/0/95710/coverbig.jpg?v=dd26df072f81ae4a55bfd71bd6e4b87e&imageMogr2/format/webp)
Vào ngày tôi nhận được danh hiệu thủ khoa toàn quốc, người tôi yêu bằng cả sinh mệnh đã tung video nhạy cảm của chúng tôi lên mạng, hủy hoại danh tiếng và tương lai của tôi. Cha tôi không chịu nổi cú sốc và sự sỉ nhục, đã treo cổ tự vẫn. Mẹ tôi cũng uống thuốc ngủ theo cha chỉ một tuần sau đó. Từ một nữ sinh ưu tú, tôi trở thành kẻ tội đồ, một đứa con bất hiếu không nhà. Năm năm sau, để cứu con gái mắc bệnh máu hiếm, tôi buộc phải bán tủy trên chợ đen. Trớ trêu thay, người mua lại chính là Trần Hiếu Văn. Anh ta ép tôi phải hiến tủy cứu sống tình đầu của anh ta, Thái Khánh Quyên, rồi nhìn tôi chết trong đau đớn trên bàn mổ. Cho đến lúc chết, tôi vẫn không hiểu tại sao anh ta lại hận tôi đến thế, tại sao lại dùng cách tàn nhẫn nhất để trả thù tôi. Mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại ngày định mệnh ấy, ngày tôi nhận được kết quả thi đại học.
Vào ngày tôi nhận được danh hiệu thủ khoa toàn quốc, người tôi yêu bằng cả sinh mệnh đã tung video nhạy cảm của chúng tôi lên mạng, hủy hoại danh tiếng và tương lai của tôi.
Cha tôi không chịu nổi cú sốc và sự sỉ nhục, đã treo cổ tự vẫn. Mẹ tôi cũng uống thuốc ngủ theo cha chỉ một tuần sau đó.
Từ một nữ sinh ưu tú, tôi trở thành kẻ tội đồ, một đứa con bất hiếu không nhà.
Năm năm sau, để cứu con gái mắc bệnh máu hiếm, tôi buộc phải bán tủy trên chợ đen. Trớ trêu thay, người mua lại chính là Trần Hiếu Văn.
Anh ta ép tôi phải hiến tủy cứu sống tình đầu của anh ta, Thái Khánh Quyên, rồi nhìn tôi chết trong đau đớn trên bàn mổ.
Cho đến lúc chết, tôi vẫn không hiểu tại sao anh ta lại hận tôi đến thế, tại sao lại dùng cách tàn nhẫn nhất để trả thù tôi.
Mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại ngày định mệnh ấy, ngày tôi nhận được kết quả thi đại học.
Chương 1
La Tâm Ngôn POV:
Vào ngày tôi nhận được danh hiệu thủ khoa toàn quốc, cũng là lúc huy hoàng nhất, Trần Hiếu Văn đã tung video nhạy cảm của chúng tôi lên mạng xã hội, hủy hoại danh tiếng và tương lai của tôi.
Đó là một đoạn hồi tưởng mà tôi không bao giờ muốn chạm tới, một vết sẹo mãi mãi khắc sâu trong tim.
Năm ấy tôi mười tám tuổi, tương lai tươi sáng, là niềm tự hào của cha mẹ. Tôi đã nghĩ rằng mình có được tình yêu đẹp nhất thế gian, cho đến khi Trần Hiếu Văn, người tôi yêu bằng cả sinh mệnh, đã tự tay đẩy tôi xuống vực thẳm.
Video lan truyền với tốc độ chóng mặt. Những lời mắng chửi, những ánh mắt khinh bỉ, những lời chế nhạo cay độc như những lưỡi dao vô hình đâm nát trái tim tôi.
Cha tôi, một giáo viên giám thị nghiêm khắc nhưng chính trực, không chịu nổi cú sốc và sự sỉ nhục. Ông đã treo cổ tự vẫn trong phòng làm việc của mình, để lại một lá thư tuyệt mệnh ngắn ngủi: "Cha xin lỗi, Tâm Ngôn."
Mẹ tôi, sau khi mất đi chồng và chứng kiến con gái mình bị hủy hoại, cũng không còn thiết sống nữa. Bà đã uống thuốc ngủ theo cha tôi chỉ một tuần sau đó.
Trường đại học danh giá mà tôi hằng mơ ước đã gửi thư từ chối nhập học. Cả thế giới của tôi sụp đổ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.
