Tình yêu, lời nói dối và việc cắt ống dẫn tinh

Tình yêu, lời nói dối và việc cắt ống dẫn tinh

Gavin

5.0
Bình luận
3
Duyệt
10
Chương

Vào ngày tôi mang thai tháng thứ tám, tôi tình cờ phát hiện giấy chứng nhận triệt sản một năm trước của chồng tôi. Đứa bé trong bụng tôi không phải của anh ta. Nó chỉ là một trò cá cược bệnh hoạn mà anh ta và đám bạn thân lập ra để trả thù cho cô em họ. Trong bữa tiệc trên du thuyền, tôi bị chuốc thuốc, bị làm nhục công khai trước mặt chồng. Anh ta chỉ đứng nhìn, thậm chí còn cười hài lòng khi tôi đau đớn đến sảy thai. Nhưng điều nực cười nhất là, thủ thuật triệt sản của anh ta đã thất bại. Đứa bé mà anh ta nhẫn tâm để người khác hủy hoại, chính là con ruột của anh ta. Nỗi đau tột cùng biến thành ngọn lửa hận thù lạnh lẽo. Tôi lặng lẽ rút điện thoại ra, bàn tay không còn run rẩy nữa. Tôi gọi đến một phòng khám sản khoa, giọng nói lạnh như băng. "Tôi muốn đặt một lịch hẹn. Để phá thai."

Chương 1

Vào ngày tôi mang thai tháng thứ tám, tôi tình cờ phát hiện giấy chứng nhận triệt sản một năm trước của chồng tôi.

Đứa bé trong bụng tôi không phải của anh ta. Nó chỉ là một trò cá cược bệnh hoạn mà anh ta và đám bạn thân lập ra để trả thù cho cô em họ.

Trong bữa tiệc trên du thuyền, tôi bị chuốc thuốc, bị làm nhục công khai trước mặt chồng. Anh ta chỉ đứng nhìn, thậm chí còn cười hài lòng khi tôi đau đớn đến sảy thai.

Nhưng điều nực cười nhất là, thủ thuật triệt sản của anh ta đã thất bại. Đứa bé mà anh ta nhẫn tâm để người khác hủy hoại, chính là con ruột của anh ta.

Nỗi đau tột cùng biến thành ngọn lửa hận thù lạnh lẽo. Tôi lặng lẽ rút điện thoại ra, bàn tay không còn run rẩy nữa.

Tôi gọi đến một phòng khám sản khoa, giọng nói lạnh như băng.

"Tôi muốn đặt một lịch hẹn. Để phá thai."

Chương 1

Vào ngày tôi cầm trên tay giấy chứng nhận triệt sản của chồng tôi, Trương Hữu Toàn, được thực hiện một năm về trước, tôi đang mang thai tháng thứ tám.

Tờ giấy mỏng manh, được gấp gọn gàng trong góc sâu nhất của ngăn kéo đựng cà vạt, lại có sức nặng như một tảng đá đè nát lồng ngực tôi. Không khí trong phòng ngủ đột nhiên trở nên loãng đến mức khó thở. Tôi đưa tay ôm lấy bụng bầu đã nhô cao, cảm nhận được từng cú đạp nhẹ của sinh linh bé bỏng bên trong.

Một cảm giác lạnh lẽo đến rợn người chạy dọc sống lưng.

Nó như một dòng điện tê liệt, khiến đầu óc tôi trống rỗng.

Tên của bệnh viện, chữ ký của bác sĩ, và trên hết là ngày tháng được ghi rõ ràng: ngày mười lăm tháng bảy năm ngoái. Một năm trước. Chính xác là một năm hai tháng mười ngày.

Trương Hữu Toàn đã triệt sản.

Vậy đứa bé trong bụng tôi… là của ai?

Bàn tay tôi run rẩy, suýt nữa làm rơi tờ giấy. Tôi vội vàng gấp nó lại, nhét trở lại chỗ cũ, cố gắng làm cho mọi thứ trông như chưa từng có ai động vào. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực, âm thanh của nó át cả tiếng thở của chính mình.

Không. Không thể nào. Chắc chắn có sự nhầm lẫn gì đó.

Toàn yêu tôi. Anh ấy đã mong chờ đứa con này biết bao. Mỗi tối anh đều áp tai vào bụng tôi, thì thầm những lời yêu thương với con, nói rằng nó sẽ là một công chúa xinh đẹp nhất thế gian. Nụ cười của anh khi cảm nhận được con đạp, sự chăm sóc ân cần của anh trong suốt thai kỳ… tất cả đều không thể là giả dối.

