/0/95891/coverbig.jpg?v=fd49c4e4a3eeb1bd02298d8bc3f6bf90&imageMogr2/format/webp)
Vào đêm trước ngày cưới, tôi nhận được một đoạn video từ một số lạ. Trong video, vị hôn phu của tôi đang say đắm hôn "em gái nuôi" của anh ta, cũng là đồng nghiệp của tôi. Bạn bè anh ta hò reo, còn mẹ anh ta thì nắm tay cô ta và tuyên bố: "Trong lòng bác, con mới là con dâu duy nhất." Hóa ra, tôi chỉ là một con ngốc trong vở kịch hoàn hảo của họ. Vị hôn thê danh chính ngôn thuận lại là người duy nhất bị loại ra ngoài. Năm năm từ bỏ quyền thừa kế để theo đuổi tình yêu, đổi lại chỉ là sự phản bội và sỉ nhục. Tôi bật cười. Được thôi. Tôi cầm điện thoại lên, gọi cho người cha quyền lực mà tôi đã không liên lạc suốt năm năm. "Cha, con muốn tổ chức một buổi phát trực tiếp, ngay trong ngày cưới của con."
Vào đêm trước ngày cưới, tôi nhận được một đoạn video từ một số lạ.
Trong video, vị hôn phu của tôi đang say đắm hôn "em gái nuôi" của anh ta, cũng là đồng nghiệp của tôi.
Bạn bè anh ta hò reo, còn mẹ anh ta thì nắm tay cô ta và tuyên bố: "Trong lòng bác, con mới là con dâu duy nhất."
Hóa ra, tôi chỉ là một con ngốc trong vở kịch hoàn hảo của họ. Vị hôn thê danh chính ngôn thuận lại là người duy nhất bị loại ra ngoài.
Năm năm từ bỏ quyền thừa kế để theo đuổi tình yêu, đổi lại chỉ là sự phản bội và sỉ nhục.
Tôi bật cười. Được thôi.
Tôi cầm điện thoại lên, gọi cho người cha quyền lực mà tôi đã không liên lạc suốt năm năm.
"Cha, con muốn tổ chức một buổi phát trực tiếp, ngay trong ngày cưới của con."
Chương 1
Phùng Diệu Trang POV:
Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, cắt ngang sự im lặng ngột ngạt trong căn phòng. Đó là từ một số lạ.
Tôi mở nó ra.
Đó là một đoạn video.
Trong video, vị hôn phu của tôi, Đào Bạch Đằng, đang say đắm hôn một người phụ nữ khác. Mái tóc dài gợn sóng của cô ta, chiếc váy đỏ ôm sát, và đôi mắt ngấn nước vì xúc động, tất cả đều quen thuộc đến đáng sợ. Đó là Briu Thu Oanh, đồng nghiệp của tôi, người mà anh ta luôn gọi là "em gái nuôi".
Xung quanh họ, bạn bè của Bạch Đằng đang hò reo, huýt sáo.
"Hôn đi! Hôn đi!"
"Bạch Đằng, cậu đúng là có phúc thật!"
Ống kính lia qua, và tôi nhìn thấy mẹ của Bạch Đằng, bà Lã Diễm Hằng, đang mỉm cười nắm tay Thu Oanh. Bà nói, giọng bà sắc như dao cạo, "Oanh à, trong lòng bác, con mới là con dâu duy nhất của nhà họ Đào."
Cha của anh ta, ông Đào Vĩnh Phát, đứng bên cạnh, gật đầu đầy vẻ tán thành.
Thế giới của tôi sụp đổ trong khoảnh khắc đó. Hóa ra, tôi chỉ là một con ngốc trong vở kịch hoàn hảo của họ. Vị hôn thê danh chính ngôn thuận lại là người duy nhất bị loại khỏi bức tranh gia đình hạnh phúc của họ.
Máu trong người tôi như đông cứng lại. Một cảm giác lạnh lẽo đến tận xương tủy lan ra, và rồi, một cơn giận dữ thiêu đốt bùng lên.
Tôi bật cười, một tiếng cười khàn đặc và trống rỗng.
Được thôi. Các người đã muốn chơi, tôi sẽ chơi cùng các người.
Tôi cầm điện thoại lên, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, tìm một số điện thoại mà tôi đã không gọi trong năm năm.
Cuộc gọi được kết nối gần như ngay lập tức. Giọng nói uy quyền và lạnh lùng của cha tôi vang lên từ đầu dây bên kia, "Trang?"
"Cha," tôi nói, giọng bình tĩnh đến lạ thường, "con cần sự giúp đỡ của cha."
Tôi có thể cảm nhận được sự ngạc nhiên trong khoảnh khắc im lặng của ông. "Nói đi."
