Mười Bảy Lần Nữa: Ngày Mọi Thứ Thay Đổi

Mười Bảy Lần Nữa: Ngày Mọi Thứ Thay Đổi

Gavin

5.0
Bình luận
1
Duyệt
10
Chương

Sau khi tái sinh, tôi đã luôn tin rằng mình có cơ hội để bù đắp những nuối tiếc của kiếp trước, cùng người chồng Phan Quang Thái và bạn thanh mai trúc mã Bùi Tân Định viết tiếp câu chuyện tình yêu. Nhưng vào đúng ngày tôi nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, hai người đàn ông tôi yêu nhất đã phá nát thế giới của tôi. Họ từ bỏ ước mơ chung, quyết định ở lại để kèm cặp cho "bạch nguyệt quang" Đặng Nhật Lệ, người đã thi trượt. Họ lạnh lùng buộc tội tôi ích kỷ, nói rằng họ nợ Nhật Lệ một mạng sống từ kiếp trước. Phan Quang Thái, người chồng từng thề non hẹn biển, còn tàn nhẫn viết vào sổ lưu bút của tôi: "Người tôi yêu và muốn bảo vệ duy nhất chỉ có Nhật Lệ." Hóa ra, sự tái sinh này không phải để họ bù đắp cho tôi, mà là để họ "cứu vớt" một người khác. Ở kiếp trước, tôi đã chết trong sự tiếc thương vô hạn của họ. Kiếp này, đối mặt với sự phản bội, tôi bình thản ném cuốn lưu bút vào thùng rác, từ bỏ suất học đại học mơ ước. Tôi quyết định một mình đi du học, bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới. Lần này, Vũ Kiều Trinh sẽ chỉ sống vì bản thân mình.

Chương 1

Sau khi tái sinh, tôi đã luôn tin rằng mình có cơ hội để bù đắp những nuối tiếc của kiếp trước, cùng người chồng Phan Quang Thái và bạn thanh mai trúc mã Bùi Tân Định viết tiếp câu chuyện tình yêu.

Nhưng vào đúng ngày tôi nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, hai người đàn ông tôi yêu nhất đã phá nát thế giới của tôi.

Họ từ bỏ ước mơ chung, quyết định ở lại để kèm cặp cho "bạch nguyệt quang" Đặng Nhật Lệ, người đã thi trượt.

Họ lạnh lùng buộc tội tôi ích kỷ, nói rằng họ nợ Nhật Lệ một mạng sống từ kiếp trước.

Phan Quang Thái, người chồng từng thề non hẹn biển, còn tàn nhẫn viết vào sổ lưu bút của tôi: "Người tôi yêu và muốn bảo vệ duy nhất chỉ có Nhật Lệ."

Hóa ra, sự tái sinh này không phải để họ bù đắp cho tôi, mà là để họ "cứu vớt" một người khác.

Ở kiếp trước, tôi đã chết trong sự tiếc thương vô hạn của họ. Kiếp này, đối mặt với sự phản bội, tôi bình thản ném cuốn lưu bút vào thùng rác, từ bỏ suất học đại học mơ ước.

Tôi quyết định một mình đi du học, bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.

Lần này, Vũ Kiều Trinh sẽ chỉ sống vì bản thân mình.

Chương 1

Vũ Kiều Trinh POV:

Vào ngày tôi nhận được giấy báo trúng tuyển vào trường đại học mơ ước, cũng là ngày hai người đàn ông tôi yêu thương nhất đã phá nát thế giới của tôi.

Đó là một buổi chiều tháng Bảy, nắng hè gay gắt như thiêu như đốt, nhưng lòng tôi lại mát rượi như nước hồ thu. Tôi cầm trên tay tờ giấy báo trúng tuyển của Đại học Kinh tế Quốc dân, mỗi một chữ in trên đó đều như đang nhảy múa.

