Cái giá của tình yêu không được đáp lại

Cái giá của tình yêu không được đáp lại

Gavin

5.0
Bình luận
46.9K
Duyệt
27
Chương

Mười năm yêu thầm người anh trai trên danh nghĩa Hứa Minh Trọng, tôi chấp nhận làm một cái bóng mờ nhạt sau lưng anh. Nhưng anh lại dùng hai chữ "loạn luân" để chế giễu tình cảm của tôi, rồi quay lưng đính hôn với một người phụ nữ khác. Đêm đó, anh say rượu, ôm chặt tôi và gọi tên vị hôn thê của mình. Nhưng sáng hôm sau, anh lại lạnh lùng chất vấn: "Lý Trinh Nữ, cô không biết xấu hổ à?" Ngay cả mẹ ruột cũng gọi điện chửi mắng, bắt tôi cút đi cho khuất mắt bà. Mười năm si tình, đổi lại chỉ là sự sỉ nhục và phản bội từ những người thân yêu nhất. Tôi cắt phăng mái tóc dài, xóa sạch mọi liên lạc và bay đến Mỹ, bắt đầu một cuộc đời mới. Khi Hứa Minh Trọng hối hận đuổi theo, tôi chỉ bình thản nói: "Tình yêu của anh, em không cần nữa."

Nhân vật chính

: Lý Trinh Nữ và Hứa Minh Trọng

Chương 1

Mười năm yêu thầm người anh trai trên danh nghĩa Hứa Minh Trọng, tôi chấp nhận làm một cái bóng mờ nhạt sau lưng anh.

Nhưng anh lại dùng hai chữ "loạn luân" để chế giễu tình cảm của tôi, rồi quay lưng đính hôn với một người phụ nữ khác.

Đêm đó, anh say rượu, ôm chặt tôi và gọi tên vị hôn thê của mình.

Nhưng sáng hôm sau, anh lại lạnh lùng chất vấn: "Lý Trinh Nữ, cô không biết xấu hổ à?"

Ngay cả mẹ ruột cũng gọi điện chửi mắng, bắt tôi cút đi cho khuất mắt bà.

Mười năm si tình, đổi lại chỉ là sự sỉ nhục và phản bội từ những người thân yêu nhất.

Tôi cắt phăng mái tóc dài, xóa sạch mọi liên lạc và bay đến Mỹ, bắt đầu một cuộc đời mới.

Khi Hứa Minh Trọng hối hận đuổi theo, tôi chỉ bình thản nói: "Tình yêu của anh, em không cần nữa."

Chương 1

Góc nhìn của Lý Trinh Nữ:

Mười tám ngày sau khi quyết định từ bỏ Hứa Minh Trọng, người anh trai trên danh nghĩa mà tôi đã yêu thầm suốt mười năm, tôi đã cắt phăng mái tóc dài mà anh từng nói là đẹp nhất.

Tiếng kéo vang lên khô khốc trong tiệm làm tóc vắng người.

Từng lọn tóc đen nhánh, mềm mượt rơi lả tả xuống sàn nhà trắng toát, giống như những mảnh vụn của một quá khứ đã chết. Tôi nhìn mình trong gương, một Lý Trinh Nữ với mái tóc tém ngắn cũn cỡn, lạ lẫm và xa cách.

Mười năm.

Một phần ba cuộc đời tôi đã chìm trong cái bóng của anh.

Năm bảy tuổi, mẹ tái hôn, dắt tôi vào ngôi nhà xa lạ của nhà họ Hứa. Chính anh, cậu bé mười hai tuổi Hứa Minh Trọng, đã chìa tay ra với tôi, kéo tôi ra khỏi góc tối của sự sợ hãi. Anh là ánh sáng, là người bảo vệ, là tất cả thế giới của tôi.

Nhưng thế giới đó đã sụp đổ tan tành.

Tôi cầm điện thoại lên, ngón tay run rẩy bấm một dãy số đã thuộc lòng nhưng hiếm khi dám gọi. Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam trầm ấm, có chút ngạc nhiên.

"Trinh Nữ? Sao con lại gọi cho ba vào giờ này?"

Là ba tôi, Lý Văn Khải. Ông đang sống ở Mỹ, một người cha xa cách về địa lý nhưng luôn hiện hữu trong tâm trí tôi.

"Ba ơi," giọng tôi khàn đi, "Con muốn đến Mỹ. Con muốn học đại học ở đó."

Sự im lặng bao trùm đầu dây. Tôi biết ông đang sốc. Trong suốt mười năm qua, tôi chưa bao giờ bày tỏ ý định rời xa nơi này, rời xa Hứa Minh Trọng. Tôi đã từng nghĩ rằng mình sẽ ở lại đây mãi mãi, làm cái đuôi nhỏ của anh, dù cho anh không bao giờ ngoảnh lại.

"Có chuyện gì sao con?" Ba tôi lo lắng hỏi. "Có phải... Hứa Minh Trọng lại bắt nạt con không?"

