Cô con gái không mong muốn

Cô con gái không mong muốn

Gavin

5.0
Bình luận
4
Duyệt
10
Chương

Ngày ba mẹ và anh trai trở về sau mười năm, họ mang về một cô con gái nuôi tên là Mạc Bảo Liên. Cả nhà yêu thương cô ta hết mực, còn tôi, đứa con gái ruột, lại trở thành cái gai trong mắt họ. Họ nghe thấy "tiếng lòng" đáng thương của cô ta, nói rằng tôi ghen ghét, bắt nạt cô ta. Thế là ba bắt tôi quỳ, anh trai đánh gãy chân tôi, mẹ thì khóc lóc chửi mắng tôi là đồ sao chổi. Họ không biết, đó không phải tiếng lòng thật, mà là một loại tà thuật độc ác có tên "Đồng Tâm Cổ" đang điều khiển họ, khiến họ căm ghét chính con gái ruột của mình. Kiếp trước, tôi đã bị họ hành hạ đến chết trong cô độc, đến lúc nhắm mắt vẫn không hiểu tại sao. Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại ngày Mạc Bảo Liên bước vào nhà. Lần này, tôi cũng nghe được những "tiếng lòng" đó.

Chương 1

Ngày ba mẹ và anh trai trở về sau mười năm, họ mang về một cô con gái nuôi tên là Mạc Bảo Liên.

Cả nhà yêu thương cô ta hết mực, còn tôi, đứa con gái ruột, lại trở thành cái gai trong mắt họ.

Họ nghe thấy "tiếng lòng" đáng thương của cô ta, nói rằng tôi ghen ghét, bắt nạt cô ta.

Thế là ba bắt tôi quỳ, anh trai đánh gãy chân tôi, mẹ thì khóc lóc chửi mắng tôi là đồ sao chổi.

Họ không biết, đó không phải tiếng lòng thật, mà là một loại tà thuật độc ác có tên "Đồng Tâm Cổ" đang điều khiển họ, khiến họ căm ghét chính con gái ruột của mình.

Kiếp trước, tôi đã bị họ hành hạ đến chết trong cô độc, đến lúc nhắm mắt vẫn không hiểu tại sao.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại ngày Mạc Bảo Liên bước vào nhà. Lần này, tôi cũng nghe được những "tiếng lòng" đó.

Chương 1

Đặng Bích Trà POV:

Ngày ba mẹ và anh trai trở về sau mười năm, họ không chỉ mang theo hành lý, họ còn mang về Mạc Bảo Liên.

Và một lời nguyền.

Trong căn biệt thự quen thuộc mà xa lạ, tôi đứng trên cầu thang, nhìn xuống cảnh tượng đoàn tụ ấm áp dưới phòng khách. Ba tôi, Đặng Đức Giang, người đàn ông gia trưởng và nghiêm nghị, đang vỗ nhẹ lên vai Mạc Bảo Liên với vẻ mặt đầy yêu thương. Mẹ tôi, Lã Huệ Linh, nắm chặt tay cô ta, đôi mắt đỏ hoe vì xúc động. Cả anh trai tôi, Đặng Đức Quý, người luôn kiêu ngạo và nóng nảy, cũng đang mỉm cười dịu dàng với cô gái ấy.

Mười năm. Mười năm họ đến một tỉnh lẻ xa xôi để xây dựng chi nhánh công ty, bỏ lại tôi ở Hà Nội cho bà nội nghiêm khắc nuôi dưỡng. Và bây giờ, họ trở về cùng một "cô con gái nuôi" mà họ gặp trên đường.

Mạc Bảo Liên mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, mái tóc dài đen nhánh, đôi mắt to tròn ngấn nước trông vô cùng ngây thơ và đáng thương. Cô ta khẽ nói, giọng run run: "Ba, mẹ, anh Quý, cảm ơn mọi người đã cho con một mái nhà. Con... con sẽ cố gắng làm một người con ngoan, không để mọi người thất vọng."

Ba tôi cười lớn, giọng nói vốn luôn lạnh lùng với tôi lại trở nên ấm áp lạ thường. "Con gái ngốc, nói gì vậy? Từ nay về sau, đây chính là nhà của con."

Mẹ tôi lau nước mắt, ôm chầm lấy cô ta. "Đúng vậy, Bảo Liên. Con thật đáng thương. Con đừng sợ, có mẹ ở đây rồi."

