Sự tàn ác của anh, sự trở lại của cô

Sự tàn ác của anh, sự trở lại của cô

Gavin

5.0
Bình luận
245
Duyệt
21
Chương

Vào ngày kỷ niệm 5 năm ngày cưới, tôi đến Ủy ban nhân dân để làm thủ tục tham gia một triển lãm nghệ thuật. Tại đây, tôi phát hiện ra một sự thật kinh hoàng: chồng tôi, Trương Sơn Quân, đã ly hôn với tôi từ ba năm trước. Cùng ngày hôm đó, anh ta đã tái hôn với Tư Phương Nhi, kẻ đã từng tạt axit hủy hoại bàn tay phải của tôi. Suốt ba năm qua, anh ta nói đã giam cầm Tư Phương Nhi để trừng phạt cô ta, khiến cô ta sống không bằng chết. Nhưng tất cả chỉ là một vở kịch. Anh ta không chỉ lừa dối tôi, mà còn ngầm đồng ý, thậm chí hài lòng khi Tư Phương Nhi hủy hoại tương lai của tôi, chỉ vì lòng chiếm hữu bệnh hoạn của mình. Tình yêu của anh ta, sự dịu dàng của anh ta, tất cả chỉ là một cái lồng vàng được chế tác tinh xảo. Anh ta không yêu tôi. Anh ta chỉ muốn sở hữu tôi. Nhưng tôi không phải là một con chim hoàng yến. Tôi sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về mình. Việc đầu tiên tôi làm, là quay lại Ủy ban nhân dân, yêu cầu xóa bỏ toàn bộ thông tin cá nhân của Đinh Diệp Vy.

Chương 1

Vào ngày kỷ niệm 5 năm ngày cưới, tôi đến Ủy ban nhân dân để làm thủ tục tham gia một triển lãm nghệ thuật.

Tại đây, tôi phát hiện ra một sự thật kinh hoàng: chồng tôi, Trương Sơn Quân, đã ly hôn với tôi từ ba năm trước.

Cùng ngày hôm đó, anh ta đã tái hôn với Tư Phương Nhi, kẻ đã từng tạt axit hủy hoại bàn tay phải của tôi.

Suốt ba năm qua, anh ta nói đã giam cầm Tư Phương Nhi để trừng phạt cô ta, khiến cô ta sống không bằng chết. Nhưng tất cả chỉ là một vở kịch.

Anh ta không chỉ lừa dối tôi, mà còn ngầm đồng ý, thậm chí hài lòng khi Tư Phương Nhi hủy hoại tương lai của tôi, chỉ vì lòng chiếm hữu bệnh hoạn của mình.

Tình yêu của anh ta, sự dịu dàng của anh ta, tất cả chỉ là một cái lồng vàng được chế tác tinh xảo. Anh ta không yêu tôi. Anh ta chỉ muốn sở hữu tôi.

Nhưng tôi không phải là một con chim hoàng yến. Tôi sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về mình.

Việc đầu tiên tôi làm, là quay lại Ủy ban nhân dân, yêu cầu xóa bỏ toàn bộ thông tin cá nhân của Đinh Diệp Vy.

Chương 1

Đinh Diệp Vy POV:

Vào ngày kỷ niệm 5 năm ngày cưới, tôi đến Ủy ban nhân dân để làm thủ tục tham gia một triển lãm nghệ thuật quốc tế, và phát hiện ra một sự thật kinh hoàng: chồng tôi, Trương Sơn Quân, đã ly hôn với tôi từ ba năm trước, và cùng ngày hôm đó, anh ta đã tái hôn với Tư Phương Nhi, kẻ đã từng tạt axit hủy hoại bàn tay phải của tôi.

Không khí trong phòng làm việc của Ủy ban nhân dân thật ngột ngạt.

Tôi ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế cứng, cảm nhận được mồ hôi lạnh đang thấm ướt sau gáy.

"Thưa cô, có lẽ cô đã nhầm lẫn ở đâu đó."

Người cán bộ nhìn tôi với ánh mắt ái ngại, rồi đẩy tờ giấy đăng ký về phía tôi.

"Thông tin của cô Đinh Diệp Vy ở đây cho thấy tình trạng hôn nhân là 'đã ly hôn'."