Tôi bật cười, một tiếng cười chua chát. Bắt nạt? Không, còn tệ hơn thế. Anh đã tàn nhẫn bóp nát trái tim tôi.

"Không ạ," tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh. "Chỉ là... anh ấy sắp kết hôn rồi."

"Kết hôn?" Ba tôi lặp lại, giọng đầy vẻ khó tin.

"Vâng. Với một người phụ nữ tên là Vương Mi. Rất xinh đẹp, rất tài giỏi, rất xứng đôi với anh ấy." Tôi nói, từng chữ như những mảnh thủy tinh cứa vào cổ họng. "Con nghĩ... đã đến lúc con phải đi rồi."

Đến lúc tôi phải ngừng ảo tưởng. Đến lúc tôi phải tự cứu lấy mình.

"Được," ba tôi đáp ngay lập tức, không một chút do dự. "Ba sẽ lo mọi thủ tục. Con muốn học ngành gì? Kinh tế nhé? Sau này còn về phụ giúp ba quản lý công ty."

Sự ủng hộ vô điều kiện của ông khiến hốc mắt tôi nóng lên. Đây là sự ấm áp mà tôi chưa bao giờ có được từ mẹ, người luôn lo sợ tôi sẽ làm phật lòng gia đình họ Hứa.

"Vâng ạ. Con cảm ơn ba."

Cúp máy, tôi nhìn lại mình trong gương. Cô gái với đôi mắt sưng húp và mái tóc nham nhở. Trông thật thảm hại. Nhưng trong đáy mắt cô ấy, có một thứ gì đó đang dần nhen nhóm.

Sự quyết tâm.

Tôi trở về nhà họ Hứa. Căn biệt thự rộng lớn và lạnh lẽo. Tôi ôm trong tay hộp quà sinh nhật đã chuẩn bị sẵn cho anh, một thói quen suốt mười năm qua.

Hôm nay là sinh nhật anh. Cũng là ngày tôi quyết định chấm dứt tất cả.

Tôi bước vào phòng khách và nhìn thấy anh. Hứa Minh Trọng đang ngồi trên sofa, dáng người cao lớn, vững chãi như một ngọn núi. Ánh đèn chùm pha lê chiếu xuống mái tóc đen dày, sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng bạc tình của anh. Anh vẫn đẹp như một bức tượng tạc, vẫn là người khiến trái tim tôi loạn nhịp mỗi khi nhìn thấy.

Nhưng ánh mắt anh không còn dịu dàng như xưa. Nó lạnh lùng và xa cách.

Và bên cạnh anh, một người phụ nữ khác đang ngồi, tựa đầu vào vai anh một cách thân mật. Vương Mi. "Chị dâu tương lai" của tôi.

Cô ấy ngẩng đầu lên, đôi môi đỏ mọng cong lên thành một nụ cười khiêu khích khi nhìn thấy tôi. "A, Trinh Nữ về rồi à? Em xem này, anh Trọng vừa tặng chị một chiếc vòng tay kim cương. Đẹp không?"

Hứa Minh Trọng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn tôi. Ánh mắt anh như một mũi khoan, xoáy sâu vào tâm can tôi, khiến tôi cảm thấy mình như một kẻ thừa thãi, một con hề lố bịch.

Trái tim tôi co thắt lại. Một cơn đau buốt giá lan tỏa khắp cơ thể.

Cảnh tượng này, nụ cười này, ánh mắt này, đã kích hoạt một ký ức đau đớn mà tôi đã cố gắng chôn vùi.

Năm tôi mười bảy tuổi, vào đêm sinh nhật của chính mình, tôi đã lấy hết can đảm để tỏ tình với anh. Dưới ánh trăng mờ ảo ngoài ban công, tôi đã nói ra ba chữ "Em yêu anh" mà tôi đã giấu kín suốt bảy năm trời.

Anh đã nhìn tôi, ánh mắt không một chút gợn sóng. Rồi anh bật cười, một nụ cười tàn nhẫn.

"Lý Trinh Nữ," anh nói, giọng lạnh như băng. "Em đang nói cái gì vậy? Chúng ta là anh em. Em có biết hai chữ 'loạn luân' viết như thế nào không?"

Từng chữ anh nói ra như những nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. Loạn luân. Anh đã dùng từ đó để định nghĩa tình yêu của tôi.

Tôi đã đứng chết trân ở đó, cảm thấy cả thế giới sụp đổ dưới chân mình. Xấu hổ, tủi nhục, đau đớn.

Nhưng tình yêu của tôi quá cố chấp. Tôi đã tự lừa dối mình rằng anh chỉ nói vậy để tôi tập trung vào việc học. Tôi đã thi vào cùng trường đại học với anh, chỉ để được ở gần anh hơn một chút.

Và rồi, Hứa Minh Trọng giới thiệu Vương Mi. "Đây là Vương Mi, bạn gái của anh."

