Người thừa kế vô hình của anh, cuộc trốn thoát của cô

Người thừa kế vô hình của anh, cuộc trốn thoát của cô

Gavin

5.0
Bình luận
Duyệt
11
Chương

Bốn năm làm vợ vô hình của người thừa kế Đoàn Khải Ca, tôi đã quen với sự lạnh nhạt của anh và sự khiêu khích từ cô bạn thân Bằng Phương Trang. Sau khi dùng một bản kế hoạch tài trợ giả để lừa anh ký vào đơn ly hôn, tôi lại phát hiện mình đã có thai. Trớ trêu thay, ngày tôi phát hiện ra điều đó cũng là ngày tôi thấy anh đưa Phương Trang đi khám thai. Khi tôi ngất đi vì suy nhược, anh đã bỏ mặc tôi để chạy đến bên cô ta vì bác sĩ nói "thai nhi" của cô ta không ổn. Trong mắt anh, tôi và đứa con trong bụng còn không bằng một giọt nước mắt của người tình. Trái tim tôi đã hoàn toàn chết lặng. Tôi lặng lẽ đặt vé máy bay đến Pháp. Tờ đơn ly hôn sẽ được gửi đến văn phòng anh sau mười ngày nữa. Lần này, tôi sẽ tự mình giành lại cuộc đời cho mình và cho con.

Chương 1

Bốn năm làm vợ vô hình của người thừa kế Đoàn Khải Ca, tôi đã quen với sự lạnh nhạt của anh và sự khiêu khích từ cô bạn thân Bằng Phương Trang.

Sau khi dùng một bản kế hoạch tài trợ giả để lừa anh ký vào đơn ly hôn, tôi lại phát hiện mình đã có thai.

Trớ trêu thay, ngày tôi phát hiện ra điều đó cũng là ngày tôi thấy anh đưa Phương Trang đi khám thai.

Khi tôi ngất đi vì suy nhược, anh đã bỏ mặc tôi để chạy đến bên cô ta vì bác sĩ nói "thai nhi" của cô ta không ổn.

Trong mắt anh, tôi và đứa con trong bụng còn không bằng một giọt nước mắt của người tình.

Trái tim tôi đã hoàn toàn chết lặng.

Tôi lặng lẽ đặt vé máy bay đến Pháp. Tờ đơn ly hôn sẽ được gửi đến văn phòng anh sau mười ngày nữa. Lần này, tôi sẽ tự mình giành lại cuộc đời cho mình và cho con.

Chương 1

Ka Tố Anh POV:

Tôi siết chặt tập tài liệu bằng da trong tay, cảm nhận cái lạnh của nó thấm qua lòng bàn tay đang rịn mồ hôi. Bên trong không phải là những bản phác thảo thêu lụa, không phải là những kế hoạch cho xưởng nghệ thuật của tôi.

Bên trong là tự do của tôi.

Bốn năm. Đã bốn năm kể từ ngày tôi kết hôn với Đoàn Khải Ca, người thừa kế của tập đoàn bất động sản quyền lực nhất thành phố. Bốn năm làm một người vợ vô hình trong thế giới xa hoa của anh.

Đêm nay, tất cả sẽ kết thúc.

Tôi hít một hơi thật sâu, đẩy cánh cửa nặng trịch của phòng làm việc của anh ra.

Người đàn ông ngồi sau chiếc bàn gỗ mun khổng lồ ngẩng đầu lên. Đôi mắt sâu thẳm của anh lướt qua tôi, không một chút biểu cảm, giống như nhìn một món đồ nội thất quen thuộc nhưng không mấy quan trọng.

"Có chuyện gì?" Giọng anh trầm và lạnh, như thường lệ.

Tôi bước tới, đặt tập tài liệu lên mặt bàn bóng loáng, tạo ra một tiếng động khô khốc trong căn phòng tĩnh lặng.

"Em cần anh ký vào đây."

Khải Ca nhướng mày, ánh mắt anh cuối cùng cũng dừng lại trên khuôn mặt tôi. Anh nhìn tôi từ trên xuống dưới, một cái nhìn đánh giá khiến tôi cảm thấy như mình là một món hàng không đạt tiêu chuẩn.

