/0/95754/coverbig.jpg?v=20251106223403&imageMogr2/format/webp)
Vì Đoàn Lộc Phát, tôi từ bỏ thân phận cháu gái của nghệ nhân quốc bảo, vứt bỏ sản nghiệp khổng lồ để làm một người vợ bình thường. Nhưng khi người tình cũ của anh ta vướng vào scandal, anh ta lại muốn tôi đứng ra nhận tội thay. "Hay là... đứa bé trong bụng, chúng ta tạm thời đừng giữ lại." Giọng anh ta lạnh như băng. Anh ta đã chuẩn bị sẵn giấy đồng ý phẫu thuật, dù biết rằng lần này có thể khiến tôi vĩnh viễn mất đi khả năng làm mẹ. Chưa dừng lại ở đó, anh ta còn để mặc mẹ mình vu khống tôi ngoại tình, nhốt tôi trong từ đường, hành hạ tôi đến mức sảy thai. Khi tôi nằm trong vũng máu, thứ tôi nhận được chỉ là tin nhắn của anh ta: "Anh nợ em." Tình yêu ba năm, cuối cùng chỉ đổi lại sự phản bội và một sinh mạng đã mất. Sau khi nhận được giấy chứng nhận ly hôn, tôi bình tĩnh rút điện thoại, bấm một số máy đã ba năm không gọi. "Ông ngoại, đến lúc đón con về rồi."
Vì Đoàn Lộc Phát, tôi từ bỏ thân phận cháu gái của nghệ nhân quốc bảo, vứt bỏ sản nghiệp khổng lồ để làm một người vợ bình thường.
Nhưng khi người tình cũ của anh ta vướng vào scandal, anh ta lại muốn tôi đứng ra nhận tội thay.
"Hay là... đứa bé trong bụng, chúng ta tạm thời đừng giữ lại."
Giọng anh ta lạnh như băng. Anh ta đã chuẩn bị sẵn giấy đồng ý phẫu thuật, dù biết rằng lần này có thể khiến tôi vĩnh viễn mất đi khả năng làm mẹ.
Chưa dừng lại ở đó, anh ta còn để mặc mẹ mình vu khống tôi ngoại tình, nhốt tôi trong từ đường, hành hạ tôi đến mức sảy thai.
Khi tôi nằm trong vũng máu, thứ tôi nhận được chỉ là tin nhắn của anh ta: "Anh nợ em."
Tình yêu ba năm, cuối cùng chỉ đổi lại sự phản bội và một sinh mạng đã mất.
Sau khi nhận được giấy chứng nhận ly hôn, tôi bình tĩnh rút điện thoại, bấm một số máy đã ba năm không gọi.
"Ông ngoại, đến lúc đón con về rồi."
Chương 1
Từ Hồng Cúc POV:
"Cúc, em nhận tội thay cho Thanh Tú đi."
Giọng của Đoàn Lộc Phát, chồng tôi, vang lên trong căn phòng khách xa hoa, lạnh lẽo như một tảng băng vừa được vớt lên từ đáy đại dương. Tôi sững sờ, ly nước trên tay suýt nữa thì rơi xuống sàn đá cẩm thạch đắt tiền.
"Anh nói cái gì?" Giọng tôi run rẩy, từng chữ thốt ra như một lưỡi dao cùn cứa vào cổ họng. Tôi không thể tin vào tai mình. "Lộc Phát, anh có biết mình đang nói gì không?"
Đoàn Lộc Phát đứng bên cửa sổ, bóng lưng cao lớn và thẳng tắp của anh ta ngược sáng, khiến tôi không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt. Nhưng tôi có thể cảm nhận được sự bình tĩnh đến tàn nhẫn trong giọng nói của anh ta.