"Không thể nào," giọng tôi khàn đi. "Chắc chắn là có sai sót. Tôi và chồng tôi vẫn đang sống cùng nhau, chúng tôi chưa bao giờ ly hôn."

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lồng ngực như bị một tảng đá đè nặng, khiến tôi khó thở.

Người cán bộ kiên nhẫn giải thích: "Chúng tôi đã kiểm tra kỹ trên hệ thống rồi ạ. Hồ sơ của cô được xử lý vào ngày 15 tháng 3, ba năm trước. Tòa án đã gửi phán quyết ly hôn."

Ba năm trước? Ngày 15 tháng 3?

Đó chính là ngày kỷ niệm hai năm ngày cưới của chúng tôi.

"Làm ơn," tôi run rẩy nói, "xin hãy kiểm tra lại một lần nữa. Có thể nào... có thể nào chồng tôi đã tự ý làm thủ tục không?"

Người cán bộ nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ sự thông cảm. "Theo hồ sơ, cả hai bên đều đã ký vào đơn thuận tình ly hôn. Cùng ngày hôm đó, ông Trương Sơn Quân cũng đã đăng ký kết hôn với một người phụ nữ khác."

Đầu óc tôi ong ong. Mọi thứ xung quanh như chìm vào một khoảng không vô định.

"Người đó... tên là gì?" Tôi hỏi, dù đã lờ mờ đoán được câu trả lời.

"Để tôi xem... à, là cô Tư Phương Nhi."

Tư. Phương. Nhi.

Cái tên đó như một nhát dao sắc lẹm, đâm thẳng vào trái tim vốn đã đầy sẹo của tôi.

Tư Phương Nhi, kẻ theo đuổi Trương Sơn Quân một cách cuồng tín, kẻ đã vì ghen tuông mà tạt axit vào bàn tay phải của tôi, hủy hoại hoàn toàn sự nghiệp và ước mơ của tôi.

Tôi nhớ lại ngày hôm đó cách đây ba năm.

Khi tôi tỉnh dậy trong bệnh viện, bàn tay phải của tôi đã bị băng bó trắng toát. Bác sĩ nói rằng dây thần kinh và gân cốt đã bị hủy hoại nghiêm trọng, không thể nào phục hồi được nữa. Đối với một nghệ nhân tranh lụa, đó chẳng khác nào một bản án tử hình.

Trương Sơn Quân đã ôm tôi vào lòng, ánh mắt anh ta đỏ hoe, đầy đau đớn và phẫn nộ.

"Anh xin lỗi, Vy. Anh sẽ khiến con khốn đó phải trả giá."

Và anh ta đã làm thật.

Tư Phương Nhi bị cảnh sát bắt giữ, nhưng không lâu sau đó, Trương Sơn Quân đã dùng quyền lực của mình để "bảo lãnh" cô ta ra ngoài. Anh ta nói với tôi rằng, nhà tù quá nhân từ với loại người như vậy. Anh ta muốn tự tay trừng phạt cô ta, để cô ta sống không bằng chết.

Anh ta đã giam cầm Tư Phương Nhi trong một căn penthouse sang trọng bậc nhất Sài Gòn, cắt đứt mọi liên lạc của cô ta với thế giới bên ngoài. Anh ta nói rằng đó là cái lồng son mà anh ta dành riêng cho kẻ đã hủy hoại vợ mình, để cô ta mỗi ngày đều phải nếm trải mùi vị của sự cô độc và tuyệt vọng.

Suốt ba năm qua, mỗi khi tôi hỏi về Tư Phương Nhi, anh ta đều nói với vẻ mặt lạnh lùng: "Cô ta vẫn đang chịu đựng sự trừng phạt của mình. Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bất cứ ai làm tổn thương em."

Tôi đã tin anh ta.

Tôi đã tin vào tình yêu và sự bảo vệ của anh ta.

Tôi đã tin rằng sự trừng phạt đó là thật.

Nhưng giờ đây, tất cả chỉ là một trò hề.

"Giam cầm và trừng phạt"? Hay đó là "tổ ấm bí mật" của họ?

Ly hôn từ ba năm trước. Tái hôn ngay trong cùng ngày.