Ở kiếp trước, tôi đã qua đời trong sự tiếc thương vô hạn của chồng là Phan Quang Thái và người bạn thanh mai trúc mã Bùi Tân Định. Tôi nhớ như in ánh mắt đau khổ đến tột cùng của họ bên giường bệnh, nhớ những lời hứa hẹn kiếp sau sẽ lại tìm thấy nhau, sẽ lại yêu thương nhau, sẽ không bao giờ để tôi phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa.

Vì vậy, sau khi được tái sinh, tôi đã luôn tin rằng cuộc đời này là một món quà, là cơ hội để chúng tôi bù đắp lại những nuối tiếc của kiếp trước.

Tôi, Phan Quang Thái và Bùi Tân Định, ba chúng tôi là những người bạn thân thiết nhất, cùng nhau lớn lên, cùng nhau ôn thi, cùng nhau hứa hẹn sẽ bước vào cánh cổng Đại học Kinh tế Quốc dân.

Nhưng hôm nay, khi tôi cầm trên tay tấm vé đến tương lai, tôi lại không thấy niềm vui trong mắt họ.

Chúng tôi đang đứng trước văn phòng của thầy chủ nhiệm. Thầy đang cầm danh sách đăng ký nguyện vọng cuối cùng.

"Kiều Trinh, em đã quyết định rồi chứ?" Thầy nhìn tôi, ánh mắt đầy khích lệ. "Điểm của em thừa sức vào ngành tốt nhất của Kinh tế Quốc dân."

Tôi gật đầu, trái tim đập rộn ràng. Tôi liếc nhìn Phan Quang Thái và Bùi Tân Định đang đứng bên cạnh. Họ vẫn im lặng, ánh mắt họ không nhìn tôi, mà dán chặt vào một góc nào đó xa xăm.

"Thái, Định, hai cậu sao vậy?" Tôi khẽ huých tay họ. "Nhanh lên, điền vào đi chứ. Chúng ta đã hứa sẽ cùng nhau vào Kinh tế Quốc dân mà."

Bùi Tân Định mấp máy môi, nhưng không nói nên lời. Phan Quang Thái, người ở kiếp trước là chồng tôi, người đã thề non hẹn biển bên tai tôi không biết bao nhiêu lần, lại là người lên tiếng trước.

"Trinh," anh ta nói, giọng lạnh lùng và xa cách, "bọn tớ sẽ không đăng ký vào Kinh tế Quốc dân nữa."

Tôi sững người. Tờ giấy báo trong tay tôi như nặng trĩu.

"Cậu... cậu nói gì vậy?"

"Bọn tớ quyết định sẽ ở lại ôn thi lại." Bùi Tân Định tiếp lời, giọng nói cũng khô khốc không kém.

Tôi không thể tin vào tai mình. Tại sao? Tại sao lại đột ngột thay đổi quyết định vào giây phút quan trọng này? Chúng tôi đã cùng nhau nỗ lực suốt ba năm trời, Đại học Kinh tế Quốc dân là ước mơ chung của cả ba.

Lẽ nào có chuyện gì đã xảy ra mà tôi không biết?

Tôi nhìn họ, cố gắng tìm kiếm một lời giải thích trong ánh mắt họ. Nhưng tất cả những gì tôi nhận được chỉ là sự né tránh.

Đúng lúc đó, cánh cửa văn phòng bật mở. Một cô gái với vẻ ngoài yếu đuối, mỏng manh bước vào. Đặng Nhật Lệ. Cô ta là bạn cùng lớp của chúng tôi, học lực luôn ở mức trung bình, và đã trượt đại học trong kỳ thi vừa rồi.

Vẻ mặt cô ta u buồn, đôi mắt hoe đỏ như vừa mới khóc. Cô ta khẽ cúi đầu chào thầy chủ nhiệm, rồi đứng nép vào một góc, dáng vẻ đáng thương vô cùng.

Phan Quang Thái và Bùi Tân Định gần như ngay lập tức quay sang nhìn cô ta, ánh mắt họ tràn ngập sự lo lắng và quan tâm mà chỉ vài phút trước tôi đã không thể tìm thấy.