"Hôm nay em ăn mặc khác quá," anh nhận xét, giọng điệu có chút mỉa mai. "Không phải là mấy bộ váy lụa cũ kỹ của em."

Anh không hề sai. Thay vì chiếc áo dài lụa hay bộ váy suông mềm mại mà tôi thường mặc, hôm nay tôi mặc một chiếc váy công sở màu đen ôm sát, mái tóc dài được búi gọn gàng sau gáy. Đây là bộ dạng của một người phụ nữ sắp bước vào một cuộc chiến, không phải của một người vợ cam chịu.

"Một dự án quan trọng cần có chữ ký của anh," tôi nói, cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh.

Anh bật cười, một tiếng cười khẽ nhưng đầy vẻ khinh miệt. "Dự án? Một nghệ nhân thêu như em thì có dự án gì mà cần đến tôi?"

Tôi hiểu tại sao anh lại nghĩ vậy. Trong mắt anh, và trong mắt cả thế giới của anh, tôi chỉ là Ka Tố Anh, một cô gái có tài thêu thùa nhưng xuất thân bình thường, người đã may mắn được gả vào nhà họ Đoàn. Anh chưa bao giờ thực sự coi trọng công việc của tôi, cũng như chưa bao giờ thực sự coi trọng tôi.

Nhưng tôi đã chuẩn bị cho điều này. Trong lòng tôi, sự run rẩy đã biến mất, chỉ còn lại sự bình tĩnh đến đáng sợ.

"Ký đi, Khải Ca." Giọng tôi không còn chút cầu xin nào, chỉ có sự yêu cầu dứt khoát.

Tôi trở về căn biệt thự lạnh lẽo mà người ta gọi là nhà. Ánh đèn chùm pha lê rực rỡ chiếu xuống không gian rộng lớn, nhưng không thể xua tan đi sự trống rỗng. Những người giúp việc cúi đầu chào tôi rồi vội vã lướt qua, như thể tôi là một bóng ma vô hình.

Đã bốn năm rồi, tôi vẫn là một bóng ma trong chính ngôi nhà của mình.

Tôi đi thẳng lên tầng hai, hướng về phía phòng ngủ chính của chúng tôi. Càng đến gần, tôi càng nghe thấy tiếng cười khúc khích quen thuộc vọng ra từ sau cánh cửa khép hờ.

Đó là giọng của Bằng Phương Trang.

Một mùi nước hoa nồng nàn, ngọt gắt xộc vào mũi tôi. Không phải mùi gỗ đàn hương trầm ấm mà Khải Ca vẫn thường dùng, mùi hương mà tôi đã từng yêu đến mê mẩn.

Mùi hương này thuộc về cô ta.

Trong một khoảnh khắc, tôi nhớ lại Khải Ca từng nói anh ghét những mùi nước hoa quá ngọt. Anh nói nó khiến anh đau đầu.

Tôi đẩy cửa bước vào.

Cảnh tượng trước mắt khiến trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.

Bằng Phương Trang, người bạn thân từ thuở nhỏ của chồng tôi, đang ngồi gọn trong lòng anh trên chiếc ghế sofa. Cô ta mặc một chiếc váy ngủ lụa mỏng manh, một tay vòng qua cổ Khải Ca, tay kia đang nghịch ngợm cúc áo sơ mi của anh.

"Khải Ca, anh xem này, móng tay em mới làm đó, có đẹp không?" Cô ta nũng nịu, giơ bàn tay được sơn sửa cầu kỳ lên trước mặt anh.

Khải Ca không trả lời, nhưng ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô ta, một sự dịu dàng mà tôi chưa bao giờ nhận được.

Họ không hề nhận ra sự hiện diện của tôi. Hoặc có lẽ, họ không quan tâm.

"Tố Anh?" Cuối cùng, Khải Ca cũng nhìn thấy tôi. Sự ngạc nhiên thoáng qua trong mắt anh, nhanh chóng được thay thế bằng sự khó chịu. "Sao em lại về giờ này?"