Vậy ra, suốt ba năm qua, tôi mới là kẻ bị lừa dối, là con rối trong vở kịch hoàn hảo mà chồng tôi dựng nên.

Điện thoại trong túi rung lên. Là tin nhắn của Trương Sơn Quân.

"Vợ à, em làm thủ tục xong chưa? Anh đang trên đường đến đón em đi ăn mừng kỷ niệm 5 năm ngày cưới của chúng mình. Anh yêu em."

Yêu tôi?

Nước mắt tôi lã chã rơi xuống màn hình điện thoại, làm nhòe đi dòng chữ giả dối đó.

Làm sao tôi có thể quên được cách anh ta theo đuổi tôi?

Trương Sơn Quân, thái tử của tập đoàn bất động sản hàng đầu Sài Gòn, đã phải lòng tôi từ cái nhìn đầu tiên tại một triển lãm nghệ thuật. Anh ta đã dùng mọi cách để có được trái tim tôi, từ những bó hoa hồng đắt tiền được gửi đến mỗi ngày, đến việc mua lại cả một phòng tranh chỉ vì tôi thích một bức tranh ở đó.

Anh ta dịu dàng, chu đáo, và yêu tôi đến điên cuồng.

Năm năm trước, khi tôi bị một chiếc xe mất lái suýt đâm phải, chính anh ta đã không ngần ngại lao ra, ôm tôi vào lòng và dùng thân mình để che chắn cho tôi. Lưng anh ta bị một vết sẹo dài, nhưng anh ta chỉ cười và nói: "Chỉ cần em an toàn, anh không sao cả."

Tình yêu của anh ta mãnh liệt và đầy chiếm hữu. Anh ta không muốn tôi rời xa anh ta nửa bước. Sự dịu dàng và tình yêu đó, tôi đã từng nghĩ rằng, chỉ dành riêng cho một mình tôi.

Nhưng tôi đã sai.

Một thôi thúc điên cuồng trỗi dậy trong lòng tôi. Tôi phải đến đó. Tôi phải tận mắt chứng kiến sự thật.

Tôi lau khô nước mắt, bắt một chiếc taxi và đọc địa chỉ căn penthouse mà tôi chưa bao giờ đặt chân đến.

Căn penthouse nằm trên tầng cao nhất của một tòa nhà chọc trời, có một khu vườn riêng biệt trên sân thượng. Tôi đứng nép sau những bụi cây um tùm, cố gắng nín thở.

Tiếng nước chảy róc rách từ hòn non bộ che lấp đi những âm thanh khác. Ban đầu, tôi chỉ nghe thấy tiếng nức nở yếu ớt, tưởng rằng đó là tiếng khóc của Tư Phương Nhi.

Nhưng khi tôi nhìn kỹ hơn qua khe lá, cảnh tượng trước mắt khiến tôi như chết lặng.

Trương Sơn Quân đang ngồi trên chiếc xích đu lớn, còn Tư Phương Nhi thì ngồi trong lòng anh ta, hai chân quấn quanh hông anh ta một cách đầy khiêu khích. Tiếng nức nở đó không phải là tiếng khóc, mà là tiếng rên rỉ đầy khoái cảm phát ra từ miệng cô ta khi hai người họ hôn nhau say đắm.

Bàn tay anh ta, bàn tay đã từng dịu dàng vuốt ve mái tóc tôi, giờ đây đang luồn vào trong chiếc váy ngủ mỏng manh của Tư Phương Nhi, tùy ý xoa nắn.

Màn kịch "trừng phạt" và "đau khổ" chỉ là sự dối trá. Đây chính là tổ ấm của họ, nơi họ tận hưởng những giây phút ân ái mặn nồng.

Ánh mắt tôi bất giác dừng lại trên chiếc vòng tay bằng lụa màu xanh ngọc mà Tư Phương Nhi đang đeo. Đó là món quà mà Trương Sơn Quân đã đặc biệt đặt làm riêng cho tôi vào sinh nhật năm ngoái, bởi vì tôi thích màu xanh của những viên ngọc bích. Anh ta nói rằng, nó là độc nhất vô nhị, cũng giống như tôi trong lòng anh ta.

Vậy mà bây-giờ, nó lại nằm trên cổ tay của một người phụ nữ khác.

