nhiên, vào ngày cưới, mọi người lại thấy Tống Hoan mặc váy cưới lộng lẫy bước vào nhà họ Hoắc, còn Thẩm Thanh Âm thì trở thành trò cười. Cả thành phố đều hoang mang, tại sao lại như vậy? Không ai tin rằng cậu ấm Hoắc Tư Dực lại thích một cô gái xấu xí vô dụng, ai cũng chờ đợi ngày Tống Hoan bị đuổi ra khỏi nhà. Nhưng chờ mãi, điều họ thấy lại là Tống Hoan bỗng nhiên tỏa sáng. Nữ hoàng y dược, chuyên gia tài chính, thiên tài giám định bảo vật, bố già trong lĩnh vực AI.v...v..., từng lớp thân phận bị lộ ra làm những kẻ trêu chọc phải choáng váng. Hải Thành bùng nổ rồi! Nhà họ Thẩm hối hận không kịp, thanh mai trúc mã quay lại nịnh nọt, nhưng chưa kịp nghe Tống Hoan từ chối. Người thừa kế của hào môn, Hoắc Tư Dực, đăng tải một bức ảnh không tì vết không nhờ phấn son, khiến Tống Hoan trở thành cơn sốt trên mạng xã hội!

Bị đuổi khỏi nhà, cô gả cho tỷ phú!

Bị đuổi khỏi nhà, cô gả cho tỷ phú!

Quint Shroyer
5.0

Nhà họ Thẩm đã nuôi Tạ Tang Ninh hơn hai mươi năm, cũng đã hút máu cô gần hai mươi năm. Hôm ấy, thiên kim thật được tìm lại, Tạ Tang Ninh bị nhà họ Thẩm đuổi ra khỏi nhà, nghe nói bố mẹ ruột của cô cũng chẳng khá giả. Nào ngờ, gia đình bố mẹ ruột của cô lại là gia tộc danh vọng ở Hải Thành, nhà họ Thẩm dù có nhón chân cũng không với tới. Bố mẹ ruột của cô xem cô nhưng viên ngọc trong tay, vừa ra tay đã có tiền tiêu hàng tỷ, mỗi lần mua cả đống quần áo, châu báu. Em gái nhà họ Thẩm chờ xem trò cười còn định giới thiệu cho cô một công việc quét đường! Em gái nhà họ Tạ định để cô mất mặt lại lần lượt bị thân phận của đối phương làm bất ngờ. Ông trùm kinh doanh toàn cầu, nhà công trình nổi tiếng, tay đua hạng nhất toàn cầu, Tạ Tang Ninh rốt cuộc cô có bao nhiêu thân phận mà mọi người chưa biết đến? Vị hôn phu của cô thì cho rằng hôn ước này chỉ là quan niệm cũ kỹ của người lớn, anh ta muốn tìm một người bạn gái thực sự yêu mình và mình cũng yêu, nên đã dứt khoát từ bỏ hôn ước này! Thế nhưng, khi Tạ Tang Ninh đi gặp mặt làm quen với anh trai sinh đôi của vị hôn phu, thì anh lại đột nhiên xuất hiện tỏ tình với cô là sao? Còn người ngày nào cũng theo đuổi cô, tự nguyện vào bếp nấu ăn, chẳng lẽ đã quên mất trước đây từng chê bai cô thế nào rồi sao?

Chương
Đọc ngay
Tải tiểu thuyết