Tôi, từ một nữ sinh ưu tú, một thủ khoa toàn quốc, bỗng chốc trở thành một kẻ tội đồ, một đứa con bất hiếu, một kẻ không nhà không cửa.
Giữa lúc tuyệt vọng nhất, tôi phát hiện mình đã mang thai.
Đứa bé là lý do duy nhất để tôi tiếp tục sống. Nhưng sự tàn nhẫn của số phận chưa dừng lại ở đó.
Năm năm sau, con gái tôi, La An Tường, được chẩn đoán mắc một căn bệnh về máu hiếm gặp. Chi phí phẫu thuật cấy ghép tủy là một con số khổng lồ mà tôi không bao giờ có thể chi trả nổi.
Để cứu con, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bán đi thứ duy nhất mình có – tủy sống của chính mình trên thị trường chợ đen.
Và rồi, sự trớ trêu của định mệnh lại một lần nữa ập đến.
Người môi giới liên lạc với tôi, giọng điệu lạnh lùng và vội vã. "Cô La, đã có người mua. Giá rất cao. Nhưng họ có một yêu cầu."
"Yêu cầu gì?" Tôi nắm chặt điện thoại, tim đập thình thịch.
"Họ muốn gặp mặt cô trước khi phẫu thuật."
Tôi không do dự mà đồng ý. Vì An Tường, tôi có thể làm bất cứ điều gì.
Địa điểm gặp mặt là một phòng bệnh VIP sang trọng. Khi cánh cửa mở ra, tôi sững sờ.
Người đàn ông đứng quay lưng về phía tôi, bóng lưng cao lớn quen thuộc đến ám ảnh. Khi anh ta từ từ quay lại, gương mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng như tạc tượng ấy khiến cả người tôi đông cứng.
Trần Hiếu Văn.
Ác mộng của cuộc đời tôi.
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt không một chút gợn sóng, như thể đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ.
"Cô là La Tâm Ngôn?" Giọng nói của anh ta trầm thấp, lạnh lẽo đến thấu xương.
Tôi run rẩy, không thể thốt nên lời. Cổ họng tôi như bị bóp nghẹt.
Anh ta nhếch mép cười, một nụ cười khinh bỉ và tàn nhẫn. "Trùng hợp thật đấy. Không ngờ người bán tủy lại là cô."
Ngay lúc đó, một giọng nữ yếu ớt nhưng đầy ngọt ngào vang lên từ chiếc giường bệnh. "Hiếu Văn, ai vậy anh?"
Tôi nhìn về phía giường bệnh. Một cô gái với gương mặt xinh đẹp, xanh xao đang nằm đó. Đôi mắt cô ta mở to nhìn tôi, rồi đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc và sợ hãi.
Thái Khánh Quyên. Mối tình đầu của Trần Hiếu Văn. Người con gái mà anh ta đã vì cô ấy mà hủy hoại cả cuộc đời tôi.
"Là người hiến tủy cho em." Trần Hiếu Văn bước đến bên giường, dịu dàng vuốt tóc Khánh Quyên. "Em đừng lo, chỉ là một người bán hàng thôi."
"Người bán hàng?" Tôi lẩm bẩm, cảm thấy máu trong người như đông lại.
Hiếu Văn quay lại nhìn tôi, ánh mắt sắc như dao. "Đúng vậy. Cô đến đây để bán một món hàng, và tôi là người mua. Đơn giản vậy thôi."
Anh ta ném một tập tài liệu lên bàn. "Đây là hợp đồng. Ký vào đi. Sau khi phẫu thuật thành công, cô sẽ nhận được số tiền cô cần."
Tôi run rẩy bước tới, cầm lấy tập tài liệu. Bàn tay tôi không ngừng run lên khi lật từng trang. Đó không chỉ là một thỏa thuận hiến tủy. Đó là một bản hợp đồng bán thân.
Trong đó ghi rõ, ngoài việc hiến tủy, tôi còn phải trở thành người giúp việc riêng, chăm sóc cho Thái Khánh Quyên cho đến khi cô ta hoàn toàn bình phục.
Sự sỉ nhục này còn đau đớn hơn cả cái chết.
"Tại sao?" Tôi ngước lên nhìn anh ta, giọng khản đặc. "Tại sao lại là tôi?"
Hiếu Văn cười lạnh. "Cô nghĩ mình có quyền hỏi sao? Cô chỉ cần biết, đây là cơ hội duy nhất để cứu con gái cô. Ký, hoặc cút đi."