Bằng Phương Trang cũng quay lại, đôi mắt cô ta lướt qua tôi với vẻ đắc thắng không hề che giấu. Cô ta uể oải đứng dậy khỏi lòng Khải Ca, giả vờ chỉnh lại váy áo.

"Chị Tố Anh, chị về rồi ạ. Bọn em đang xem lại mấy tấm ảnh hồi nhỏ, không ngờ chị lại về đột xuất thế này." Giọng cô ta ngọt như mật, nhưng từng chữ lại như kim châm vào tai tôi.

"Đủ rồi," tôi cắt ngang lời cô ta, sự kiên nhẫn cuối cùng của tôi đã cạn kiệt. "Tôi không có thời gian xem hai người diễn kịch."

Tôi bước thẳng đến bàn làm việc, nơi Khải Ca vừa ngồi xuống, và đẩy tập tài liệu về phía anh một lần nữa. Tiếng "cạch" của nó trên mặt bàn gỗ vang lên sắc lạnh.

"Đây là cái gì?" Anh cau mày, nhìn vào tập tài liệu rồi lại nhìn tôi, vẻ mặt đầy nghi ngờ.

"Đơn xin tài trợ cho dự án bảo tồn văn hóa thêu lụa," tôi bịa ra một lý do, một lý do mà tôi biết anh sẽ không bao giờ quan tâm đến. "Em cần chữ ký của chủ tịch tập đoàn Đoàn Thị."

Tôi cố tình nhấn mạnh cụm từ "Đoàn Thị". Đó là mối liên kết duy nhất giữa chúng tôi trong mắt anh – một cuộc hôn nhân sắp đặt để củng cố mối quan hệ kinh doanh giữa hai gia đình.

Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Liệu anh có nhận ra không? Khải Ca không phải là một kẻ ngốc. Anh là một con cáo già trên thương trường, tàn nhẫn và đa nghi.

Anh cầm tập tài liệu lên, lật trang đầu tiên. Ánh mắt anh nán lại trên dòng chữ "ĐƠN LY HÔN" được tôi khéo léo che đi bằng một tờ bìa dán tạm bợ ghi "Đề xuất dự án".

"Phương Trang, rót cho anh ly nước," anh đột nhiên nói, mắt vẫn không rời khỏi tập tài liệu.

"Vâng ạ." Bằng Phương Trang ngoan ngoãn đi về phía quầy bar mini trong phòng. Cô ta biết rõ vai trò của mình – một cô bạn thân tri kỷ, một đối tác kinh doanh quan trọng mà gia đình cô ta gắn bó chặt chẽ với Đoàn Thị. Sự tồn tại của cô ta luôn là một lời nhắc nhở về vị trí thực sự của tôi.

Khải Ca cầm cây bút máy Montblanc lên. Anh xoay nó trong tay, một thói quen khi đang suy nghĩ. Tim tôi như ngừng đập.

"Dự án này có vẻ tốn kém đấy," anh lẩm bẩm.

"Khải Ca, anh đừng lo mà," Bằng Phương Trang quay lại với ly nước trên tay, giọng điệu õng ẹo. "Chẳng phải chỉ là chút tiền lẻ của anh thôi sao? Coi như là làm từ thiện cho đam mê 'nghệ thuật' của chị dâu đi."

Anh không nói gì, chỉ nhận lấy ly nước từ tay cô ta.

Và rồi, dưới sự thúc giục của người tình, trong sự thờ ơ đã thành thói quen, anh đặt bút xuống.

Nét mực đen tuyền, dứt khoát ký lên tờ giấy.

Đoàn Khải Ca.

Tôi gần như nín thở, nhanh chóng rút tập tài liệu lại trước khi anh kịp nhìn kỹ hơn.

"Cảm ơn anh, chủ tịch Đoàn." Tôi nói, giọng điệu lạnh lùng.

Bằng Phương Trang cười khúc khích. "Chị dâu đúng là khách sáo quá. Dù sao thì chị cũng chỉ là một nghệ nhân nghèo, không có sự tài trợ của Khải Ca thì làm sao sống nổi."

