Nước mắt của họ, sự trả thù ngọt ngào của tôi

Nước mắt của họ, sự trả thù ngọt ngào của tôi

Gavin

5.0
Bình luận
1
Duyệt
10
Chương

Vào ngày sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của tôi, hai người đàn ông tôi đã yêu suốt hai mươi năm, đồng thời cầu hôn một cô gái khác. Cô gái đó là con gái của người tài xế trong nhà. Còn tôi, là con gái nuôi trên danh nghĩa của họ. Tình yêu và sự nuông chiều của họ dành cho tôi đã từng khiến cả thành phố phải ghen tị. Nhưng tất cả đều là giả dối. Họ ép tôi, một người mắc bệnh tim bẩm sinh, chơi trò đuổi bắt, rồi mắng tôi giả bệnh phá đám. Khi món quà cuối cùng cha để lại cho tôi bị cô ta cố tình làm vỡ, người anh cả luôn dịu dàng lại tát tôi một cái trời giáng. Thậm chí, lúc tôi lên cơn đau tim ngã gục, họ lại bỏ mặc tôi để lo cho vết xước nhỏ trên tay cô ta. Hóa ra, tình yêu hai mươi năm chỉ là một trò đùa. Sự chăm sóc của họ, có lẽ chỉ vì tôi là một con thú cưng xinh đẹp, yếu ớt, không thể sinh con cho họ. Trong cơn tuyệt vọng đến cùng cực, tôi đã gọi cho mẹ. "Mẹ, cuộc hôn nhân mà mẹ đã sắp đặt cho con với người thừa kế của tập đoàn Lý thị… con đồng ý."

Chương 1

Vào ngày sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của tôi, hai người đàn ông tôi đã yêu suốt hai mươi năm, đồng thời cầu hôn một cô gái khác.

Cô gái đó là con gái của người tài xế trong nhà.

Còn tôi, là con gái nuôi trên danh nghĩa của họ.

Tình yêu và sự nuông chiều của họ dành cho tôi đã từng khiến cả thành phố phải ghen tị. Nhưng tất cả đều là giả dối.

Họ ép tôi, một người mắc bệnh tim bẩm sinh, chơi trò đuổi bắt, rồi mắng tôi giả bệnh phá đám. Khi món quà cuối cùng cha để lại cho tôi bị cô ta cố tình làm vỡ, người anh cả luôn dịu dàng lại tát tôi một cái trời giáng.

Thậm chí, lúc tôi lên cơn đau tim ngã gục, họ lại bỏ mặc tôi để lo cho vết xước nhỏ trên tay cô ta.

Hóa ra, tình yêu hai mươi năm chỉ là một trò đùa. Sự chăm sóc của họ, có lẽ chỉ vì tôi là một con thú cưng xinh đẹp, yếu ớt, không thể sinh con cho họ.

Trong cơn tuyệt vọng đến cùng cực, tôi đã gọi cho mẹ.

"Mẹ, cuộc hôn nhân mà mẹ đã sắp đặt cho con với người thừa kế của tập đoàn Lý thị… con đồng ý."

Chương 1

Hoài Ngọc Lan POV:

Vào ngày sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của tôi, hai người đàn ông tôi đã yêu suốt hai mươi năm, đồng thời cầu hôn một cô gái khác.

Cô gái đó là Tống Hạ Tiên, con gái của người tài xế nhà họ Vương.

Còn tôi, Hoài Ngọc Lan, là con gái nuôi trên danh nghĩa của nhà họ Vương.

Hai mươi năm trước, cha tôi qua đời trong một tai nạn xe hơi kỳ lạ. Công ty của gia đình nhanh chóng bị thôn tính. Mẹ tôi, trong lúc suy sụp, đã gửi gắm tôi cho người bạn thân nhất của bà, bà Vương, trước khi bà đi xa để tìm một con đường sống mới. Từ đó, tôi lớn lên cùng hai thiếu gia nhà họ Vương, Vương Vĩ Tuyến và Vương Trung Hưng.

Chúng tôi là thanh mai trúc mã, là hình với bóng. Tình yêu và sự nuông chiều của họ dành cho tôi đã từng khiến cả thành phố phải ghen tị.

Vĩ Tuyến, người anh cả, tính tình ôn hòa, đã tự tay thiết kế cho tôi một khu vườn bí mật trên sân thượng, trồng đầy những loài hoa tôi yêu thích.

