/0/95804/coverbig.jpg?v=6985db409f37dd409740e55af2166fcd&imageMogr2/format/webp)
Bốn năm sau ngày con trai qua đời, tôi quyết định buông bỏ quá khứ, đến ngân hàng đóng lại quỹ tín thác của con. Nhưng nhân viên lại nói với tôi, chồng tôi đã thêm một người thụ hưởng khác vào ba năm trước. Một đứa trẻ là con riêng của anh ta và tình cũ. Cú sốc này chưa qua, tôi lại phát hiện ra sự thật kinh hoàng hơn. Cái chết của con trai tôi không phải là tai nạn, mà là do nó hoảng sợ khi nghe thấy tiếng cha mình ngoại tình ngay trong nhà. Chồng tôi, mẹ chồng và ả tiểu tam đó đã cùng nhau hành hạ, đổ tro cốt của con tôi vào bồn cầu rồi xả nước. Tình yêu sâu đậm mà anh ta dành cho tôi, sự dằn vặt tội lỗi suốt bốn năm của tôi, tất cả chỉ là một trò lừa bịp. Khi bị ném cho đám du côn dưới gầm cầu, tôi đã chọn cách nhảy xuống hồ nước lạnh lẽo để kết thúc tất cả. Nhưng tôi đã được cứu. Mở mắt ra lần nữa, tôi nói với người đã cứu mình: "Em muốn quên đi tất cả."
Bốn năm sau ngày con trai qua đời, tôi quyết định buông bỏ quá khứ, đến ngân hàng đóng lại quỹ tín thác của con.
Nhưng nhân viên lại nói với tôi, chồng tôi đã thêm một người thụ hưởng khác vào ba năm trước. Một đứa trẻ là con riêng của anh ta và tình cũ.
Cú sốc này chưa qua, tôi lại phát hiện ra sự thật kinh hoàng hơn. Cái chết của con trai tôi không phải là tai nạn, mà là do nó hoảng sợ khi nghe thấy tiếng cha mình ngoại tình ngay trong nhà.
Chồng tôi, mẹ chồng và ả tiểu tam đó đã cùng nhau hành hạ, đổ tro cốt của con tôi vào bồn cầu rồi xả nước.
Tình yêu sâu đậm mà anh ta dành cho tôi, sự dằn vặt tội lỗi suốt bốn năm của tôi, tất cả chỉ là một trò lừa bịp.
Khi bị ném cho đám du côn dưới gầm cầu, tôi đã chọn cách nhảy xuống hồ nước lạnh lẽo để kết thúc tất cả. Nhưng tôi đã được cứu. Mở mắt ra lần nữa, tôi nói với người đã cứu mình:
"Em muốn quên đi tất cả."
Chương 1
Vi Khả Doanh POV:
Bốn năm.
Đã bốn năm kể từ ngày Khang Minh Khôi, con trai tôi, qua đời.
Hôm nay là ngày giỗ thứ tư của nó. Tôi quyết định sẽ buông bỏ.
Tôi lái xe đến ngân hàng, sẵn sàng đóng lại quỹ tín thác mà tôi đã lập cho con trai mình. Bốn năm qua, quỹ này giống như một sợi dây vô hình, trói buộc tôi trong nỗi đau và sự dằn vặt, không thể thoát ra.
"Chào cô Vi, cô muốn thực hiện giao dịch gì ạ?" Nhân viên ngân hàng mỉm cười chào tôi.
"Tôi muốn đóng tài khoản quỹ tín thác này." Tôi đưa cho cô ấy giấy tờ, giọng nói bình tĩnh đến lạ thường.
Nhân viên nhận lấy, gõ phím lạch cạch trên bàn phím. Vài phút sau, cô ấy ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút bối rối.
"Thưa cô Vi, có một vấn đề nhỏ."
"Vấn đề gì?"
"Hệ thống cho thấy ông Khang Khoa Trí, chồng cô, đã đăng ký một người thụ hưởng khác cho quỹ này."