Sự sỉ nhục trong lời nói của cô ta không còn khiến tôi đau đớn nữa. Tôi chỉ cảm thấy một sự thương hại sâu sắc.

Khải Ca không hề lên tiếng bênh vực tôi. Anh chỉ im lặng, sự im lặng của anh chính là sự đồng tình tàn nhẫn nhất.

Tôi quay người, bước ra khỏi căn phòng ngột ngạt đó. Tấm lưng tôi thẳng tắp, che giấu đi cơn sóng ngầm đang cuộn trào trong lòng.

Khi cánh cửa đóng lại sau lưng, ngăn cách tôi khỏi thế giới của họ, tôi cảm thấy một luồng không khí trong lành tràn vào lồng ngực.

Tự do rồi.

Tôi bước xuống cầu thang, đi qua sảnh chính lộng lẫy, tay vẫn siết chặt tập tài liệu. Tấm giấy bên trong, với chữ ký của anh, giờ đây còn quý giá hơn bất kỳ món trang sức kim cương nào mà anh từng ném cho tôi.

Tôi nhớ lại ngày đầu tiên chúng tôi kết hôn. Anh đã nói với tôi, bằng một giọng điệu lạnh lùng không chút cảm xúc: "Cuộc hôn nhân này là một giao dịch. Cô làm tròn vai trò bà Đoàn, tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, trừ tình yêu."

Tôi đã từng ngây thơ tin rằng mình có thể thay đổi anh. Tôi đã cố gắng học nấu những món anh thích, sắp xếp tủ quần áo của anh một cách tỉ mỉ, lặng lẽ chờ đợi anh trở về mỗi đêm dù biết rằng anh sẽ không bao giờ về.

Tôi nhớ có lần, tôi đã dành cả tháng trời để thêu một bức tranh lụa hình con chim phượng hoàng làm quà sinh nhật cho anh. Anh chỉ liếc nhìn nó một cái rồi bảo trợ lý cất đi, như thể đó là một món đồ vô giá trị.

Nhưng tất cả đã thay đổi khi Bằng Phương Trang từ nước ngoài trở về. "Cô bạn thân" của anh bắt đầu xuất hiện ở khắp mọi nơi: trong bữa tối gia đình, trong các cuộc họp của công ty, và cả trong ngôi nhà của chúng tôi. Những buổi tối Khải Ca không về nhà ngày càng nhiều hơn. Các trang báo lá cải tràn ngập hình ảnh anh và cô ta thân mật tại các sự kiện.

Giọt nước tràn ly là vào ngày kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng tôi. Tôi đã chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến, mặc chiếc váy mà anh từng khen là đẹp. Tôi đã đợi anh đến nửa đêm.

Anh không về.

Thay vào đó, anh gửi cho tôi một chiếc vòng cổ kim cương hiệu Cartier qua dịch vụ chuyển phát nhanh.

Sáng hôm sau, tôi thấy bức ảnh anh và Bằng Phương Trang nâng ly chúc mừng tại một nhà hàng sang trọng ở Paris trên trang nhất của một tạp chí. Chú thích ghi: "Chủ tịch Đoàn Thị và tri kỷ ăn mừng thương vụ thành công."

Đêm đó, tôi đã khóc cạn nước mắt. Và khi bình minh lên, tôi biết mình phải ra đi.

Tôi bắt đầu lên kế hoạch cho sự ra đi của mình. Tôi bí mật nộp đơn tham gia một chương trình giao lưu văn hóa tại Pháp, một chương trình kéo dài bốn năm mà tôi đã từng ao ước. Tấm vé máy bay và thư chấp thuận đã nằm gọn trong ngăn kéo của tôi.

Tờ đơn ly hôn này là phép thử cuối cùng. Nếu anh ký mà không cần suy nghĩ, điều đó chứng tỏ trong trái tim anh, tôi thực sự chẳng có một vị trí nào.

Và anh đã ký.