Cơ thể tôi run lên bần bật. Cơn đau và sự phẫn nộ dâng lên nghẹn đắng trong cổ họng. Tôi cắn chặt môi dưới, lòng bàn tay trái siết chặt đến mức móng tay đâm vào da thịt, rớm máu.

"Quân, anh thật xấu xa," giọng Tư Phương Nhi nũng nịu, "anh cứ làm em sợ."

"Sợ cái gì?" Trương Sơn Quân cười khẽ, giọng nói trầm ấm mà tôi từng mê đắm giờ đây nghe như tiếng địa ngục vọng về. "Sợ rằng vợ anh sẽ phát hiện ra sao?"

"Vâng..."

"Đừng lo," anh ta hôn lên môi cô ta. "Cô ấy sẽ không bao giờ biết được đâu. Cô ấy vẫn nghĩ rằng em đang bị anh tra tấn mỗi ngày."

Một sự thật kinh khủng hơn nữa bất ngờ hé lộ qua cuộc đối thoại của họ.

"Nhưng mà... hôm đó nhìn thấy bàn tay cô ta bị hủy hoại, em vẫn thấy hơi sợ," Tư Phương Nhi rụt rè nói. "Lỡ như anh cũng đối xử với em như vậy..."

Trương Sơn Quân bật cười. "Ngốc ạ. Anh sao nỡ làm thế với em được?"

Anh ta dừng lại một chút, rồi giọng nói trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn.

"Nói thật, anh còn phải cảm ơn em đấy. Nếu không nhờ em, cô ấy đã bay đến Paris để phát triển sự nghiệp rồi. Anh không muốn cô ấy rời xa anh. Em đã giúp anh giữ cô ấy lại bên mình."

Cả thế giới của tôi sụp đổ.

Ra là vậy.

Anh ta không chỉ lừa dối tôi. Anh ta còn ngầm đồng ý, thậm chí là hài lòng khi Tư Phương Nhi hủy hoại tương lai của tôi, chỉ vì sự ích kỷ và lòng chiếm hữu bệnh hoạn của mình.

Tôi nhớ lại, đã có lần một đối tác làm ăn dám nhìn tôi lâu hơn một chút, Trương Sơn Quân đã không ngần ngại sai người đánh gãy chân kẻ đó. Anh ta đã ôm tôi và nói: "Bất cứ kẻ nào dám có ý đồ với em, anh đều sẽ khiến hắn phải hối hận."

Thật nực cười.

Kẻ đáng bị trừng phạt nhất, kẻ đã thực sự hủy hoại tôi, lại đang được anh ta che chở và âu yếm trong vòng tay.

"Quân, anh đừng làm em sợ nữa," Tư Phương Nhi lại giả vờ lo lắng. "Lỡ như Diệp Vy biết chuyện của chúng ta thì sao?"

"Cô ấy sẽ không biết đâu," Trương Sơn Quân tự tin nói. "Cô ấy đơn giản lắm, yêu anh đến mức mù quáng. Chỉ cần anh nói vài lời ngon ngọt là cô ấy sẽ tin ngay thôi."

Anh ta lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhung màu đỏ. "Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của anh và cô ấy, nhưng cũng là kỷ niệm ba năm ngày chúng ta kết hôn. Đây là quà cho em, bà Trương."

Một chiếc vòng cổ kim cương lấp lánh được đeo lên cổ Tư Phương Nhi.

Ngay lúc đó, điện thoại tôi lại rung lên. Vẫn là tin nhắn của Trương Sơn Quân.

"Vợ à, sao lâu thế? Anh nhớ em quá. Anh đang ở dưới sảnh Ủy ban chờ em đây."

Tôi nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn, rồi lại nhìn lên đôi tình nhân trên sân thượng. Một cảm giác buồn nôn trào lên cổ họng.

Tình yêu của anh ta, sự dịu dàng của anh ta, tất cả chỉ là một cái lồng vàng được chế tác tinh xảo.

Anh ta không yêu tôi.

Anh ta chỉ muốn sở hữu tôi.

Nhưng tôi không phải là một con chim hoàng yến. Tôi là một con đại bàng. Dù có bị bẻ gãy một bên cánh, tôi vẫn có thể bay lên từ đống tro tàn.

Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận thứ tình yêu độc hại này nữa.