Anh trai tôi thì xoa đầu cô ta, ánh mắt cưng chiều chưa từng có. "Gọi là anh hai. Có ai bắt nạt em, cứ nói với anh."

Một bức tranh gia đình hạnh phúc hoàn hảo. Chỉ là, nhân vật chính không phải tôi, Đặng Bích Trà, cô con gái ruột duy nhất của họ.

Khi ánh mắt của họ cuối cùng cũng quét đến tôi đang đứng trên cầu thang, nụ cười trên mặt họ tắt dần, thay vào đó là sự xa cách và một chút khó xử.

"Bích Trà à," mẹ tôi lên tiếng trước, giọng điệu có phần gượng gạo. "Con xuống đây chào em đi."

Tôi chậm rãi bước xuống. Khi tôi đến gần Mạc Bảo Liên, một giọng nói bất chợt vang lên trong đầu tôi, một giọng nói trong trẻo nhưng chứa đầy ác ý.

Đây là Đặng Bích Trà sao? Trông thật yếu đuối, chẳng có chút khí chất tiểu thư nào cả. Quần áo cũng quê mùa. Chắc chắn là bị bà già kia hành hạ nhiều lắm. Tốt thôi, càng dễ đối phó.

Tôi sững người, nhìn chằm chằm vào Mạc Bảo Liên. Cô ta vẫn đang mỉm cười rụt rè, đôi mắt long lanh như nai con, hoàn toàn không có vẻ gì là người vừa phát ra những lời nói độc địa đó.

Nhưng rồi, tôi nghe thấy giọng nói của ba tôi trong đầu, không phải lời ông nói ra mà là suy nghĩ của ông.

Con bé Bích Trà này sao lại nhìn Bảo Liên với ánh mắt thù địch như vậy? Bảo Liên đáng thương như thế, lẽ nào nó định bắt nạt em gái nuôi sao? Thật không biết điều.

Tiếp theo là của mẹ tôi.

Ôi, Bích Trà đúng là được bà nội chiều hư rồi. Kiêu ngạo, lạnh lùng. Nhìn Bảo Liên của mình xem, vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn. Thật không thể so sánh được.

Và cả anh trai tôi.

Con nhỏ này dám lườm Bảo Liên? Nó muốn chết à?

Tôi chợt hiểu ra. Mạc Bảo Liên có một năng lực đặc biệt. Cô ta có thể khiến ba, mẹ và anh trai tôi nghe thấy "tiếng lòng" của mình.

Nhưng đó không phải tiếng lòng thật. Đó là những lời dối trá được ngụy tạo một cách hoàn hảo để gieo rắc bất hòa, để khiến họ căm ghét chính tôi.

Và tôi, Đặng Bích Trà, sau khi chết thảm trong kiếp trước vì chính âm mưu này, đã được tái sinh. Lần này, tôi cũng có được năng lực nghe thấy những "tiếng lòng" đó.

Tôi hít một hơi thật sâu, cảm giác đau đớn đến nghẹt thở từ kiếp trước lại ùa về. Tôi nhớ lại những ngày tháng bị cô lập, bị ghét bỏ, bị chính người thân của mình hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần. Tôi nhớ lại cái chết cô độc trong căn phòng lạnh lẽo, trong khi cả gia đình đang vui vẻ tổ chức sinh nhật cho Mạc Bảo Liên.

Nước mắt gần như trào ra, nhưng tôi đã nuốt ngược vào trong.

Không, Đặng Bích Trà của kiếp này sẽ không khóc. Sẽ không yếu đuối. Sẽ không cam chịu nữa.

Tôi nhìn Mạc Bảo Liên, người đang tỏ vẻ sợ hãi nép vào lòng mẹ tôi.

Chị ấy đang nhìn mình. Ánh mắt thật đáng sợ. Chị ấy không thích mình sao? Có phải mình đã làm gì sai không? Ba, mẹ, anh Quý, con sợ...

Giọng nói giả tạo của cô ta lại vang lên.

Ngay lập tức, ba tôi cau mày, giọng nói nghiêm khắc vang lên. "Đặng Bích Trà! Con làm gì mà dọa em sợ vậy? Mau xin lỗi em đi!"

"Phải đó, Bích Trà," mẹ tôi cũng phụ họa, "Bảo Liên vừa mới đến nhà, con phải yêu thương em chứ."