"Con muốn tổ chức một buổi phát trực tiếp," tôi nói, nhìn chằm chằm vào bức tường trắng đối diện, "ngay trong ngày cưới của con."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu. Rồi, giọng nói của cha tôi vang lên, mang theo một chút hài lòng khó che giấu. "Được thôi. Nhưng có một điều kiện."
"Điều kiện gì ạ?"
"Sau khi mọi chuyện kết thúc, con phải quay về tiếp quản tập đoàn Thịnh Phát," ông Phùng Gia Hiển nói, giọng không cho phép thương lượng. "Đã đến lúc con phải gánh vác trách nhiệm của mình rồi, Diệu Trang."
Tôi nhắm mắt lại. Tự do mà tôi đã cố gắng theo đuổi suốt năm năm qua, giờ đây giống như một trò đùa. Nhưng so với nỗi nhục nhã mà họ đã giáng xuống đầu tôi, nó chẳng là gì cả.
"Con đồng ý."
---
Ba tháng trước.
Tại buổi tiệc thường niên của công ty bất động sản Đào Gia, đèn chùm pha lê tỏa sáng lấp lánh, phản chiếu lên những khuôn mặt tươi cười và những bộ váy áo lộng lẫy. Mọi người đều vây quanh Đào Bạch Đằng, vị giám đốc trẻ tuổi, tài năng, và là vị hôn phu của tôi.
"Giám đốc Đào thật là một tài năng hiếm có! Dự án The Sun City lần này chắc chắn sẽ thành công rực rỡ."
"Đúng vậy, anh ấy không chỉ tài giỏi mà còn rất chung tình. Cô Trang thật có phúc."
Tôi đứng ở một góc, cầm ly rượu vang đỏ, lắng nghe những lời tán dương đó mà cảm thấy lồng ngực như bị ai đó bóp nghẹt. Họ không biết, người đã thức trắng nhiều đêm để hoàn thành bản kế hoạch chi tiết cho The Sun City, người đã chạy đôn chạy đáo khắp nơi để đàm phán với các đối tác, chính là tôi. Nhưng trong mắt mọi người, tôi chỉ là cái bóng may mắn của Đào Bạch Đằng.
Đột nhiên, tiếng nhạc dừng lại. Ánh đèn sân khấu tập trung vào Bạch Đằng. Anh ta cầm micro, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía tôi.
"Diệu Trang," anh ta gọi tên tôi, giọng nói ấm áp vang vọng khắp khán phòng.
Tim tôi đập thịch một tiếng.
Anh ta bước xuống sân khấu, tiến về phía tôi. Đám đông tự động dạt ra, tạo thành một lối đi. Anh ta quỳ một chân xuống, giơ lên một chiếc hộp nhung màu xanh thẫm.
Chiếc hộp mở ra, để lộ chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
"Phùng Diệu Trang, em có đồng ý lấy anh không?"
Cả khán phòng nín thở. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi, chờ đợi.
Anh ta diễn thật đạt. Ánh mắt thâm tình đó, nụ cười dịu dàng đó, tất cả đều hoàn hảo đến mức khiến tôi buồn nôn.
Cơn giận mà tôi cố gắng kìm nén từ lúc nhận được video như muốn bùng nổ. Chiếc điện thoại trong túi xách của tôi vẫn còn nóng hổi, bên trong là bằng chứng cho sự phản bội ghê tởm của anh ta. Tôi cảm thấy khó thở, cảm giác nhục nhã khiến tôi chỉ muốn ném ly rượu vào mặt anh ta, cho cả thế giới thấy bộ mặt giả tạo của kẻ mà họ đang tung hô.
Nhưng tôi biết, chỉ một cái tát hay một lời chửi rủa thì quá nhẹ nhàng cho nỗi đau mà tôi phải chịu đựng.
Nó không đủ để xóa đi hình ảnh anh ta hôn Thu Oanh. Nó không đủ để xóa đi giọng nói của mẹ anh ta tuyên bố chỉ coi cô ta là con dâu.
Tôi phải khiến họ trả giá. Một cái giá đắt hơn rất nhiều.
Bạch Đằng vẫn quỳ ở đó, nụ cười có chút cứng lại. "Trang? Em sao vậy?"
Tôi hít một hơi thật sâu, nặn ra một nụ cười rạng rỡ. "Em đồng ý."
Tiếng vỗ tay và reo hò vang lên như sấm. Bạch Đằng thở phào nhẹ nhõm, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của tôi. Viên kim cương lạnh lẽo, giống như trái tim tôi lúc này. Anh ta đứng dậy, ôm chầm lấy tôi và đặt lên môi tôi một nụ hôn sâu.
Mùi nước hoa nam tính quen thuộc xộc vào mũi, nhưng tất cả những gì tôi cảm nhận được là sự ghê tởm.
Tôi nhớ lại năm năm trước, khi tôi từ bỏ quyền thừa kế để đến với anh, anh đã thề thốt: "Trang, anh hứa cả đời này sẽ chỉ yêu mình em."