Nhưng tờ giấy chứng nhận kia, với con dấu đỏ chót của bệnh viện, lại là một sự thật không thể chối cãi.

Một cơn hoảng loạn dâng lên trong tôi. Tôi phải tìm ra sự thật. Ngay lập tức.

Tôi lấy điện thoại, định gọi cho bệnh viện để xác nhận, nhưng rồi lại dừng lại. Nếu đây là một sự thật mà Toàn muốn che giấu, tôi không thể hành động hấp tấp.

Tôi nhớ ra tối nay Toàn có hẹn với đám bạn thân ở quán bar quen thuộc của họ. Một ý nghĩ điên rồ lóe lên trong đầu. Tôi phải đến đó.

Mặc kệ cái bụng bầu nặng nề, tôi thay một bộ váy rộng, khoác vội chiếc áo mỏng rồi bắt taxi đến quán bar "The Abyss". Nơi này là địa bàn của Trương Hữu Toàn và hội thiếu gia nhà giàu của anh ta. Ánh đèn neon mờ ảo và tiếng nhạc xập xình khiến tôi cảm thấy lạc lõng và khó chịu.

May mắn thay, tôi biết phòng VIP riêng của họ ở đâu. Tôi giả vờ đi vào nhà vệ sinh, rồi nhẹ nhàng nép mình vào một góc khuất gần cánh cửa phòng VIP, nơi có một khe hở nhỏ đủ để âm thanh lọt ra ngoài.

Bên trong, tiếng cười nói ồn ào của đàn ông vang lên, xen lẫn tiếng cụng ly. Tôi nhận ra giọng của Tiết Vĩ Cường, bạn thân nhất của Toàn.

"Nào, mừng cho Toàn sắp được làm bố! Chúc mừng mày nhé, cuối cùng cũng trói được con chim trong lồng rồi."

Một loạt tiếng cười khả ố vang lên. Tôi nín thở, lắng nghe.

Giọng nói trầm thấp, quen thuộc của Toàn vang lên, nhưng âm điệu lại mang một sự chế giễu mà tôi chưa bao giờ nghe thấy.

"Bố? Tao sao? Mày đừng có nói đùa."

Tiếng cười của cả bọn càng to hơn.

"Thôi đi ông tướng," một giọng nói khác xen vào. "Chẳng lẽ mày còn định giấu anh em à? Cái thai trong bụng Đoàn Di An, rốt cuộc là của thằng nào trong số chúng ta?"

Lồng ngực tôi như bị một nhát búa tạ giáng mạnh. Tai tôi ù đi.

"Cái này khó nói lắm," Tiết Vĩ Cường cười hềnh hệch. "Hôm thì tao, hôm thì thằng Minh, hôm thì thằng Khang… Lịch trình dày đặc quá, ai mà nhớ nổi."

"Im hết đi," giọng Toàn lạnh lùng cắt ngang. "Dù là của thằng nào thì cũng chẳng sao cả. Miễn không phải của tao là được."

"Mày chắc chứ?" Tiết Vĩ Cường trêu chọc. "Nghe nói thủ thuật triệt sản đôi khi cũng có sai sót đấy."

"Tao đã kiểm tra rồi," Toàn đáp, giọng chắc nịch. "Tỷ lệ thành công một trăm phần trăm. Tao làm việc này không phải để đùa."

Sự im lặng bao trùm trong giây lát, rồi một người hỏi, giọng đầy tò mò: "Nói thật đi Toàn, tại sao mày phải làm đến mức này? Đoàn Di An dù sao cũng là vợ mày. Con bé cũng xinh đẹp, có học thức."

Một khoảng lặng kéo dài. Tôi có thể tưởng tượng ra vẻ mặt khinh miệt của Toàn ngay lúc này.

"Vì Hạnh Duyên," cuối cùng anh ta cũng lên tiếng, giọng nói chứa đầy một nỗi ám ảnh bệnh hoạn. "Vì con khốn đó đã ép Hạnh Duyên phải ra nước ngoài. Nó nghĩ nó có thể chiếm lấy vị trí của Duyên sao? Nằm mơ đi."

Trương Hạnh Duyên. Cô em họ mà Toàn luôn miệng nói chỉ coi như em gái.