Anh trai tôi thậm chí còn tiến lên một bước, chắn trước mặt Mạc Bảo Liên, ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo. "Mày mà dám động đến một sợi tóc của em ấy, tao sẽ không tha cho mày đâu."

Sự bao bọc, sự thiên vị lộ liễu đến mức nực cười.

Kiếp trước, tôi đã cố gắng giải thích, đã khóc lóc, đã van xin. Kết quả chỉ là những trận đòn roi và sự ghẻ lạnh ngày càng tăng.

Kiếp này, tôi sẽ không làm thế nữa.

Tôi chỉ bình thản nhìn họ, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt.

"Xin lỗi?" Tôi hỏi lại, giọng điệu thản nhiên. "Tại sao con phải xin lỗi?"

Cả nhà đều sững sờ trước thái độ của tôi. Mạc Bảo Liên cũng ngạc nhiên, giọng nói trong đầu cô ta thoáng chút bối rối.

Nó dám cãi lại? Không phải nó nên khóc lóc giải thích sao?

Tôi lướt qua họ, đi thẳng đến bàn ăn, tự rót cho mình một ly nước. "Con không làm gì cả. Nếu em ấy sợ hãi chỉ vì một ánh nhìn, vậy thì sau này em ấy sống sao đây? Thế giới bên ngoài đáng sợ hơn con nhiều."

Nói rồi, tôi uống một ngụm nước, không thèm nhìn lại vẻ mặt tức giận của ba và anh trai, hay sự thất vọng của mẹ.

Mạc Bảo Liên, cô nghĩ chỉ mình cô biết diễn kịch thôi sao?

Kiếp này, tôi sẽ cho cô biết, thế nào mới là địa ngục thật sự.

Trò chơi này, chúng ta hãy cùng chơi lại từ đầu. Nhưng lần này, người thua cuộc phải là cô.

Ba tôi tức giận đập bàn. "Đặng Bích Trà! Con ăn nói kiểu gì vậy? Thái độ đó là sao?"

Nó dám làm mình mất mặt trước Bảo Liên sao? Con gái mất dạy!

Mẹ tôi thì bắt đầu sụt sịt. "Trời ơi, tôi đã làm gì nên tội mà lại sinh ra một đứa con gái như vậy chứ? Bích Trà, sao con lại trở nên như thế này?"

Nó làm mình xấu hổ quá. Bảo Liên sẽ nghĩ gì về gia đình này đây?

Tôi đặt chiếc ly xuống, tiếng va chạm nhẹ vang lên trong không khí căng thẳng. Tôi quay lại, nhìn thẳng vào mắt ba mình.

"Ba à," tôi nói, giọng bình tĩnh đến lạ. "Con vẫn luôn như vậy. Chỉ là mười năm qua, ba không ở đây để thấy thôi."

Câu nói của tôi như một gáo nước lạnh dội vào mặt ông. Ông sững sờ, không nói được lời nào.

Đúng vậy. Các người có bao giờ thực sự biết tôi là người như thế nào không? Mười năm, các người chỉ gửi tiền về, coi như đã hoàn thành trách nhiệm. Các người có biết tôi đã sống thế nào dưới sự dạy dỗ hà khắc của bà nội không? Các người có biết tôi đã cô đơn và mong chờ các người trở về đến nhường nào không?

Không. Các người không biết. Và bây giờ, các người cũng không cần biết nữa.

Tôi quay sang Mạc Bảo Liên, người đang nép sau lưng mẹ tôi, đôi mắt mở to tỏ vẻ ngây thơ vô tội.

Con nhỏ này ghê gớm thật. Không thể xem thường được. Phải cẩn thận hơn mới được.

Tôi mỉm cười với cô ta, một nụ cười chân thành giả tạo không kém gì cô ta.

"Chào em, Bảo Liên. Chào mừng em đến với nhà họ Đặng."

Nói xong, tôi quay người bước lên phòng mình, bỏ lại sau lưng một mớ hỗn độn và những ánh mắt đầy căm ghét.

Cánh cửa phòng đóng lại, tôi dựa lưng vào cửa, cả người run rẩy. Trả thù. Hai chữ này nghe thật dễ dàng, nhưng để thực hiện nó, tôi phải trở nên sắt đá và tàn nhẫn hơn bất cứ ai.

Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.

Bảo Liên, bi kịch của tôi ở kiếp trước bắt nguồn từ ngày cô bước vào nhà này. Vậy thì kiếp này, bi kịch của cô, cũng sẽ bắt đầu từ chính ngày hôm nay.