Cả người tôi cứng đờ. "Không thể nào. Quỹ này chỉ dành cho con trai tôi, Khang Minh Khôi."
"Nhưng... theo thông tin, người thụ hưởng mới được đăng ký cách đây ba năm."
Ba năm? Minh Khôi mất được một năm thì anh ta đã...
Tôi lắc đầu. "Chắc chắn có nhầm lẫn gì đó. Chồng tôi yêu con trai chúng tôi hơn cả mạng sống. Anh ấy sẽ không bao giờ làm vậy."
Cả thành phố này đều biết Khang Khoa Trí, chủ tịch tập đoàn bất động sản Khang Thị, yêu vợ thương con đến nhường nào. Anh ấy đã xây dựng một khu vui chơi mang tên Minh Khôi, quyên góp hàng tỷ đồng cho các quỹ trẻ em, mỗi năm đều tổ chức lễ tưởng niệm long trọng cho con. Một người cha như vậy, làm sao có thể...
"Cô Vi, tôi xin lỗi, nhưng dữ liệu trên hệ thống rất rõ ràng." Nhân viên quay màn hình về phía tôi. "Người thụ hưởng mới là Khang Tùng Quân, sinh ngày mười lăm tháng ba, ba năm trước. Mẹ của cậu bé là... Dã Khanh Băng."
Dã Khanh Băng.
Cái tên này như một cây kim độc, đâm thẳng vào tim tôi.
Máu trong người tôi như đông cứng lại.
Dã Khanh Băng, bạn học cùng đại học với Khang Khoa Trí, một con thiêu thân điên cuồng vì anh.
Năm đó, cô ta từng công khai tỏ tình với Khoa Trí trước toàn trường, bị từ chối thẳng thừng nhưng vẫn không từ bỏ.
Cô ta theo dõi anh, gửi những bức thư tình đẫm máu, thậm chí còn rạch tay tự tử trước cổng công ty anh.
Đỉnh điểm là trong đám cưới của chúng tôi, cô ta mặc một chiếc váy cưới y hệt tôi, lao lên sân khấu, gào khóc nói rằng tôi đã cướp đi người cô ta yêu.
Khang Khoa Trí đã nổi giận thực sự. Anh ta đã dùng quyền lực của mình để Dã Khanh Băng biến mất khỏi thành phố này, thậm chí còn định khiến cô ta không thể sống yên ổn.
Chính tôi đã ngăn anh lại. Tôi nói rằng cô ta cũng chỉ là một người đáng thương vì tình.
Vậy mà bây giờ, anh ta và Dã Khanh Băng lại có một đứa con chung? Đứa con đó lại được đăng ký khai sinh chỉ một năm sau khi Minh Khôi của tôi qua đời?
Tôi không thể tin được.
Tôi ngồi trong xe, đầu óc trống rỗng. Điện thoại rung lên, là tin nhắn của Khang Khoa Trí.
"Doanh Doanh, tối nay anh về sớm, chúng ta cùng ăn tối nhé. Anh nhớ em."
Sự dịu dàng giả tạo này khiến tôi buồn nôn.
Tôi vẫn nhớ như in ngày chúng tôi gặp nhau. Tôi chỉ là một cô sinh viên nghèo, còn anh đã là một doanh nhân thành đạt. Anh theo đuổi tôi cuồng nhiệt, bất chấp sự phản đối của gia đình.
Mẹ anh, bà Trí, luôn coi thường xuất thân của tôi. Bà nói tôi không xứng với con trai bà.
Nhưng Khoa Trí đã nói với tôi: "Doanh Doanh, anh không cần cả thế giới, anh chỉ cần em."
Để cưới tôi, anh đã từ bỏ quyền thừa kế, tay trắng cùng tôi xây dựng sự nghiệp. Anh đã dùng chính đôi tay mình để tạo ra một đế chế bất động sản, đặt cả thế giới dưới chân tôi.