Khánh Quyên nép vào lòng Hiếu Văn, giọng nũng nịu. "Hiếu Văn, em sợ cô ta... Nhìn cô ta xem, thật đáng sợ."
"Đừng sợ, có anh ở đây rồi." Anh ta vỗ về cô ta, rồi quay sang tôi, ánh mắt tàn độc. "Cô nghe thấy chưa? Đừng làm Khánh Quyên của tôi sợ hãi. Ký nhanh lên."
Nước mắt tôi không thể kìm được nữa, lã chã rơi xuống trang giấy hợp đồng. Tôi biết đây là một cái bẫy, một sự trả thù khác của anh ta. Nhưng tôi không có lựa chọn.
An Tường đang chờ tôi.
Tôi cắn chặt môi đến bật máu, cầm lấy cây bút, và ký tên mình lên bản hợp đồng bán đi cả danh dự và tính mạng.
"Tốt lắm." Hiếu Văn hài lòng gật đầu. "Từ bây giờ, cô sẽ ở lại đây. Quản gia sẽ sắp xếp công việc cho cô."
Anh ta nói xong, thậm chí không thèm nhìn tôi thêm một lần nào nữa, hoàn toàn tập trung vào việc dỗ dành Thái Khánh Quyên.
Tôi đứng đó, như một pho tượng vô hồn, nhìn họ diễn cảnh tình tứ. Hóa ra, năm năm qua, sự hận thù của anh ta dành cho tôi chưa bao giờ nguôi ngoai.
Và tôi bây giờ mới hiểu ra sự thật tàn khốc nhất.
Việc cha tôi bắt gặp Khánh Quyên đưa thư tình cho Hiếu Văn trong giai đoạn cuối cấp, dẫn đến việc cô ta bị kỷ luật và tự tử bất thành, chính là nguồn cơn của mọi bi kịch.
Anh ta cho rằng cha tôi, và cả tôi, đã hủy hoại tình yêu của anh ta.
Vì vậy, anh ta đã lên một kế hoạch trả thù hoàn hảo. Anh ta quyến rũ tôi, khiến tôi yêu anh ta say đắm, rồi vào ngày tôi hạnh phúc nhất, anh ta đã đạp tôi xuống địa ngục.
Và bây giờ, anh ta muốn tôi phải nếm trải cảm giác đau khổ tột cùng khi phải tận mắt chứng kiến anh ta chăm sóc cho người con gái mà anh ta yêu, trong khi chính tôi lại là người phải hy sinh để cứu cô ta.
Tôi chết lặng trên bàn phẫu thuật.
Khi mũi kim lạnh buốt đâm vào xương sống, hút đi sự sống của tôi, ý thức của tôi dần mơ hồ. Tôi nhìn thấy nụ cười đắc thắng của Hiếu Văn và Khánh Quyên qua tấm kính phòng mổ.
Họ đã thắng. Họ đã lấy đi của tôi tất cả.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, hình ảnh An Tường hiện lên trong tâm trí tôi. Con bé đang cười, gọi "Mẹ ơi".
"An Tường... Mẹ xin lỗi..."
Đó là suy nghĩ cuối cùng của tôi trước khi bóng tối hoàn toàn bao trùm.
Nhưng rồi, một luồng ánh sáng chói lòa bất ngờ xuất hiện. Cảm giác đau đớn biến mất, thay vào đó là một sự nhẹ bẫng kỳ lạ.
Tôi từ từ mở mắt.
Ánh nắng ban mai rực rỡ chiếu qua khung cửa sổ, hắt lên những cuốn sách giáo khoa quen thuộc trên bàn học. Tờ lịch treo tường ghi rõ ngày tháng.
Ngày 15 tháng 6.
Ngày tôi nhận được kết quả thi đại học.
Ngày bi kịch bắt đầu.
Tôi... đã được tái sinh?
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
Chương 11
17/10/2025
Chương 12
17/10/2025
Chương 13
17/10/2025
Chương 14
17/10/2025
Chương 15
17/10/2025
Chương 16
17/10/2025
Chương 17
17/10/2025
Chương 18
17/10/2025
Chương 19
17/10/2025
Chương 20
17/10/2025
Chương 21
17/10/2025
Chương 22
17/10/2025
Chương 23
17/10/2025
Chương 24
17/10/2025
Chương 25
17/10/2025
Chương 26
17/10/2025
Chương 27
17/10/2025
Chương 28
17/10/2025
Chương 29
17/10/2025
Chương 30
17/10/2025
Các tác phẩm khác của Gavin
Thêm nhiều động thái