"Nhật Lệ, cậu không sao chứ?" Phan Quang Thái bước tới, giọng anh ta ấm áp đến lạ.

Đặng Nhật Lệ lắc đầu, nhưng nước mắt lại bắt đầu lưng tròng. "Tớ... tớ không biết phải làm sao nữa. Bố mẹ tớ nói nếu năm nay không đỗ đại học, họ sẽ bắt tớ về quê lấy chồng..."

Trái tim tôi bỗng nhiên chùng xuống. Một cảm giác bất an mơ hồ len lỏi trong tâm trí tôi. Tôi không muốn tin vào suy đoán đang dần hình thành trong đầu mình. Không thể nào.

"Thái, Định, rốt cuộc là có chuyện gì?" Tôi hỏi lại, giọng tôi đã bắt đầu run rẩy.

Thầy chủ nhiệm cũng nhíu mày. "Quang Thái, Tân Định, hai em là học sinh xuất sắc nhất của lớp. Với điểm số này, các em có thể vào bất cứ trường nào mình muốn. Tại sao lại muốn ôn thi lại? Đừng vì một phút bốc đồng mà hủy hoại tương lai của mình."

Phan Quang Thái hít một hơi thật sâu, ánh mắt anh ta cuối cùng cũng nhìn thẳng vào tôi. Nhưng trong đó không có sự day dứt hay áy náy, chỉ có một sự kiên định lạnh lùng.

"Thưa thầy, bọn em đã quyết định rồi. Bọn em sẽ ở lại, để kèm cặp cho Nhật Lệ. Bọn em không thể để cậu ấy một mình."

Từng lời nói của anh ta như một nhát dao vô hình, đâm thẳng vào trái tim tôi.

Kèm cặp cho Nhật Lệ?

Để kèm cặp cho cô ta mà họ sẵn sàng từ bỏ ước mơ của mình, từ bỏ lời hứa với tôi?

Tôi chợt nhớ ra. Ở kiếp trước, Đặng Nhật Lệ đã tự tử sau khi thi trượt đại học. Cái chết của cô ta đã trở thành một nỗi ám ảnh, một niềm tiếc nuối khôn nguôi trong lòng Phan Quang Thái và Bùi Tân Định. Họ luôn tự trách rằng nếu lúc đó họ quan tâm đến cô ta hơn một chút, có lẽ bi kịch đã không xảy ra.

Trong một lần say rượu, Phan Quang Thái đã từng ôm tôi và khóc, anh ta nói rằng anh ta cảm thấy có lỗi với Nhật Lệ, rằng anh ta nợ cô ta một mạng sống.

Hóa ra là vậy.

Sự tái sinh này, không phải là để họ bù đắp cho tôi, mà là để họ "cứu vớt" Đặng Nhật Lệ.

Còn tôi thì sao? Tình yêu của tôi, sự hy sinh của tôi ở kiếp trước, lời hứa của họ, tất cả đều không đáng một đồng so với cảm giác tội lỗi của họ dành cho một người khác sao?

Tôi đã từng ngây thơ tin rằng sự hối tiếc của họ là vì đã để tôi phải chết trong bệnh tật. Nhưng không, sự hối tiếc của họ là vì đã không thể dang tay cứu vớt "bạch nguyệt quang" trong lòng họ.

Ở kiếp trước, khi tôi nằm trên giường bệnh, đau đớn vì hóa trị, họ chưa từng tỏ ra lạnh lùng với tôi. Nhưng bây giờ, vì một Đặng Nhật Lệ còn sống sờ sờ, họ lại đối xử với tôi như kẻ thù.

Thật nực cười.

"Hai em điên rồi sao?" Thầy chủ nhiệm đập bàn, không thể tin nổi. "Vì một người không liên quan mà từ bỏ tương lai của mình? Các em có biết mình đang làm gì không?"

"Bọn em biết." Bùi Tân Định quả quyết. "Nhưng bọn em không thể làm khác được. Đây là trách nhiệm của bọn em."