Lúc đó, tôi mới thực sự hiểu. Mọi nỗ lực của tôi đều là vô ích. Anh không yêu tôi. Anh sẽ không bao giờ yêu tôi.

Tôi nhìn họ, một cặp đôi hoàn hảo. Nụ cười của Vương Mi như đang chế nhạo sự ngu ngốc của tôi. Ánh mắt lạnh lùng của Hứa Minh Trọng như đang nói rằng, tôi không là gì cả.

Tôi hít một hơi thật sâu. Đã đến lúc rồi.

Đã đến lúc phải dập tắt ngọn lửa này. Ngọn lửa tình yêu đơn phương đã thiêu đốt tôi suốt mười năm qua. Nó không phải là ánh sáng. Nó là một loại độc dược, từ từ giết chết tôi.

"Anh hai," tôi gọi, giọng nói bình thản đến lạ. "Chúc mừng sinh nhật."

Tiếp tục đọc

Các tác phẩm khác của Gavin

Thêm nhiều động thái
Lời Hứa Của Chàng, Ngục Tù Của Nàng

Lời Hứa Của Chàng, Ngục Tù Của Nàng

Khác

5.0

Ngày tôi được thả tự do, vị hôn phu của tôi, Trần Phong, đã đợi sẵn ở ngoài, hứa hẹn rằng cuộc sống của chúng tôi cuối cùng cũng sẽ bắt đầu. Bảy năm trước, anh ta và bố mẹ tôi đã van xin tôi nhận tội thay cho đứa em gái nuôi, Khả Vy. Nó đã say rượu lái xe, đâm phải người rồi bỏ trốn khỏi hiện trường. Họ nói Khả Vy quá mong manh yếu đuối, không thể chịu đựng được cuộc sống trong tù. Họ gọi bản án bảy năm của tôi là một sự hy sinh nhỏ nhoi. Nhưng ngay khi chúng tôi vừa về đến biệt thự của gia đình, điện thoại của Trần Phong reo lên. Khả Vy lại "lên cơn", và anh ta bỏ mặc tôi đứng một mình giữa đại sảnh lộng lẫy để vội vã chạy đến bên nó. Sau đó, người quản gia thông báo rằng tôi phải ở trong căn phòng kho bụi bặm trên tầng ba. Lệnh của bố mẹ tôi. Họ không muốn tôi làm Khả Vy buồn khi nó trở về. Luôn luôn là Khả Vy. Nó là lý do họ lấy đi quỹ học bổng đại học của tôi, và cũng là lý do tôi mất đi bảy năm cuộc đời. Tôi là con gái ruột của họ, nhưng tôi chỉ là một công cụ để lợi dụng rồi vứt bỏ. Đêm đó, một mình trong căn phòng chật chội, chiếc điện thoại rẻ tiền mà một nữ quản giáo tốt bụng đã cho tôi rung lên với một email. Đó là một lời mời làm việc cho một vị trí tuyệt mật mà tôi đã ứng tuyển tám năm trước. Công việc đi kèm với một thân phận mới và gói hỗ trợ di dời ngay lập tức. Một lối thoát. Tôi run rẩy gõ câu trả lời. "Tôi đồng ý."

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Chồng tôi, Hoàng Bách, là tay chơi khét tiếng nhất Sài Gòn, nổi danh với những cuộc tình chóng vánh theo mùa cùng các cô gái mười chín tuổi. Suốt năm năm, tôi đã tin rằng mình là ngoại lệ, là người cuối cùng đã thuần hóa được anh. Ảo tưởng đó vỡ tan tành khi ba tôi cần ghép tủy xương. Người hiến tặng hoàn hảo là một cô gái mười chín tuổi tên Trà My. Vào ngày phẫu thuật, ba tôi đã qua đời vì Hoàng Bách chọn ở trên giường cùng cô ta, thay vì đưa cô ta đến bệnh viện. Sự phản bội của anh không dừng lại ở đó. Khi thang máy rơi tự do, anh kéo cô ta ra trước và bỏ mặc tôi rơi xuống. Khi đèn chùm đổ sập, anh dùng thân mình che chắn cho cô ta và bước qua người tôi đang nằm trong vũng máu. Anh thậm chí còn trộm món quà cuối cùng mà người ba đã khuất để lại cho tôi và tặng nó cho cô ta. Xuyên suốt tất cả, anh gọi tôi là đồ ích kỷ và vô ơn, hoàn toàn không biết rằng ba tôi đã không còn nữa. Vì vậy, tôi lặng lẽ ký vào đơn ly hôn và biến mất. Ngày tôi rời đi, anh nhắn tin cho tôi. "Tin tốt đây, anh tìm được người hiến tủy khác cho ba em rồi. Chúng ta đi sắp xếp lịch phẫu thuật thôi."

Sách tương tự

Chương
Đọc ngay
Tải tiểu thuyết