Trung Hưng, cậu em út, tính cách nóng nảy, lại có thể kiên nhẫn ngồi hàng giờ chỉ để đan cho tôi một chiếc vòng tay bằng cỏ.

Họ nói, tôi là viên ngọc quý trong lòng bàn tay họ.

Nhưng tất cả đều là giả dối.

"Ngọc Lan, hôm nay là sinh nhật của em, cũng là ngày vui của anh và Trung Hưng. Em đừng làm bộ mặt đưa đám đó được không?"

Giọng nói của Vương Vĩ Tuyến vẫn dịu dàng như trước, nhưng sự mất kiên nhẫn trong đó không thể che giấu.

Tôi đang ngồi trên chiếc ghế dài trong vườn hoa, tim đập loạn nhịp, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán. Tôi mắc bệnh tim bẩm sinh, không thể vận động mạnh. Nhưng hôm nay, để làm vui lòng Tống Hạ Tiên, họ đã ép tôi tham gia trò chơi đuổi bắt.

Chỉ chạy được vài phút, tôi đã cảm thấy khó thở, lồng ngực đau như bị ai đó bóp nghẹt.

"Anh cả, chị Ngọc Lan không cố ý đâu," Tống Hạ Tiên tựa vào vai Vĩ Tuyến, giọng nói trong trẻo nhưng đầy ẩn ý, "Chắc là chị ấy thấy em được anh và anh Trung Hưng cầu hôn nên trong lòng không vui thôi."

Vương Trung Hưng, người luôn nóng nảy, lập tức bước tới, cau mày nhìn tôi. "Hoài Ngọc Lan, cô đủ chưa? Hôm nay là ngày trọng đại của Hạ Tiên, cô đừng có giả vờ bệnh tật để phá đám."

Giả vờ bệnh tật?

Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình siết chặt, đau đến không thở nổi. Hai mươi năm qua, họ là người rõ nhất về bệnh tình của tôi. Mỗi khi tôi phát bệnh, họ đều lo lắng, cuống cuồng gọi bác sĩ.

Vậy mà bây giờ, họ lại nói tôi giả vờ.

Tôi ngước nhìn họ, nhìn Vĩ Tuyến vẫn luôn dịu dàng, nhìn Trung Hưng vẫn luôn bốc đồng. Ánh mắt họ nhìn tôi bây giờ chỉ còn lại sự xa lạ và chán ghét. Bên cạnh họ, Tống Hạ Tiên nở một nụ cười đắc thắng.

"Em… em mệt thật," tôi khó khăn nói, cảm giác không khí trong phổi ngày càng ít đi.

"Mệt thì về phòng nghỉ đi, đừng ở đây làm mất hứng," Trung Hưng lạnh lùng nói, rồi quay sang dỗ dành Hạ Tiên, "Hạ Tiên, đừng để ý đến cô ta. Chúng ta vào trong cắt bánh kem."

Họ cứ thế dìu Tống Hạ Tiên rời đi, bỏ lại tôi một mình trong khu vườn lạnh lẽo. Cơn đau ở lồng ngực ngày càng dữ dội, tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ đi.

Tôi nhớ lại lời mình nói với họ sáng nay.

"Anh Vĩ Tuyến, anh Trung Hưng… chúng ta đều không còn nhỏ nữa. Em… em muốn kết hôn, muốn có một gia đình, muốn sinh cho hai anh những đứa con."

Đó là lần đầu tiên tôi lấy hết can đảm để nói ra mong ước của mình. Tôi đã nghĩ rằng, sau hai mươi năm bên nhau, đây là một kết quả tự nhiên.

Thế nhưng, Vĩ Tuyến chỉ nhẹ nhàng xoa đầu tôi, ánh mắt phức tạp: "Ngọc Lan, em bị bệnh tim, không thích hợp để sinh con."

Còn Trung Hưng thì thẳng thừng hơn: "Hoài Ngọc Lan, cô đừng có ảo tưởng. Ai nói chúng tôi muốn cưới cô?"

Lúc đó, tôi chỉ nghĩ họ đang nói đùa. Nhưng khi họ đồng thời quỳ xuống cầu hôn Tống Hạ Tiên ngay tại bữa tiệc sinh nhật của tôi, tôi mới biết, họ hoàn toàn nghiêm túc.