Tôi miết nhẹ ngón tay lên con dấu đỏ chói của tòa án mà tôi đã chuẩn bị sẵn. Chẳng bao lâu nữa, con dấu này sẽ được đóng lên, và tờ giấy này sẽ được gửi đến văn phòng của anh.

Đoàn Khải Ca, từ nay về sau, anh sẽ không còn là chồng của tôi nữa.

Anh có thể giữ lại đế chế của mình, giữ lại người bạn thân tri kỷ của anh.

Còn tôi, tôi sẽ lấy lại cuộc đời của mình.

Tiếp tục đọc

Các tác phẩm khác của Gavin

Thêm nhiều động thái
Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Chồng tôi, Hoàng Bách, là tay chơi khét tiếng nhất Sài Gòn, nổi danh với những cuộc tình chóng vánh theo mùa cùng các cô gái mười chín tuổi. Suốt năm năm, tôi đã tin rằng mình là ngoại lệ, là người cuối cùng đã thuần hóa được anh. Ảo tưởng đó vỡ tan tành khi ba tôi cần ghép tủy xương. Người hiến tặng hoàn hảo là một cô gái mười chín tuổi tên Trà My. Vào ngày phẫu thuật, ba tôi đã qua đời vì Hoàng Bách chọn ở trên giường cùng cô ta, thay vì đưa cô ta đến bệnh viện. Sự phản bội của anh không dừng lại ở đó. Khi thang máy rơi tự do, anh kéo cô ta ra trước và bỏ mặc tôi rơi xuống. Khi đèn chùm đổ sập, anh dùng thân mình che chắn cho cô ta và bước qua người tôi đang nằm trong vũng máu. Anh thậm chí còn trộm món quà cuối cùng mà người ba đã khuất để lại cho tôi và tặng nó cho cô ta. Xuyên suốt tất cả, anh gọi tôi là đồ ích kỷ và vô ơn, hoàn toàn không biết rằng ba tôi đã không còn nữa. Vì vậy, tôi lặng lẽ ký vào đơn ly hôn và biến mất. Ngày tôi rời đi, anh nhắn tin cho tôi. "Tin tốt đây, anh tìm được người hiến tủy khác cho ba em rồi. Chúng ta đi sắp xếp lịch phẫu thuật thôi."

Đám cưới của tôi, không phải anh

Đám cưới của tôi, không phải anh

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Năm năm trước, tôi đã cứu mạng vị hôn phu của mình trên một ngọn núi ở Sa Pa. Cú ngã đó để lại cho tôi một tổn thương thị giác vĩnh viễn - một lời nhắc nhở lấp lánh, không ngừng nghỉ về cái ngày tôi đã chọn anh thay vì đôi mắt hoàn hảo của chính mình. Anh ta trả ơn tôi bằng cách bí mật đổi địa điểm tổ chức đám cưới của chúng tôi từ Sa Pa đến Nha Trang, chỉ vì cô bạn thân nhất của anh ta, Ái My, phàn nàn rằng ở đó quá lạnh. Tôi đã tình cờ nghe được anh ta gọi sự hy sinh của tôi là "thứ sến sẩm vớ vẩn" và tận mắt chứng kiến anh ta mua cho cô ta một chiếc váy trị giá hơn một tỷ đồng trong khi lại nhăn nhó với chiếc váy của tôi. Vào ngày cưới, anh ta bỏ mặc tôi đứng chờ ở lễ đường để vội vã đến bên Ái My vì một "cơn hoảng loạn" xuất hiện đúng lúc. Anh ta quá chắc chắn rằng tôi sẽ tha thứ cho anh ta. Luôn luôn là như vậy. Anh ta không xem sự hy sinh của tôi là một món quà, mà là một bản hợp đồng đảm bảo cho sự phục tùng của tôi. Vì vậy, khi cuối cùng anh ta cũng gọi đến địa điểm tổ chức tiệc cưới trống không ở Nha Trang, tôi đã để anh ta nghe thấy tiếng gió núi và tiếng chuông nhà thờ trước khi tôi lên tiếng. "Đám cưới của em sắp bắt đầu rồi," tôi nói với anh ta. "Nhưng không phải là với anh."