"Anh biết. Thanh Tú đang ở đỉnh cao sự nghiệp, scandal 'lộ ảnh nóng' này sẽ hủy hoại con bé. Các hợp đồng quảng cáo, bộ phim sắp tới, tất cả sẽ tan thành mây khói." Anh ta nói, giọng điệu như thể đang bàn về một thương vụ kinh doanh chứ không phải cuộc đời của vợ mình. "Em thì khác. Em chỉ là một họa sĩ vô danh, triển lãm cá nhân của em có thể hủy bỏ, không ai quan tâm đâu."
"Không ai quan tâm?" Tôi bật cười, một tiếng cười khô khốc và chua chát. "Đoàn Lộc Phát, anh có còn là con người không? Đó là triển lãm đầu tiên trong đời tôi! Là bốn năm tâm huyết của tôi!"
Tôi đã từ bỏ tất cả vì anh ta. Thân phận cháu gái duy nhất của nghệ nhân sơn mài huyền thoại Sầm Thảo, quyền thừa kế sản nghiệp khổng lồ của gia tộc, tôi đã vứt bỏ hết sau lưng chỉ để được làm một người vợ bình thường của Đoàn Lộc Phát. Tôi giấu đi tài năng, sống một cuộc đời trầm lặng, tất cả chỉ vì anh ta nói anh ta yêu sự giản dị, không phô trương của tôi.
Vậy mà bây giờ, anh ta lại nói tôi nên hy sinh sự nghiệp của mình để bảo vệ người tình cũ của anh ta.
"Cúc, anh xin em." Giọng anh ta đột nhiên mềm xuống, một sự mềm mỏng giả tạo khiến tôi buồn nôn. Anh ta quay lại, bước về phía tôi, đôi mắt đào hoa luôn khiến tôi mê đắm giờ đây lại chứa đầy sự tính toán. "Chỉ lần này thôi. Em mạnh mẽ mà, em có thể chịu đựng được."
Nước mắt tôi không thể kiểm soát mà tuôn rơi. Tiếng cười của tôi ngày càng lớn, xen lẫn tiếng nấc nghẹn ngào. Mạnh mẽ? Bởi vì tôi mạnh mẽ nên tôi đáng bị hy sinh sao?
"Con bé yếu đuối lắm, Cúc à. Nó không giống em. Scandal này có thể giết chết nó." Anh ta tiếp tục, lý lẽ của anh ta thật nực cười và độc ác. Anh ta đang dùng sự "mạnh mẽ" của tôi để làm vũ khí đâm vào chính tim tôi.
"Vậy còn tôi thì sao?" Tôi gần như gằn lên, từng chữ rít qua kẽ răng. "Tôi thì đáng bị chà đạp, đáng bị vu khống sao?"
Anh ta im lặng một lúc, rồi đưa ra một đề nghị còn kinh khủng hơn, giọng nói nhẹ như gió thoảng nhưng lại sắc như dao.
"Hay là... đứa bé trong bụng, chúng ta tạm thời đừng giữ lại."
Bùm.
Cả thế giới của tôi như nổ tung. Mọi âm thanh đều biến mất, chỉ còn lại tiếng ù ù trong tai. Tôi cảm thấy lồng ngực mình như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, không thể thở nổi.
Tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, người tôi đã yêu bằng cả sinh mệnh, người tôi đã từ bỏ tất cả để ở bên.
"Đoàn Lộc Phát," tôi thì thầm, giọng khản đặc, "đó cũng là con của anh."
"Anh biết!" Anh ta đột nhiên gắt lên, như thể bị tôi chọc vào chỗ đau. "Nhưng Tú rất nhạy cảm! Nếu con bé biết em mang thai vào lúc này, nó sẽ không chịu nổi! Chúng ta còn trẻ, sau này có thể có con lại mà!"
Tôi nhìn anh ta một lúc lâu, rồi đột nhiên, tôi mỉm cười. Một nụ cười buồn bã và tuyệt vọng đến cùng cực.
"Được." Tôi nói, giọng bình thản đến lạ. "Em đồng ý."
Đúng lúc đó, điện thoại của Lộc Phát reo lên. Anh ta vội vàng bắt máy, và ngay lập tức, giọng điệu của anh ta thay đổi một trăm tám mươi độ.