Mọi người đều nói tôi là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian, được một người đàn ông yêu thương đến mức có thể hy sinh tất cả.
Tôi cũng đã từng tin như vậy.
Nhưng giờ đây, lòng tin của tôi đã vỡ tan thành từng mảnh.
Tôi khởi động xe, đầu óc hỗn loạn, lái xe đến địa chỉ đăng ký khai sinh của Khang Tùng Quân.
Đó là một khu biệt thự cao cấp ở ngoại ô.
Tôi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của Khang Khoa Trí đỗ trước một căn biệt thự màu trắng.
Và rồi, tôi nhìn thấy anh.
Anh đang chơi đùa trên bãi cỏ với một cậu bé chừng ba tuổi. Cậu bé đó có đôi mắt rất giống anh.
Anh bế bổng cậu bé lên, tung hứng trong không trung, tiếng cười của họ vang vọng khắp không gian.
Một người phụ nữ bước ra từ trong biệt thự.
Dã Khanh Băng.
Cô ta mỉm cười, vòng tay qua eo Khoa Trí, tựa đầu vào vai anh. Anh cúi xuống, hôn lên trán cô ta một cách tự nhiên.
Một gia đình ba người hạnh phúc.
Hạnh phúc đến chói mắt.
Hạnh phúc đến mức khiến tôi không thở nổi.
Nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi, mặn chát.
Tôi vô thức lái xe theo họ. Họ vào một căn biệt thự khác, một nơi mà tôi chưa từng biết đến.
Tôi giống như một kẻ rình mò, nấp sau bụi cây, nhìn qua cửa sổ kính vào bên trong.
Họ đang ăn tối, không khí ấm cúng lạ thường. Khoa Trí gắp thức ăn cho đứa trẻ, ánh mắt anh dịu dàng mà tôi chưa từng thấy bao giờ, ngay cả với Minh Khôi.
Sau bữa tối, anh đưa đứa trẻ lên lầu. Dã Khanh Băng đi theo, rồi họ biến mất sau cánh cửa phòng ngủ.
Một lúc sau, Khoa Trí rời khỏi biệt thự, lái xe về căn nhà của "chúng tôi".
Tôi như một con rối mất hồn, theo sau anh.
Anh vào nhà. Tôi không vào ngay, mà đi vòng ra sau, lẻn vào tầng hầm. Tầng hầm này thông với phòng làm việc của anh.
Tôi nghe thấy tiếng anh nói chuyện điện thoại.
Là Dã Khanh Băng.
"Anh về đến nhà rồi." Giọng anh ta mệt mỏi. "Vi Khả Doanh... cô ấy vẫn vậy, lúc nào cũng chìm trong đau khổ."
"Khoa Trí, anh đừng tự trách mình nữa. Chuyện của Minh Khôi là tai nạn." Giọng Dã Khanh Băng vang lên từ đầu dây bên kia.
"Tai nạn?" Khoa Trí cười khẩy, một nụ cười đầy cay đắng. "Nếu hôm đó anh không ở phòng bên cạnh cùng em, nếu Minh Khôi không nghe thấy... nó đã không hoảng sợ đến mức ngã từ ban công xuống."
Cả thế giới của tôi sụp đổ.
Cơ thể tôi run lên bần bật. Tôi phải cắn chặt môi để không hét lên.
Tai nạn...
Bốn năm qua, tôi luôn tự trách mình đã không trông chừng con cẩn thận. Tôi sống trong dằn vặt, trong tội lỗi.
Hóa ra, sự thật lại kinh hoàng đến thế.
Con trai tôi chết không phải vì tôi, mà vì cha nó đang ngoại tình với người phụ nữ khác ngay trong chính căn nhà này.
Tiếng động ái ân của họ đã dọa con trai tôi sợ hãi, khiến nó ngã lầu.