Tôi sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về mình. Tự do, danh dự, và cả ước mơ của tôi nữa.

Tiếp tục đọc

Các tác phẩm khác của Gavin

Thêm nhiều động thái
Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Chồng tôi, Hoàng Bách, là tay chơi khét tiếng nhất Sài Gòn, nổi danh với những cuộc tình chóng vánh theo mùa cùng các cô gái mười chín tuổi. Suốt năm năm, tôi đã tin rằng mình là ngoại lệ, là người cuối cùng đã thuần hóa được anh. Ảo tưởng đó vỡ tan tành khi ba tôi cần ghép tủy xương. Người hiến tặng hoàn hảo là một cô gái mười chín tuổi tên Trà My. Vào ngày phẫu thuật, ba tôi đã qua đời vì Hoàng Bách chọn ở trên giường cùng cô ta, thay vì đưa cô ta đến bệnh viện. Sự phản bội của anh không dừng lại ở đó. Khi thang máy rơi tự do, anh kéo cô ta ra trước và bỏ mặc tôi rơi xuống. Khi đèn chùm đổ sập, anh dùng thân mình che chắn cho cô ta và bước qua người tôi đang nằm trong vũng máu. Anh thậm chí còn trộm món quà cuối cùng mà người ba đã khuất để lại cho tôi và tặng nó cho cô ta. Xuyên suốt tất cả, anh gọi tôi là đồ ích kỷ và vô ơn, hoàn toàn không biết rằng ba tôi đã không còn nữa. Vì vậy, tôi lặng lẽ ký vào đơn ly hôn và biến mất. Ngày tôi rời đi, anh nhắn tin cho tôi. "Tin tốt đây, anh tìm được người hiến tủy khác cho ba em rồi. Chúng ta đi sắp xếp lịch phẫu thuật thôi."

Đám cưới của tôi, không phải anh

Đám cưới của tôi, không phải anh

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Năm năm trước, tôi đã cứu mạng vị hôn phu của mình trên một ngọn núi ở Sa Pa. Cú ngã đó để lại cho tôi một tổn thương thị giác vĩnh viễn - một lời nhắc nhở lấp lánh, không ngừng nghỉ về cái ngày tôi đã chọn anh thay vì đôi mắt hoàn hảo của chính mình. Anh ta trả ơn tôi bằng cách bí mật đổi địa điểm tổ chức đám cưới của chúng tôi từ Sa Pa đến Nha Trang, chỉ vì cô bạn thân nhất của anh ta, Ái My, phàn nàn rằng ở đó quá lạnh. Tôi đã tình cờ nghe được anh ta gọi sự hy sinh của tôi là "thứ sến sẩm vớ vẩn" và tận mắt chứng kiến anh ta mua cho cô ta một chiếc váy trị giá hơn một tỷ đồng trong khi lại nhăn nhó với chiếc váy của tôi. Vào ngày cưới, anh ta bỏ mặc tôi đứng chờ ở lễ đường để vội vã đến bên Ái My vì một "cơn hoảng loạn" xuất hiện đúng lúc. Anh ta quá chắc chắn rằng tôi sẽ tha thứ cho anh ta. Luôn luôn là như vậy. Anh ta không xem sự hy sinh của tôi là một món quà, mà là một bản hợp đồng đảm bảo cho sự phục tùng của tôi. Vì vậy, khi cuối cùng anh ta cũng gọi đến địa điểm tổ chức tiệc cưới trống không ở Nha Trang, tôi đã để anh ta nghe thấy tiếng gió núi và tiếng chuông nhà thờ trước khi tôi lên tiếng. "Đám cưới của em sắp bắt đầu rồi," tôi nói với anh ta. "Nhưng không phải là với anh."

Sách tương tự

Sau ba năm gặp lại, tài phệt xin làm người tình?

Sau ba năm gặp lại, tài phệt xin làm người tình?