Anh ta quay sang nhìn tôi, ánh mắt sắc lẹm như dao. "Kiều Trinh, cậu đừng ích kỷ như vậy. Cậu đã có tất cả rồi, còn Nhật Lệ thì không có gì cả. Cậu không thể san sẻ một chút may mắn của mình cho cậu ấy sao?"

San sẻ?

Tôi cười, một nụ cười còn đắng hơn cả thuốc.

"Vậy ra, trong mắt các cậu, tôi là một kẻ ích kỷ?"

Phan Quang Thái tiến lên một bước, giọng nói còn tàn nhẫn hơn. "Không phải sao? Cậu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến bản thân mình, chỉ nghĩ đến cái gọi là Đại học Kinh tế Quốc dân. Cậu có bao giờ thực sự quan tâm đến cảm xúc của người khác không? Cậu có biết Nhật Lệ đã phải đau khổ thế nào không?"

Những lời buộc tội vô lý của họ khiến lồng ngực tôi như bị một tảng đá đè nặng. Gò má tôi nóng bừng lên vì xấu hổ và tức giận.

Tôi nhìn Đặng Nhật Lệ, cô ta đang nép sau lưng họ, đôi mắt ngấn lệ nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên một nụ cười đắc thắng gần như không thể nhận ra.

Phan Quang Thái không đợi tôi trả lời, anh ta vội vã quay sang dỗ dành Nhật Lệ. "Đừng khóc nữa, có bọn tớ ở đây rồi. Bọn tớ sẽ giúp cậu."

Rồi anh ta kéo tay Bùi Tân Định, vội vã rời khỏi văn phòng, như thể ở lại thêm một giây phút nào với tôi cũng là một sự tra tấn.

Chỉ còn lại tôi và thầy chủ nhiệm trong căn phòng im lặng đến đáng sợ.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cơn sóng dữ đang cuộn trào trong lồng ngực. Nước mắt chực trào ra nhưng tôi đã nuốt ngược vào trong.

Không đáng.

"Thưa thầy," tôi nói, giọng nói của tôi trở nên bình tĩnh một cách kỳ lạ, "em cũng muốn thay đổi nguyện vọng."

Thầy chủ nhiệm nhìn tôi, ánh mắt đầy lo lắng và thương cảm. "Kiều Trinh, em đừng vì giận dỗi mà làm chuyện dại dột. Tương lai là của em."

"Em không giận dỗi." Tôi lắc đầu. "Em đã suy nghĩ kỹ rồi."

Tôi nhớ ra, ở một góc nào đó trong ngăn kéo, vẫn còn lá thư từ một người họ hàng xa ở Úc, nói rằng nếu tôi muốn, họ có thể giúp tôi làm thủ tục du học. Lúc đó, tôi đã từ chối vì không muốn xa Phan Quang Thái và Bùi Tân Định.

Nhưng bây giờ, mọi thứ đã khác.

"Thưa thầy, em quyết định sẽ không học đại học trong nước nữa." Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt thầy. "Em sẽ đi du học."

Thầy chủ nhiệm sững sờ. "Du học? Em... Em nói thật chứ?"

"Vâng ạ." Tôi đáp, giọng nói kiên định. "Chỉ mong thầy giữ bí mật giúp em. Em không muốn bất cứ ai biết chuyện này."

Tôi không muốn họ tìm thấy tôi. Tôi không muốn dính dáng gì đến họ nữa.

Cuộc đời này, tôi sẽ tự mình sống cho thật tốt.

Tôi sẽ đi đến một nơi không có họ, bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới. Quá khứ đau buồn đó, tôi sẽ vứt bỏ lại sau lưng. Từ giờ trở đi, Vũ Kiều Trinh sẽ chỉ sống vì bản thân mình.