Thì ra, tình yêu hai mươi năm của tôi chỉ là một trò đùa. Sự nuông chiều của họ, sự chăm sóc của họ, có lẽ chỉ là thói quen, là trách nhiệm của người anh đối với đứa em gái nuôi.

Hoặc tệ hơn, họ chỉ coi tôi như một con thú cưng xinh đẹp, yếu ớt, cần được bao bọc trong lồng kính. Một con thú cưng không được có suy nghĩ riêng, không được đòi hỏi, và càng không được phép sinh con đẻ cái.

Cơn đau ập đến khiến tôi co quắp người lại. Tôi cố gắng móc điện thoại trong túi ra, bấm vào số duy nhất tôi có thể nghĩ đến lúc này.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối.

"Mẹ…" giọng tôi run rẩy.

"Ngọc Lan, con sao vậy? Giọng con yếu quá," giọng mẹ tôi ở đầu dây bên kia đầy lo lắng.

"Mẹ… cuộc hôn nhân mà mẹ đã sắp đặt cho con với người thừa kế của tập đoàn Lý thị… còn tính không ạ?"

Mẹ tôi im lặng vài giây, rồi khẽ thở dài. "Đông Hồ là một chàng trai tốt, nhưng mẹ sợ con không thích…"

"Con đồng ý," tôi ngắt lời mẹ, dùng hết sức lực còn lại để nói ra quyết định của mình. "Con đồng ý kết hôn."

Tôi không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa. Tôi đã quá mệt mỏi với tình yêu chiếm hữu và ích kỷ này.

Cúp điện thoại, tôi cảm thấy lồng ngực hơi thả lỏng một chút. Mẹ đã từng nói về cuộc hôn nhân này. Lý gia là một tập đoàn hùng mạnh, hơn cả Vương gia. Mẹ hy vọng tôi có một chỗ dựa vững chắc. Trước đây tôi đã từ chối, vì tôi tin vào tình yêu của Vĩ Tuyến và Trung Hưng.

Giờ thì, tôi đã tỉnh mộng.

Tôi không phải là công chúa, mà chỉ là một con búp bê bị vứt bỏ.

Ngay lúc đó, Tống Hạ Tiên đăng một bức ảnh lên mạng xã hội. Đó là ảnh chụp bàn tay cô ta, với hai chiếc nhẫn cầu hôn giống hệt nhau ở hai ngón áp út, kèm theo dòng trạng thái: "Cảm ơn hai anh đã biến em thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. Từ nay, làm phiền hai anh chăm sóc em nhé, anh Vĩ Tuyến, anh Trung Hưng."

Bức ảnh đó như một nhát dao cuối cùng, đâm thẳng vào trái tim vốn đã đầy thương tích của tôi.

Tôi cảm thấy cơn đau ngày càng tệ hơn. Bác sĩ đã dặn tôi không được chịu đựng kích động mạnh.

Tôi phải rời khỏi đây, càng nhanh càng tốt.

Tôi gọi lại cho mẹ.

"Mẹ, ngày mai con sẽ rời khỏi nhà họ Vương."

Giọng mẹ tôi đầy kiên định. "Được, mẹ sẽ cho người đến đón con."

Tiếp tục đọc

Các tác phẩm khác của Gavin

Thêm nhiều động thái
Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Chồng tôi, Hoàng Bách, là tay chơi khét tiếng nhất Sài Gòn, nổi danh với những cuộc tình chóng vánh theo mùa cùng các cô gái mười chín tuổi. Suốt năm năm, tôi đã tin rằng mình là ngoại lệ, là người cuối cùng đã thuần hóa được anh. Ảo tưởng đó vỡ tan tành khi ba tôi cần ghép tủy xương. Người hiến tặng hoàn hảo là một cô gái mười chín tuổi tên Trà My. Vào ngày phẫu thuật, ba tôi đã qua đời vì Hoàng Bách chọn ở trên giường cùng cô ta, thay vì đưa cô ta đến bệnh viện. Sự phản bội của anh không dừng lại ở đó. Khi thang máy rơi tự do, anh kéo cô ta ra trước và bỏ mặc tôi rơi xuống. Khi đèn chùm đổ sập, anh dùng thân mình che chắn cho cô ta và bước qua người tôi đang nằm trong vũng máu. Anh thậm chí còn trộm món quà cuối cùng mà người ba đã khuất để lại cho tôi và tặng nó cho cô ta. Xuyên suốt tất cả, anh gọi tôi là đồ ích kỷ và vô ơn, hoàn toàn không biết rằng ba tôi đã không còn nữa. Vì vậy, tôi lặng lẽ ký vào đơn ly hôn và biến mất. Ngày tôi rời đi, anh nhắn tin cho tôi. "Tin tốt đây, anh tìm được người hiến tủy khác cho ba em rồi. Chúng ta đi sắp xếp lịch phẫu thuật thôi."