"Tao phải cho nó biết thế nào là địa ngục," Toàn tiếp tục, giọng nói tàn nhẫn đến đáng sợ. "Tao muốn nó mang trong mình một cái giống tạp chủng, sinh ra một đứa con mà chính nó cũng không biết bố là ai. Tao muốn nhìn thấy vẻ mặt của nó khi biết được sự thật. Chắc sẽ thú vị lắm."

"Thế nên mày mới lập ra cái diễn đàn riêng tư đó à?" Tiết Vĩ Cường cười khoái trá. "Công nhận mày ác thật đấy, Toàn. Quay lại hết video lúc cả bọn 'chăm sóc' vợ mày, rồi đăng lên cho anh em 'đánh giá'. Tao thích nhất là cái video tuần trước, con bé mê man mà vẫn gọi tên mày. Đúng là ngu không lối thoát."

Cả người tôi run lên bần bật. Dạ dày cuộn lên một cơn buồn nôn khủng khiếp. Diễn đàn? Video? Đánh giá? Những từ ngữ đó như những mũi dao xoáy sâu vào tim tôi.

"Nói đến chuyện này," một giọng khác xen vào, "cái kèo cá cược đứa bé là con trai hay con gái vẫn còn chứ nhỉ? Tao đặt một trăm triệu cho con trai."

"Tao đặt hai trăm triệu cho con gái," Tiết Vĩ Cường nói. "Nhìn cái bụng nhọn hoắt của nó, chắc chắn là con trai. Nhưng tao cứ thích ngược lại."

"Tao theo ba trăm," Toàn lạnh lùng tuyên bố. "Con nào cũng được. Miễn là nó sinh ra, tao thắng cược. Đến lúc đó, tao sẽ cho con đàn bà đó biết, nó chỉ là một cái máy đẻ, một món đồ chơi không hơn không kém."

Máu trong người tôi như đông cứng lại. Tình yêu. Sự chăm sóc. Những lời thề non hẹn biển. Tất cả đều là một màn kịch được sắp đặt công phu. Tôi, Đoàn Di An, trong mắt người chồng mà tôi hết mực yêu thương, chỉ là một công cụ để trả thù, một đối tượng để hành hạ, một trò cá cược bệnh hoạn.

Đứa con trong bụng tôi, niềm hy vọng và hạnh phúc lớn nhất của tôi, lại là vật chứng cho sự sỉ nhục tột cùng.

Nước mắt lã chã rơi, nhưng tôi không phát ra một tiếng động nào. Cơn đau trong lồng ngực biến thành một ngọn lửa hận thù cháy rực.

Phá thai? Không. Quá dễ dàng cho chúng.

Tôi sẽ sinh đứa bé này ra. Tôi sẽ dùng chính nó làm vũ khí sắc bén nhất để hủy diệt tất cả những kẻ đã chà đạp lên tôi.

Tôi lặng lẽ rút điện thoại ra, bàn tay không còn run rẩy nữa. Sự bình tĩnh đến đáng sợ bao trùm lấy tôi.

Tôi lướt danh bạ, tìm số điện thoại của một phòng khám sản khoa tư nhân nổi tiếng.

Đầu dây bên kia bắt máy.

"Alo, phòng khám X xin nghe."

Tôi hít một hơi thật sâu, giọng nói lạnh như băng.

"Tôi muốn đặt một lịch hẹn. Để phá thai."