Tiếp tục đọc

Các tác phẩm khác của Gavin

Thêm nhiều động thái
Vài tuần trước đám cưới, vị hôn phu quên mỗi mình tôi

Vài tuần trước đám cưới, vị hôn phu quên mỗi mình tôi

Khác

5.0

Đám cưới của tôi và Gia Khang chỉ còn vài tuần nữa. Sau bảy năm, tôi đã tin chắc vào một tương lai hoàn hảo của chúng tôi. Thế rồi, Gia Khang vin vào cớ "mất trí nhớ chọn lọc" sau một chấn thương ở đầu, và chỉ quên đi duy nhất mình tôi. Tôi đã cố gắng giúp anh nhớ lại, cho đến khi tôi tình cờ nghe được cuộc gọi video của anh. "Đúng là một nước cờ thiên tài," anh ta khoe khoang với bạn bè. Cơn mất trí nhớ của anh ta chỉ là một "tấm vé ngoại tình" giả tạo để theo đuổi cô hot girl mạng Khả Hân trước đám cưới của chúng tôi. Trái tim tan nát, tôi giả vờ tin tưởng. Tôi chịu đựng những màn tán tỉnh công khai của anh ta với Khả Hân và những bức ảnh tự sướng đầy khiêu khích của họ. Anh ta chế giễu nỗi thống khổ của tôi, ưu tiên cho ca cấp cứu giả của Khả Hân. Sau một tai nạn do anh ta gây ra, anh ta bỏ mặc tôi bị thương, chọn đưa Khả Hân đến bệnh viện trước. Anh ta thậm chí còn cố gắng cắt đứt tài chính của tôi. Sao vị hôn phu của tôi có thể là một con quái vật tàn nhẫn, tính toán đến thế? Sự phản bội của anh ta đã đầu độc mọi ký ức. Tôi cảm thấy mình như một con ngốc vì đã tin vào sự tàn độc vô biên đó. Sự trơ tráo của anh ta khiến tôi choáng váng. Nhưng tôi sẽ không trở thành nạn nhân của anh ta. Thay vì gục ngã, một kế hoạch lạnh lùng đã hình thành. Tôi sẽ lột bỏ danh tính của mình, trở thành Phương Vy. Tôi sẽ biến mất, bỏ lại anh ta, quá khứ của tôi, và chiếc nhẫn đính hôn của anh ta mãi mãi, để giành lấy tự do cho mình.

Anh chiếm hữu, cô trốn thoát

Anh chiếm hữu, cô trốn thoát

Xã Hội Đen

5.0

Tôi từng là vợ của Trần Hoàng Bách, kẻ đứng đầu Hội Hoàng Trần. Suốt nhiều năm, tôi là người bạn đời hoàn hảo, giúp anh ta từ một tay chân non trẻ leo lên vị trí ông trùm không ai dám tranh cãi. Tôi đã tin rằng anh ta chính là người đàn ông từng cứu mạng tôi và hứa sẽ bảo vệ tôi mãi mãi. Ảo tưởng đó tan vỡ khi tôi tình cờ nghe được anh ta hứa hẹn sự bảo vệ y hệt như vậy với một nữ sinh viên mỹ thuật mà anh ta đang qua lại. Khi tôi chất vấn, anh ta gọi tôi là đồ bẩn thỉu và phiền phức. Khi tôi đòi ly hôn, anh ta dùng mảnh vỡ thủy tinh rạch một đường trên má tôi và gầm lên rằng tôi thuộc về anh ta. Anh ta công khai trao quỹ từ thiện của tôi và chiếc vòng cổ vốn dành cho tôi cho nhân tình, tuyên bố cô ta là "tình yêu duy nhất" trước toàn bộ thành phố. Sự phản bội tột cùng ập đến khi cả hai chúng tôi bị bắt cóc. Bọn bắt cóc kề dao vào cổ mỗi người. Chúng bắt anh ta phải chọn. Anh ta nhìn tôi, người vợ của mình. Rồi nói: "Tôi chọn cô ấy." Anh ta bỏ mặc tôi bị hành hạ và giết chết, rồi cùng tình mới quay lưng bước đi không một lần ngoảnh lại. Nhưng tôi đã không chết. Một người trung thành cũ của gia đình đã cứu tôi. Tôi giả chết, trốn khỏi đất nước và xây dựng một cuộc đời mới từ đống tro tàn của quá khứ. Cuối cùng tôi cũng được tự do. Cho đến đêm nay, khi anh ta bước vào nhà hàng của tôi, một bóng ma từ cuộc đời mà tôi đã chôn vùi. Anh ta đã tìm thấy tôi. Và anh ta muốn tôi quay lại.