Isla Hunter
5.0

[Lâu ngày gặp lại+Theo vợ đến lò hỏa táng+Đóa hoa lớn tuổi theo đuổi điên cuồng] Mạnh Chiêu Mộng và Hình Nghiên Châu chia tay dang dở, cô không khóc không làm phiền, bỏ đi một cách dứt khoác. Chỉ một câu nói của anh "Sau này nơi tôi đến, cô không được xuất hiện." Từ đó cô biến mất khỏi thế giới anh. Ba năm sau chia tay, Mạnh Chiêu Mộng trở về Giang Thành, bắt đầu lại từ đầu và trở thành ngôi sao sáng giá nhất của Đài truyền hình Giang Thành. Hình Nghiên Châu thường xuyên dõi theo cô qua màn hình, nhớ về những tháng ngày tươi đẹp thuở ban đầu. Năm năm sau khi chia tay, anh đã thoát khỏi ràng buộc của gia tộc, cố ý mời cô dự tiệc để tái ngộ. Anh mong muốn có thể nối lại tình xưa, nhưng khi gặp lại, cô lại xa cách, lạnh nhạt như người dưng, thái độ kiên quyết từ chối quay lại khiến người luôn giữ phép tắc như anh cũng phải mất kiểm soát. Khi biết cô là vị hôn thê của cháu trai mình, anh không còn che giấu tình cảm nữa, bất chấp thủ đoạn, anh cũng quyết tâm giành lại cô. Lần nữa khi Mạnh Chiêu Mộng dứt khoát rời đi, phía sau vang lên tiếng Hình Nghiên Châu nghẹn ngào: “Triệu Triệu, suốt đời này, cho đến khi nhắm mắt, anh cũng không buông tay em.” ... Thời đại học, Mạnh Chiêu Mộng đã phải lòng đàn anh nổi tiếng Hình Nghiên Châu – người hơn cô hai khóa, ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cô từng chấp nhận hạ thấp bản thân để theo đuổi tình cảm, nhưng không ngờ chàng trai trẻ tràn đầy sức sống ấy lại chính là con út của nhà họ Hình – gia tộc quyền thế bậc nhất Giang Thành. Chỉ đến khi bố Hình xuất hiện ở nhà cô với thái độ cao ngạo, cô mới hiểu rằng họ thuộc những tầng lớp khác nhau, anh là người đứng trên đỉnh cao quyền lực, còn cô chỉ thuộc tầng lớp thấp kém, không xứng mơ tới anh. Mạnh Chiêu Mộng nhận ra, dù là năm năm trước hay năm năm sau, cô và anh mãi mãi không chung đường.

Thiên kim quá điên cuồng! Dẫn cả nhà diệt sạch hắc bạch lưỡng đạo

Thiên kim quá điên cuồng! Dẫn cả nhà diệt sạch hắc bạch lưỡng đạo

Ruby Skye
5.0

Sở Thanh Diên tưởng rằng bản thân là đứa con bị bỏ rơi, mang hận thù trở về, nhưng phát hiện nhà họ Sở lún sâu trong vũng lầy! Mẹ cô bị điên, bố cô trúng độc nằm giường. Anh cả là bậc thầy piano lại bị ép ở rể chịu nhục, anh hai cảnh sát lại bị oan vào ngục, anh ba trở thành lâu la của băng đảng bị đánh dập. Thiên kim giả còn cấu kết với đối thủ, chê bai "những người của nhà họ Sở là của nợ" quay lưng ôm lấy kẻ thủ. Sở Thanh Diên âm thầm ra tay, giúp mẹ lấy lại tinh thần, giúp bố khỏe lại! Anh cả ly hôn quay lại cuộc sống đỉnh cao, anh hai được gỡ oan thăng chức, anh ba trở thành chủ mới của băng đảng! Từ đó, nhà họ Sở nắm quyền hắc bạch lưỡng đạo. Nhiều người cười nhạo Sở Thanh Diên là phế vật dựa vào người nhà, không xứng với đại lão băng đảng Phó Tư Niên. Nào ngờ thân phận thật của cô lần lượt được tiết lộ: Thần y, sát thủ số một, nữ hoàng thương trường, thủ lĩnh Hắc Dạ – tất cả đều là cô! Phó Tư Niên vội vàng giữ chặt lấy cô: "Diên Diên, đừng giận nữa, hôn sự này không được hủy đâu!" Anh quỳ xuống cầu hôn: "Lấy anh nhé! Anh sẽ dâng tặng em cả đế quốc này làm sính lễ!"

Chương
Đọc ngay
Tải tiểu thuyết