Sách tương tự

Không tha thứ, không hòa giải cô Nhiễm bám vào ông trùm Kinh Thành

Không tha thứ, không hòa giải cô Nhiễm bám vào ông trùm Kinh Thành

Anne-corinne Upson
5.0

Nhiễm Tuế Tuế từ nhỏ đã biết tương lai mình sẽ gả cho Phó Vân Đình. Cô dành hết niềm vui và sự ngưỡng mộ cho người đàn ông này, kiềm chế tính khí vì anh, học nhảy, tuân thủ quy tắc. Cô chờ đợi ngày mình được mặc chiếc váy cưới cùng anh bạc đầu răng long. Nhưng người đàn ông lại phớt lờ và đối xử lạnh lùng với cô hết lần này đến lần khác, cho đến khi anh bỏ rơi cô vào thời khắc sinh tử quan trọng, khiến cô hoàn toàn nhận ra rằng Phó Vân Đình không yêu cô. Cô kiên quyết trở về chính mình, trả thù và ngược đãi những kẻ cặn bã, giúp nhà họ Nhiễm nghèo khó trở lại vị trí hàng đầu của gia đình thượng lưu. Cô có cả thế giới trong mắt mình, nhưng không còn Phó Vân Đình. Người đàn ông hoảng loạn và gõ cửa phòng cô với đôi mắt đỏ ngầu, "Tuế Tuế, anh cho em tất cả, quay lại đây, được không?" Người mở cửa không phải là Nhiễm Tuế Tuế, mà là người chú lạnh lùng và kiêu ngạo của anh, ông trùm lớn thực sự trong giới thượng lưu Kinh Thành. Có những vết đỏ từ nụ hôn của người phụ nữ trên chiếc áo choàng tắm hở hang, và giọng nói khàn khàn tràn ngập niềm vui thỏa mãn, "Từ giờ trở đi, hãy gọi thím."

Thời gian suy nghĩ ly hôn, cô Đường lên án?

Thời gian suy nghĩ ly hôn, cô Đường lên án?

Calla Rhodes
5.0

[Kết hôn với tỷ phú+Theo cô đến lò hỏa táng+Bị lộ thân phận] [Thái tử gia tài phệt của hắc bạch lưỡng đạo VS Ông trùm công nghệ độc lập] Đường Vãn kết hôn với chồng ba năm vẫn chưa gần gũi nhau, cô tưởng Lục Hạo do chuyên tâm công việc để họ có cuộc sống tốt. Cho đến ngày mẹ cô qua đời, cô bị phản bội và ly hôn, Đường Vãn mới nhận ra, ngay trong đêm tân hôn, Lục Hạo đã lén lút qua lại với người em kế của cô, Đường Y Y. Cô lấy lại mọi dịu dàng, không còn mong chờ, quyết định ly hôn. Mọi người đều chế giễu cô, "Đường Vãn điên rồi, lúc này còn dám bướng bỉnh sao, lên án lên đòi lên hôn!" "Cứ chờ xem, cô ấy cứng đầu chẳng được bao lâu đâu, vài hôm nữa sẽ lặng lẽ quay về thôi!" Ai cũng chờ đợi, nhưng vẫn không thấy Đường Vãn hối hận vì quyết định ly hôn. Ngược lại, họ lại thấy hot search cảnh Lục Hạo quỳ dưới mưa, cầu xin Đường Vãn đừng đi. Trong một buổi phỏng vấn, có phóng viên hỏi thẳng Đường Vãn liệu cô có ý định tái hôn với Lục tổng không. Cô chỉ lạnh nhạt đáp: "Cái gã phiền phức đó, tên cặn bã bẩm sinh, phải chờ đến lúc người ta không yêu mới yêu!" Còn người đàn ông khiến hắc bạch lưỡng đạo khiếp sợ lại kéo Đường Vãn vào lòng: "Ai dám động đến vợ tôi, cứ thử xem chuyện gì xảy ra!"

Chương
Đọc ngay
Tải tiểu thuyết