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Chồng tôi, Hoàng Bách, là tay chơi khét tiếng nhất Sài Gòn, nổi danh với những cuộc tình chóng vánh theo mùa cùng các cô gái mười chín tuổi. Suốt năm năm, tôi đã tin rằng mình là ngoại lệ, là người cuối cùng đã thuần hóa được anh. Ảo tưởng đó vỡ tan tành khi ba tôi cần ghép tủy xương. Người hiến tặng hoàn hảo là một cô gái mười chín tuổi tên Trà My. Vào ngày phẫu thuật, ba tôi đã qua đời vì Hoàng Bách chọn ở trên giường cùng cô ta, thay vì đưa cô ta đến bệnh viện. Sự phản bội của anh không dừng lại ở đó. Khi thang máy rơi tự do, anh kéo cô ta ra trước và bỏ mặc tôi rơi xuống. Khi đèn chùm đổ sập, anh dùng thân mình che chắn cho cô ta và bước qua người tôi đang nằm trong vũng máu. Anh thậm chí còn trộm món quà cuối cùng mà người ba đã khuất để lại cho tôi và tặng nó cho cô ta. Xuyên suốt tất cả, anh gọi tôi là đồ ích kỷ và vô ơn, hoàn toàn không biết rằng ba tôi đã không còn nữa. Vì vậy, tôi lặng lẽ ký vào đơn ly hôn và biến mất. Ngày tôi rời đi, anh nhắn tin cho tôi. "Tin tốt đây, anh tìm được người hiến tủy khác cho ba em rồi. Chúng ta đi sắp xếp lịch phẫu thuật thôi."

Đám cưới của tôi, không phải anh

Đám cưới của tôi, không phải anh

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Năm năm trước, tôi đã cứu mạng vị hôn phu của mình trên một ngọn núi ở Sa Pa. Cú ngã đó để lại cho tôi một tổn thương thị giác vĩnh viễn - một lời nhắc nhở lấp lánh, không ngừng nghỉ về cái ngày tôi đã chọn anh thay vì đôi mắt hoàn hảo của chính mình. Anh ta trả ơn tôi bằng cách bí mật đổi địa điểm tổ chức đám cưới của chúng tôi từ Sa Pa đến Nha Trang, chỉ vì cô bạn thân nhất của anh ta, Ái My, phàn nàn rằng ở đó quá lạnh. Tôi đã tình cờ nghe được anh ta gọi sự hy sinh của tôi là "thứ sến sẩm vớ vẩn" và tận mắt chứng kiến anh ta mua cho cô ta một chiếc váy trị giá hơn một tỷ đồng trong khi lại nhăn nhó với chiếc váy của tôi. Vào ngày cưới, anh ta bỏ mặc tôi đứng chờ ở lễ đường để vội vã đến bên Ái My vì một "cơn hoảng loạn" xuất hiện đúng lúc. Anh ta quá chắc chắn rằng tôi sẽ tha thứ cho anh ta. Luôn luôn là như vậy. Anh ta không xem sự hy sinh của tôi là một món quà, mà là một bản hợp đồng đảm bảo cho sự phục tùng của tôi. Vì vậy, khi cuối cùng anh ta cũng gọi đến địa điểm tổ chức tiệc cưới trống không ở Nha Trang, tôi đã để anh ta nghe thấy tiếng gió núi và tiếng chuông nhà thờ trước khi tôi lên tiếng. "Đám cưới của em sắp bắt đầu rồi," tôi nói với anh ta. "Nhưng không phải là với anh."

Sách tương tự

Chương
Đọc ngay
Tải tiểu thuyết