Tiếp tục đọc

Các tác phẩm khác của Gavin

Thêm nhiều động thái
Lời Hứa Của Chàng, Ngục Tù Của Nàng

Lời Hứa Của Chàng, Ngục Tù Của Nàng

Khác

5.0

Ngày tôi được thả tự do, vị hôn phu của tôi, Trần Phong, đã đợi sẵn ở ngoài, hứa hẹn rằng cuộc sống của chúng tôi cuối cùng cũng sẽ bắt đầu. Bảy năm trước, anh ta và bố mẹ tôi đã van xin tôi nhận tội thay cho đứa em gái nuôi, Khả Vy. Nó đã say rượu lái xe, đâm phải người rồi bỏ trốn khỏi hiện trường. Họ nói Khả Vy quá mong manh yếu đuối, không thể chịu đựng được cuộc sống trong tù. Họ gọi bản án bảy năm của tôi là một sự hy sinh nhỏ nhoi. Nhưng ngay khi chúng tôi vừa về đến biệt thự của gia đình, điện thoại của Trần Phong reo lên. Khả Vy lại "lên cơn", và anh ta bỏ mặc tôi đứng một mình giữa đại sảnh lộng lẫy để vội vã chạy đến bên nó. Sau đó, người quản gia thông báo rằng tôi phải ở trong căn phòng kho bụi bặm trên tầng ba. Lệnh của bố mẹ tôi. Họ không muốn tôi làm Khả Vy buồn khi nó trở về. Luôn luôn là Khả Vy. Nó là lý do họ lấy đi quỹ học bổng đại học của tôi, và cũng là lý do tôi mất đi bảy năm cuộc đời. Tôi là con gái ruột của họ, nhưng tôi chỉ là một công cụ để lợi dụng rồi vứt bỏ. Đêm đó, một mình trong căn phòng chật chội, chiếc điện thoại rẻ tiền mà một nữ quản giáo tốt bụng đã cho tôi rung lên với một email. Đó là một lời mời làm việc cho một vị trí tuyệt mật mà tôi đã ứng tuyển tám năm trước. Công việc đi kèm với một thân phận mới và gói hỗ trợ di dời ngay lập tức. Một lối thoát. Tôi run rẩy gõ câu trả lời. "Tôi đồng ý."

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Chồng tôi, Hoàng Bách, là tay chơi khét tiếng nhất Sài Gòn, nổi danh với những cuộc tình chóng vánh theo mùa cùng các cô gái mười chín tuổi. Suốt năm năm, tôi đã tin rằng mình là ngoại lệ, là người cuối cùng đã thuần hóa được anh. Ảo tưởng đó vỡ tan tành khi ba tôi cần ghép tủy xương. Người hiến tặng hoàn hảo là một cô gái mười chín tuổi tên Trà My. Vào ngày phẫu thuật, ba tôi đã qua đời vì Hoàng Bách chọn ở trên giường cùng cô ta, thay vì đưa cô ta đến bệnh viện. Sự phản bội của anh không dừng lại ở đó. Khi thang máy rơi tự do, anh kéo cô ta ra trước và bỏ mặc tôi rơi xuống. Khi đèn chùm đổ sập, anh dùng thân mình che chắn cho cô ta và bước qua người tôi đang nằm trong vũng máu. Anh thậm chí còn trộm món quà cuối cùng mà người ba đã khuất để lại cho tôi và tặng nó cho cô ta. Xuyên suốt tất cả, anh gọi tôi là đồ ích kỷ và vô ơn, hoàn toàn không biết rằng ba tôi đã không còn nữa. Vì vậy, tôi lặng lẽ ký vào đơn ly hôn và biến mất. Ngày tôi rời đi, anh nhắn tin cho tôi. "Tin tốt đây, anh tìm được người hiến tủy khác cho ba em rồi. Chúng ta đi sắp xếp lịch phẫu thuật thôi."