Tiếp tục đọc

Các tác phẩm khác của Gavin

Thêm nhiều động thái
Vài tuần trước đám cưới, vị hôn phu quên mỗi mình tôi

Vài tuần trước đám cưới, vị hôn phu quên mỗi mình tôi

Khác

5.0

Đám cưới của tôi và Gia Khang chỉ còn vài tuần nữa. Sau bảy năm, tôi đã tin chắc vào một tương lai hoàn hảo của chúng tôi. Thế rồi, Gia Khang vin vào cớ "mất trí nhớ chọn lọc" sau một chấn thương ở đầu, và chỉ quên đi duy nhất mình tôi. Tôi đã cố gắng giúp anh nhớ lại, cho đến khi tôi tình cờ nghe được cuộc gọi video của anh. "Đúng là một nước cờ thiên tài," anh ta khoe khoang với bạn bè. Cơn mất trí nhớ của anh ta chỉ là một "tấm vé ngoại tình" giả tạo để theo đuổi cô hot girl mạng Khả Hân trước đám cưới của chúng tôi. Trái tim tan nát, tôi giả vờ tin tưởng. Tôi chịu đựng những màn tán tỉnh công khai của anh ta với Khả Hân và những bức ảnh tự sướng đầy khiêu khích của họ. Anh ta chế giễu nỗi thống khổ của tôi, ưu tiên cho ca cấp cứu giả của Khả Hân. Sau một tai nạn do anh ta gây ra, anh ta bỏ mặc tôi bị thương, chọn đưa Khả Hân đến bệnh viện trước. Anh ta thậm chí còn cố gắng cắt đứt tài chính của tôi. Sao vị hôn phu của tôi có thể là một con quái vật tàn nhẫn, tính toán đến thế? Sự phản bội của anh ta đã đầu độc mọi ký ức. Tôi cảm thấy mình như một con ngốc vì đã tin vào sự tàn độc vô biên đó. Sự trơ tráo của anh ta khiến tôi choáng váng. Nhưng tôi sẽ không trở thành nạn nhân của anh ta. Thay vì gục ngã, một kế hoạch lạnh lùng đã hình thành. Tôi sẽ lột bỏ danh tính của mình, trở thành Phương Vy. Tôi sẽ biến mất, bỏ lại anh ta, quá khứ của tôi, và chiếc nhẫn đính hôn của anh ta mãi mãi, để giành lấy tự do cho mình.

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Chồng tôi, Hoàng Bách, là tay chơi khét tiếng nhất Sài Gòn, nổi danh với những cuộc tình chóng vánh theo mùa cùng các cô gái mười chín tuổi. Suốt năm năm, tôi đã tin rằng mình là ngoại lệ, là người cuối cùng đã thuần hóa được anh. Ảo tưởng đó vỡ tan tành khi ba tôi cần ghép tủy xương. Người hiến tặng hoàn hảo là một cô gái mười chín tuổi tên Trà My. Vào ngày phẫu thuật, ba tôi đã qua đời vì Hoàng Bách chọn ở trên giường cùng cô ta, thay vì đưa cô ta đến bệnh viện. Sự phản bội của anh không dừng lại ở đó. Khi thang máy rơi tự do, anh kéo cô ta ra trước và bỏ mặc tôi rơi xuống. Khi đèn chùm đổ sập, anh dùng thân mình che chắn cho cô ta và bước qua người tôi đang nằm trong vũng máu. Anh thậm chí còn trộm món quà cuối cùng mà người ba đã khuất để lại cho tôi và tặng nó cho cô ta. Xuyên suốt tất cả, anh gọi tôi là đồ ích kỷ và vô ơn, hoàn toàn không biết rằng ba tôi đã không còn nữa. Vì vậy, tôi lặng lẽ ký vào đơn ly hôn và biến mất. Ngày tôi rời đi, anh nhắn tin cho tôi. "Tin tốt đây, anh tìm được người hiến tủy khác cho ba em rồi. Chúng ta đi sắp xếp lịch phẫu thuật thôi."

Đám cưới của tôi, không phải anh

Đám cưới của tôi, không phải anh

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Năm năm trước, tôi đã cứu mạng vị hôn phu của mình trên một ngọn núi ở Sa Pa. Cú ngã đó để lại cho tôi một tổn thương thị giác vĩnh viễn - một lời nhắc nhở lấp lánh, không ngừng nghỉ về cái ngày tôi đã chọn anh thay vì đôi mắt hoàn hảo của chính mình. Anh ta trả ơn tôi bằng cách bí mật đổi địa điểm tổ chức đám cưới của chúng tôi từ Sa Pa đến Nha Trang, chỉ vì cô bạn thân nhất của anh ta, Ái My, phàn nàn rằng ở đó quá lạnh. Tôi đã tình cờ nghe được anh ta gọi sự hy sinh của tôi là "thứ sến sẩm vớ vẩn" và tận mắt chứng kiến anh ta mua cho cô ta một chiếc váy trị giá hơn một tỷ đồng trong khi lại nhăn nhó với chiếc váy của tôi. Vào ngày cưới, anh ta bỏ mặc tôi đứng chờ ở lễ đường để vội vã đến bên Ái My vì một "cơn hoảng loạn" xuất hiện đúng lúc. Anh ta quá chắc chắn rằng tôi sẽ tha thứ cho anh ta. Luôn luôn là như vậy. Anh ta không xem sự hy sinh của tôi là một món quà, mà là một bản hợp đồng đảm bảo cho sự phục tùng của tôi. Vì vậy, khi cuối cùng anh ta cũng gọi đến địa điểm tổ chức tiệc cưới trống không ở Nha Trang, tôi đã để anh ta nghe thấy tiếng gió núi và tiếng chuông nhà thờ trước khi tôi lên tiếng. "Đám cưới của em sắp bắt đầu rồi," tôi nói với anh ta. "Nhưng không phải là với anh."