Đám cưới của tôi, không phải anh

Đám cưới của tôi, không phải anh

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Năm năm trước, tôi đã cứu mạng vị hôn phu của mình trên một ngọn núi ở Sa Pa. Cú ngã đó để lại cho tôi một tổn thương thị giác vĩnh viễn - một lời nhắc nhở lấp lánh, không ngừng nghỉ về cái ngày tôi đã chọn anh thay vì đôi mắt hoàn hảo của chính mình. Anh ta trả ơn tôi bằng cách bí mật đổi địa điểm tổ chức đám cưới của chúng tôi từ Sa Pa đến Nha Trang, chỉ vì cô bạn thân nhất của anh ta, Ái My, phàn nàn rằng ở đó quá lạnh. Tôi đã tình cờ nghe được anh ta gọi sự hy sinh của tôi là "thứ sến sẩm vớ vẩn" và tận mắt chứng kiến anh ta mua cho cô ta một chiếc váy trị giá hơn một tỷ đồng trong khi lại nhăn nhó với chiếc váy của tôi. Vào ngày cưới, anh ta bỏ mặc tôi đứng chờ ở lễ đường để vội vã đến bên Ái My vì một "cơn hoảng loạn" xuất hiện đúng lúc. Anh ta quá chắc chắn rằng tôi sẽ tha thứ cho anh ta. Luôn luôn là như vậy. Anh ta không xem sự hy sinh của tôi là một món quà, mà là một bản hợp đồng đảm bảo cho sự phục tùng của tôi. Vì vậy, khi cuối cùng anh ta cũng gọi đến địa điểm tổ chức tiệc cưới trống không ở Nha Trang, tôi đã để anh ta nghe thấy tiếng gió núi và tiếng chuông nhà thờ trước khi tôi lên tiếng. "Đám cưới của em sắp bắt đầu rồi," tôi nói với anh ta. "Nhưng không phải là với anh."

Sách tương tự

Không tha thứ, không hòa giải cô Nhiễm bám vào ông trùm Kinh Thành

Không tha thứ, không hòa giải cô Nhiễm bám vào ông trùm Kinh Thành

Anne-corinne Upson
5.0

Nhiễm Tuế Tuế từ nhỏ đã biết tương lai mình sẽ gả cho Phó Vân Đình. Cô dành hết niềm vui và sự ngưỡng mộ cho người đàn ông này, kiềm chế tính khí vì anh, học nhảy, tuân thủ quy tắc. Cô chờ đợi ngày mình được mặc chiếc váy cưới cùng anh bạc đầu răng long. Nhưng người đàn ông lại phớt lờ và đối xử lạnh lùng với cô hết lần này đến lần khác, cho đến khi anh bỏ rơi cô vào thời khắc sinh tử quan trọng, khiến cô hoàn toàn nhận ra rằng Phó Vân Đình không yêu cô. Cô kiên quyết trở về chính mình, trả thù và ngược đãi những kẻ cặn bã, giúp nhà họ Nhiễm nghèo khó trở lại vị trí hàng đầu của gia đình thượng lưu. Cô có cả thế giới trong mắt mình, nhưng không còn Phó Vân Đình. Người đàn ông hoảng loạn và gõ cửa phòng cô với đôi mắt đỏ ngầu, "Tuế Tuế, anh cho em tất cả, quay lại đây, được không?" Người mở cửa không phải là Nhiễm Tuế Tuế, mà là người chú lạnh lùng và kiêu ngạo của anh, ông trùm lớn thực sự trong giới thượng lưu Kinh Thành. Có những vết đỏ từ nụ hôn của người phụ nữ trên chiếc áo choàng tắm hở hang, và giọng nói khàn khàn tràn ngập niềm vui thỏa mãn, "Từ giờ trở đi, hãy gọi thím."

Chương
Đọc ngay
Tải tiểu thuyết