Lời hứa giờ đây tan thành mây khói.
---
Những ngày sau đó, Bạch Đằng tỏ ra vô cùng ân cần, tất bật chuẩn bị cho đám cưới thế kỷ của chúng tôi. Anh ta muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo, thật lộng lẫy, như để chứng minh cho cả thế giới thấy tình yêu của anh ta dành cho tôi.
Tôi chỉ lạnh lùng quan sát, trong lòng là một kế hoạch trả thù đang dần hình thành.
Thi thoảng, tôi lại nhận được những tin nhắn khiêu khích từ Briu Thu Oanh. "Chị Trang, chiếc váy cưới đó có hợp với chị không? Em thấy nó hơi rộng ở eo đấy." Kèm theo đó là một bức ảnh cô ta đang thử một chiếc váy dạ hội lộng lẫy, cố tình khoe ra vòng eo con kiến.
Tôi chỉ mỉm cười và xóa đi. Cứ để cô ta đắc ý thêm một chút nữa.
Hôm nay, Bạch Đằng đưa tôi đến một cửa hàng trang sức cao cấp để chọn vòng cổ cho ngày cưới.
"Em xem đi, thích bộ nào cứ chọn," anh ta nói, giọng đầy cưng chiều, rồi hôn nhẹ lên trán tôi.
Tôi ghê tởm né tránh, giả vờ như đang chăm chú nhìn vào tủ kính. Trong lúc tôi lựa chọn, tôi thấy anh ta lén lút lấy điện thoại ra, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, khoé miệng không giấu được nụ cười ngọt ngào.
Chắc chắn là đang nhắn tin cho Briu Thu Oanh.
Tôi bước đến bên cạnh, giọng ngọt ngào, "Anh đang nói chuyện với ai mà vui vậy?"
Bạch Đằng giật mình, vội vàng cất điện thoại đi. "À, không có gì. Chỉ là mấy tin nhắn công việc thôi."
Anh ta lại nói dối.
"Công việc gì mà gấp vậy anh? Có cần em giúp không?" Tôi cố tình hỏi.
"Không cần đâu em," anh ta xua tay, vẻ mặt có chút bối rối. "Em cứ chọn trang sức đi. À, anh có việc gấp ở công ty, phải đi ngay. Em chọn xong rồi gọi tài xế đến đón nhé."
"Em đi cùng anh được không?" tôi hỏi, nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Anh ta né tránh ánh mắt của tôi. "Thôi, em ở lại chọn đồ đi. Anh đi một lát rồi về ngay."
Tôi mỉm cười, một nụ cười không hề có chút hơi ấm. "Vâng, vậy anh đi đi. Cẩn thận nhé."
Anh ta thở phào, hôn vội lên má tôi rồi nhanh chóng rời đi.
Ngay khi bóng anh ta khuất sau cánh cửa, nụ cười trên môi tôi vụt tắt.
"Thưa cô, cô có cần tôi giới thiệu bộ sưu tập mới nhất không ạ?" một nhân viên bán hàng tiến lại gần.
"Không cần," tôi lạnh lùng đáp. "Tôi không mua nữa."
Tôi quay người rời khỏi cửa hàng. Ngay lúc đó, điện thoại tôi rung lên.
Là một tin nhắn từ Briu Thu Oanh.
Đó là một bức ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện của cô ta và Bạch Đằng.
Bạch Đằng: "Em yêu, đợi anh một chút. Anh đang ở cùng cô ta, sắp xong rồi."
Thu Oanh: "Nhanh lên nhé. Em nhớ anh chết đi được."
Bạch Đằng: "Ngoan, anh cũng nhớ em. Tối nay anh sẽ bù đắp cho em."
Bàn tay tôi nắm chặt chiếc điện thoại, móng tay như muốn đâm xuyên qua lớp vỏ. Lồng ngực tôi đau nhói, cổ họng nghẹn đắng.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại. Tôi móc điện thoại ra, bấm số của cha tôi.
"Cha."
"Sao thế?"
"Kế hoạch của con..." tôi hít một hơi, giọng nói run rẩy vì tức giận, "...con muốn nó diễn ra trong đám cưới."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi giọng cha tôi vang lên, lạnh lẽo và quyền lực. "Con chắc chứ? Phùng Diệu Trang, con gái của Phùng Gia Hiển, chưa bao giờ phải chịu thua thiệt như vậy."
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
Chương 11
17/10/2025
Chương 12
17/10/2025
Chương 13
17/10/2025
Chương 14
17/10/2025
Chương 15
17/10/2025
Chương 16
17/10/2025
Chương 17
17/10/2025
Chương 18
17/10/2025
Chương 19
17/10/2025
Chương 20
17/10/2025
Chương 21
17/10/2025
Chương 22
17/10/2025
Chương 23
17/10/2025
Chương 24
17/10/2025
Các tác phẩm khác của Gavin
Thêm nhiều động thái