Sách tương tự

Em gái xuất hiện! Ba anh trai chiều hết mực

Em gái xuất hiện! Ba anh trai chiều hết mực

Kleon Samorodnitsky
5.0

Tô Ly dốc lòng vì nhà họ Tô năm năm vẫn không bằng một câu nói hãm hại của người em gái. Thân phận thiên kim giả của Tô Ly vì thế bị phát hiện, vị hôn phu bỏ rơi cô, bạn bè tránh xa cô, còn bị các anh trai đuổi khỏi nhà, bảo cô về quê tìm bố mẹ nông dân của mình. Cuối cùng Tô Ly cũng hiểu ra, trực tiếp cắt đứt quan hệ với nhà họ Tô, lấy lại mọi thứ không còn chịu đựng nữa. Nhưng không ngờ, nông dân trong miệng anh trai lại là nhà họ Lạc, tỷ phú của nước Y! Cô từng một thiên kim giả bình thường bị mọi người chê bai trở thành thiên kim thật của tỷ phú được ba người anh trai cưng chiều chỉ sau một đêm. Anh cả tổng tài nói: "Cuộc họp tạm dừng, đặt vé máy bay về nước, tôi xem ai dám bắt nạt em gái..." Anh hai, nhà khoa học nổi tiếng toàn cầu: "Tạm ngừng nghiên cứu, tôi phải đi đón em gái về nhà." Anh ba, nhạc sĩ thế giới: "Hội nhạc tạm dừng, không có gì quan trọng bằng em gái." Cả Kinh Thành đều nổ tung! Nhà họ Tô hối hận không kịp, vị hôn phu lại tìm đến năn nỉ, người theo đuổi kéo đến nườm nượp. Chưa kịp để Tô Ly phản ứng, thiếu gia nhà họ Thi – gia tộc danh giá nhất Kinh Thành, người nắm giữ chức Đô đốc Hải quân cao nhất – bất ngờ xuất hiện cùng tờ giấy đăng ký kết hôn, làm cả giới thượng lưu rung động!

Anh điên đảo vì cô? Lệ tổng ngược khóc cả nhà

Anh điên đảo vì cô? Lệ tổng ngược khóc cả nhà

Seraphina
5.0

Nguyễn Kiều yêu đơn phương Lục Dụ Thâm nhiều năm, nhưng cuối cùng lại bị anh ta lấy đi mọi thứ của mẹ cô. Ba năm hôn nhân, trong mắt anh chỉ có bạch nguyệt quang anh ta luôn nhớ thương. Khi bị người chồng tệ bạc vứt bỏ, chính Lệ Bạc Thần đã cứu mạng cô. Năm ấy, cô vì người chồng cũ tệ bạc, đã từng hãm hại Lệ Bạc Thần một cách tàn nhẫn. Nhưng cô không ngờ, ba năm sau gặp lại, anh lại phải ngồi xe lăn. Lần này, cô không còn mù quáng vì tình yêu nữa. Nhìn người đàn ông thông minh trước mặt, cô nói: "Lệ tổng, tôi sẽ chữa chân cho anh, đổi lại anh giúp tôi trả thù, anh có đồng ý không?" Lệ Bạc Thần cười lạnh: "Với bộ dạng hiện tại của cô, tôi dựa vào đâu mà tin cô?" Một thỏa thuận hợp tác vì lợi ích đã gắn chặt hai người với nhau. Nhưng điều kỳ lạ là, người đàn ông này dường như chỉ để ý đến cô. Trái tim tưởng đã nguội lạnh của cô lại một lần nữa biết rung động... Sau này, anh ghì chặt cô bên mình, dịu dàng hỏi: "Em là bác sĩ nổi tiếng, là hacker siêu đẳng, sát thủ, nghệ sĩ piano... vợ à, rốt cuộc em còn bao nhiêu bí mật nữa mà anh chưa biết?" Người chồng cũ tệ bạc cũng tìm đến níu kéo: "Nguyễn Kiều, rõ ràng em là vợ của anh! Sao em có thể lấy người khác? Em trở về đi, anh quỳ xin em, có được không?"

Chương
Đọc ngay
Tải tiểu thuyết