Sách tương tự

Tội lỗi và tình yêu chìm đắm, Lu Shao quỳ xuống nhẹ nhàng dỗ dành

Tội lỗi và tình yêu chìm đắm, Lu Shao quỳ xuống nhẹ nhàng dỗ dành

Athena
5.0

Trước khi kết hôn với anh ấy, tôi nghe nói anh ấy là người tàn nhẫn, vô tình, và còn có một người phụ nữ mà anh ấy yêu nhưng không thể có được. Tôi nghĩ rằng những tin đồn chỉ là tin đồn, nhưng sau khi kết hôn, tôi mới biết rằng sự thật không khác biệt lắm so với những gì người ta đồn đại. Ban đầu, tôi chỉ muốn làm một người vợ hiền lành, nhưng dần dần, tôi đã chìm đắm trong tình yêu dành cho anh ta. Tôi nghĩ rằng anh ta cũng có tình cảm đặc biệt với tôi, và tôi đã lén lút vui mừng vì điều đó. Nhưng không ngờ, người mà anh ta yêu thương suốt đời không phải là tôi. Cho đến khi người con gái trong mộng của anh ta trở về nước, tôi mới tỉnh ngộ, đưa ra đơn ly hôn và quyết định ra đi một cách thoải mái, để hai người yêu nhau được bên nhau. … Cả thành phố Bắc Thành đều đang chờ anh ly hôn, vì ai cũng biết anh không yêu vợ mình, mà chỉ nghĩ đến người yêu thuở nhỏ của mình. Cuối cùng, mọi người không thất vọng khi nghe tin anh muốn ly hôn. Khi mọi người nghĩ rằng anh cuối cùng đã không chịu nổi tôi và muốn ở bên người yêu thuở nhỏ của mình, thì anh, người luôn tránh xa ống kính truyền thông, lại ôm một đứa trẻ và cười rạng rỡ. “Nghe nói có nhiều tin đồn về việc tôi và vợ muốn ly hôn, tôi đến đây để làm rõ, tình cảm của chúng tôi rất tốt, con cái chúng tôi vài năm nữa đã có thể tự đi mua nước tương rồi.”

Sau ba năm gặp lại, tài phệt xin làm người tình?

Sau ba năm gặp lại, tài phệt xin làm người tình?

Isla Hunter
5.0

[Lâu ngày gặp lại+Theo vợ đến lò hỏa táng+Đóa hoa lớn tuổi theo đuổi điên cuồng] Mạnh Chiêu Mộng và Hình Nghiên Châu chia tay dang dở, cô không khóc không làm phiền, bỏ đi một cách dứt khoác. Chỉ một câu nói của anh "Sau này nơi tôi đến, cô không được xuất hiện." Từ đó cô biến mất khỏi thế giới anh. Ba năm sau chia tay, Mạnh Chiêu Mộng trở về Giang Thành, bắt đầu lại từ đầu và trở thành ngôi sao sáng giá nhất của Đài truyền hình Giang Thành. Hình Nghiên Châu thường xuyên dõi theo cô qua màn hình, nhớ về những tháng ngày tươi đẹp thuở ban đầu. Năm năm sau khi chia tay, anh đã thoát khỏi ràng buộc của gia tộc, cố ý mời cô dự tiệc để tái ngộ. Anh mong muốn có thể nối lại tình xưa, nhưng khi gặp lại, cô lại xa cách, lạnh nhạt như người dưng, thái độ kiên quyết từ chối quay lại khiến người luôn giữ phép tắc như anh cũng phải mất kiểm soát. Khi biết cô là vị hôn thê của cháu trai mình, anh không còn che giấu tình cảm nữa, bất chấp thủ đoạn, anh cũng quyết tâm giành lại cô. Lần nữa khi Mạnh Chiêu Mộng dứt khoát rời đi, phía sau vang lên tiếng Hình Nghiên Châu nghẹn ngào: “Triệu Triệu, suốt đời này, cho đến khi nhắm mắt, anh cũng không buông tay em.” ... Thời đại học, Mạnh Chiêu Mộng đã phải lòng đàn anh nổi tiếng Hình Nghiên Châu – người hơn cô hai khóa, ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cô từng chấp nhận hạ thấp bản thân để theo đuổi tình cảm, nhưng không ngờ chàng trai trẻ tràn đầy sức sống ấy lại chính là con út của nhà họ Hình – gia tộc quyền thế bậc nhất Giang Thành. Chỉ đến khi bố Hình xuất hiện ở nhà cô với thái độ cao ngạo, cô mới hiểu rằng họ thuộc những tầng lớp khác nhau, anh là người đứng trên đỉnh cao quyền lực, còn cô chỉ thuộc tầng lớp thấp kém, không xứng mơ tới anh. Mạnh Chiêu Mộng nhận ra, dù là năm năm trước hay năm năm sau, cô và anh mãi mãi không chung đường.

Chương
Đọc ngay
Tải tiểu thuyết