"Tú à? Đừng khóc, ngoan, có anh ở đây rồi. Em đang ở đâu? Anh đến ngay." Giọng anh ta dịu dàng và cưng chiều, một sự dịu dàng mà tôi chưa bao giờ có được.
Anh ta cúp máy, thậm chí không thèm nhìn tôi lấy một cái, vội vã lao ra khỏi cửa như một cơn gió, bỏ lại tôi một mình trong căn nhà lạnh lẽo.
Tôi ngồi sụp xuống sàn, cảm giác lạnh buốt từ đá cẩm thạch xuyên thấu qua lớp quần áo, thấm vào từng tấc da thịt.
Ngày hôm sau, tôi đến bệnh viện. Y tá nhìn tôi với ánh mắt thương hại. Cô ấy đưa cho tôi một tờ giấy.
"Chồng cô đã ký sẵn giấy đồng ý phẫu thuật rồi."
Bàn tay tôi run rẩy cầm lấy tờ giấy. Dòng chữ ký quen thuộc của Đoàn Lộc Phát như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. Anh ta đã chuẩn bị sẵn mọi thứ.
"Cô Từ," một bác sĩ lớn tuổi bước vào, nhìn tôi ái ngại. "Tôi phải nói cho cô biết, thể chất của cô khá yếu. Lần phẫu thuật này có nguy cơ rất cao sẽ khiến cô... vĩnh viễn không thể mang thai được nữa."
Vĩnh viễn... không thể mang thai?
Đầu óc tôi trống rỗng. Đoàn Lộc Phát, anh ta có biết không? Hay là anh ta biết, nhưng vẫn quyết định làm vậy?
Tôi bật cười, tiếng cười điên dại vang vọng khắp hành lang bệnh viện. Tôi cắn mạnh vào mu bàn tay mình, vị máu tanh nồng lan tỏa trong khoang miệng. Tôi phải cảm nhận được nỗi đau thể xác, để át đi nỗi đau trong tim đang xé nát tôi ra từng mảnh.
Đúng lúc đó, bụng dưới của tôi khẽ động đậy.
Một cử động rất nhẹ, như một con cá nhỏ đang bơi lội, nhưng lại như một dòng điện mạnh mẽ chạy dọc sống lưng tôi.
Là con tôi. Con của tôi đang nói với tôi rằng nó muốn sống.
"Không!" Tôi hét lên, đẩy mạnh cô y tá đang định dìu tôi vào phòng phẫu thuật. "Tôi không làm! Tôi muốn giữ lại đứa bé!"
Tôi giật lấy tờ giấy đồng ý từ tay bác sĩ, xé nó ra thành từng mảnh vụn.
Tôi lao ra khỏi bệnh viện, ánh nắng mặt trời chói chang khiến tôi nheo mắt lại. Nắng ấm áp, nhưng lòng tôi lại lạnh như băng.
Tôi rút điện thoại ra, màn hình sáng lên với dòng tít giật gân: "Đại gia Đoàn Lộc Phát công khai bảo vệ tình cũ Hồ Thanh Tú, khẳng định cô là người phụ nữ anh yêu nhất."
Bên dưới là hàng ngàn bình luận ác ý.
"Con vợ nhà quê kia sao xứng với anh Phát?"
"Nghe nói cô ta gài bẫy anh Phát có bầu để ép cưới."
"Đúng là loại đàn bà thủ đoạn, nhìn mặt đã thấy không phải người tốt."
Tôi cắn chặt môi, cắn đến mức bật máu mà không hề cảm thấy đau. Trái tim tôi đã chết lặng rồi.
Tôi nhẹ nhàng xoa bụng, thì thầm.
"Con yêu, đừng sợ. Mẹ sẽ bảo vệ con."
Sau đó, tôi bước thẳng đến văn phòng luật sư gần nhất.
"Tôi muốn làm đơn ly hôn."
Các tác phẩm khác của Gavin
Thêm nhiều động thái