Và người đàn ông đó, người chồng mà tôi yêu thương hết mực, đã che giấu sự thật tàn nhẫn này suốt bốn năm. Anh ta để tôi sống trong địa ngục của sự tự trách, trong khi anh ta và tình nhân lại có một đứa con khác, sống một cuộc sống hạnh phúc.
"Đừng nói nữa." Giọng Khoa Trí trở nên lạnh lùng. "Anh yêu Vi Khả Doanh. Chuyện của chúng ta chỉ là một sai lầm. Anh sẽ tìm cách đưa Tùng Quân về nhà, nói rằng đó là một đứa trẻ mồ côi anh nhận nuôi để an ủi cô ấy."
"Anh nghĩ cô ta sẽ chấp nhận sao?" Dã Khanh Băng cười nhạo. "Cô ta sẽ không bao giờ chấp nhận con của em."
"Cô ta sẽ chấp nhận." Giọng Khoa Trí đầy tự tin. "Cô ta yêu anh, cô ta sẽ làm mọi thứ vì anh."
"Vậy thì em sẽ vào nhà anh với tư cách một 'tình nguyện viên' chăm sóc Tùng Quân. Em muốn xem cô ta đau khổ thế nào."
Khoa Trí im lặng một lúc rồi nói: "Tùy em. Nhưng đừng làm gì quá đáng. Anh không muốn cô ấy bị tổn thương."
Tiếng cười của Dã Khanh Băng vang lên, sắc như dao.
Tôi không thể nghe thêm được nữa.
Tôi lao ra khỏi tầng hầm, chạy đến nghĩa trang, quỳ trước mộ con trai tôi.
Nước mắt tôi đã cạn khô. Tôi gục đầu lên bia mộ lạnh lẽo, trái tim đau như bị xé nát.
Điện thoại lại rung lên. Vẫn là tin nhắn của Khang Khoa Trí.
"Doanh Doanh, em đang ở đâu? Sao chưa về nhà?"
Tôi nhìn dòng chữ đó, cảm thấy ghê tởm.
Tình yêu của anh ta. Sự quan tâm của anh ta. Tất cả đều là giả dối.
Chỉ có tôi, ngu ngốc, bị nhốt trong lồng giam của quá khứ, còn anh ta đã sớm tìm được hạnh phúc mới.
Tình yêu của anh ta, thật bẩn thỉu.
Đúng lúc đó, một cuộc gọi đến. Là Lương Liêm Sỉ, một nghệ nhân tiền bối cùng làng nghề vẽ lụa với tôi.
"Khả Doanh, em có khỏe không?" Giọng anh ấm áp như thường lệ. "Anh có một dự án nghiên cứu mới về phục chế tranh lụa cổ, em có muốn tham gia không? Anh biết em rất tài năng."
Một tia sáng le lói trong màn đêm tăm tối của tôi.
"Em đồng ý." Tôi đáp, giọng khản đặc. "Nhưng... em có một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
Tôi hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí lạnh buốt tràn vào lồng ngực.
"Tiền bối, dự án của anh có một nhánh nghiên cứu về can thiệp ký ức, đúng không? Em muốn trở thành tình nguyện viên. Em muốn xóa bỏ... tất cả."
Tôi muốn quên đi Khang Khoa Trí, quên đi cuộc hôn nhân này, quên đi nỗi đau này.
Tôi sẵn sàng trả mọi giá, chỉ để được giải thoát.
Lương Liêm Sỉ im lặng rất lâu, rồi anh khẽ thở dài. "Em chắc chứ? Mọi hậu quả... em sẽ tự mình gánh chịu."
"Em chắc." Giọng tôi kiên định. "Em chỉ muốn bắt đầu lại."
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
Chương 11
17/10/2025
Chương 12
17/10/2025
Chương 13
17/10/2025
Chương 14
17/10/2025
Chương 15
17/10/2025
Chương 16
17/10/2025
Các tác phẩm khác của Gavin
Thêm nhiều động thái