Bị Alpha của tôi phản bội, thức tỉnh như Luna

Bị Alpha của tôi phản bội, thức tỉnh như Luna

Gavin

5.0
Bình luận
44
Duyệt
23
Chương

Tôi dành ba năm thanh xuân, dốc hết tài năng để giúp chồng, Đường Bảo Long, leo lên chiếc ghế giám đốc. Ngày anh ta ký được hợp đồng lớn nhất sự nghiệp cũng là ngày anh ta lừa tôi ký vào một tập "hợp đồng đầu tư". Ngay sau đó, anh ta ôm eo tình đầu, giới thiệu với toàn công ty: "Đây là vợ sắp cưới của tôi." Còn tôi, người vợ đã hy sinh tất cả, lại trở thành "đồng nghiệp". Tôi bị vu oan hạ độc cô ta đến suýt sảy thai. Anh ta không những không tin tôi mà còn tát tôi, bắt tôi quỳ xuống xin lỗi ả, rồi nhẫn tâm đuổi tôi ra khỏi nhà. Hóa ra, tập hợp đồng đó chính là đơn ly hôn. Anh ta đã lấy đi tất cả của tôi, từ tài năng, tuổi trẻ đến cả xưởng dệt của gia đình. Bị dồn đến đường cùng, tôi lau nước mắt, bấm số điện thoại của nhà thiết kế hàng đầu mà tôi từng từ chối vô số lần vì anh ta. "Thưa ông Thiệu, lời mời hợp tác trước đây của ông... liệu có còn hiệu lực không?"

Chương 1

Tôi dành ba năm thanh xuân, dốc hết tài năng để giúp chồng, Đường Bảo Long, leo lên chiếc ghế giám đốc.

Ngày anh ta ký được hợp đồng lớn nhất sự nghiệp cũng là ngày anh ta lừa tôi ký vào một tập "hợp đồng đầu tư".

Ngay sau đó, anh ta ôm eo tình đầu, giới thiệu với toàn công ty: "Đây là vợ sắp cưới của tôi." Còn tôi, người vợ đã hy sinh tất cả, lại trở thành "đồng nghiệp".

Tôi bị vu oan hạ độc cô ta đến suýt sảy thai. Anh ta không những không tin tôi mà còn tát tôi, bắt tôi quỳ xuống xin lỗi ả, rồi nhẫn tâm đuổi tôi ra khỏi nhà.

Hóa ra, tập hợp đồng đó chính là đơn ly hôn. Anh ta đã lấy đi tất cả của tôi, từ tài năng, tuổi trẻ đến cả xưởng dệt của gia đình.

Bị dồn đến đường cùng, tôi lau nước mắt, bấm số điện thoại của nhà thiết kế hàng đầu mà tôi từng từ chối vô số lần vì anh ta.

"Thưa ông Thiệu, lời mời hợp tác trước đây của ông... liệu có còn hiệu lực không?"

Chương 1

Mạc Trúc Ly's POV:

Bàn tay tôi lướt trên mặt lụa Vân Mộng vừa hoàn thành, cảm nhận sự mềm mại, mát lạnh và tinh xảo đến từng sợi tơ. Đây là thành quả của ba tháng trời không ngủ, là sự kết hợp hoàn hảo giữa kỹ thuật dệt truyền thống của gia tộc và những họa tiết đột phá mà tôi đã thiết kế. Tôi đã vực dậy được xưởng dệt đang trên bờ vực phá sản của gia đình, và tấm lụa này chính là minh chứng cho điều đó. Niềm vui và sự tự hào len lỏi trong từng tế bào, khiến tôi mỉm cười một mình.

Chuông điện thoại reo vang, phá vỡ sự tĩnh lặng trong xưởng. Là Đường Bảo Long, chồng tôi.

"Em yêu, anh có tin vui đây!" Giọng anh vang lên, tràn đầy phấn khích. "Hợp đồng với thương hiệu thời trang cao cấp bên Paris đã ký xong rồi! Tất cả là nhờ vào những thiết kế của em. Em đúng là ngôi sao may mắn của anh."

Tim tôi đập rộn ràng. "Thật sao anh? Em mừng quá!"

"Tất nhiên rồi. Giờ đây sự nghiệp của anh đã ổn định. Chúng ta có thể quay về Đà Lạt, mua một căn biệt thự nhỏ có vườn hoa như em vẫn mơ ước. Anh không muốn em phải vất vả trong cái xưởng chật chội này nữa."

Lời hứa của anh như một dòng nước ấm chảy vào tim tôi. Đà Lạt, ngôi nhà có vườn hoa hồng, cuộc sống bình yên bên người mình yêu. Đó là tất cả những gì tôi mong muốn. Suốt ba năm qua, tôi đã gác lại đam mê cá nhân, dồn hết tâm sức để hỗ trợ sự nghiệp cho anh, tin rằng một ngày nào đó chúng tôi sẽ có được hạnh phúc trọn vẹn. Và ngày đó cuối cùng cũng đã đến.

"Em sẽ dọn dẹp xưởng, chuẩn bị mọi thứ. Khi nào chúng ta đi?" Tôi hỏi, giọng không giấu được sự háo hức.

"Nhanh thôi. À, còn một vài giấy tờ đầu tư cho xưởng dệt cần phải ký. Anh đã để sẵn trên bàn làm việc ở nhà. Em về ký giúp anh nhé, anh đang phải đi gặp đối tác ăn mừng rồi."

"Vâng, em biết rồi. Anh đi cẩn thận."

Tôi cúp máy, trong lòng ngập tràn hạnh phúc. Tôi bắt đầu sắp xếp lại những cuộn lụa, những bản phác thảo, tưởng tượng về ngôi nhà mới của chúng tôi. Mọi thứ dường như đang đi đúng hướng.

Tối hôm đó, tôi về nhà và thấy tập tài liệu dày cộp mà Long đã nhắc đến. Tôi vốn không rành về các hợp đồng kinh doanh, mọi thứ liên quan đến giấy tờ trước nay đều do Long một tay lo liệu. Tôi hoàn toàn tin tưởng anh. Lật đến trang cuối cùng, tôi nhìn thấy dòng chữ "Bên B" và khoảng trống bên dưới, tôi không do dự mà ký tên mình vào.

Những ngày sau đó, tôi chìm đắm trong việc chuẩn bị cho cuộc sống mới. Tôi liên tục gọi cho Long để hỏi về kế hoạch chuyển nhà.

"Anh ơi, chúng ta đã tìm được nhà chưa?"

"Từ từ đã em, anh đang bận lắm." Anh trả lời qua loa rồi cúp máy.

Lần khác, tôi lại hỏi: "Hay là cuối tuần này chúng ta cùng lên Đà Lạt xem nhà nhé?"

"Anh không có thời gian. Em tự quyết đi."

Sự thờ ơ của anh khiến tôi có chút hụt hẫng, nhưng rồi tôi lại tự trấn an mình. Chắc là anh ấy đang quá bận rộn với công việc mới, với những kế hoạch lớn lao cho tương lai của cả hai. Tôi phải thông cảm cho anh.

Một tuần trôi qua, tôi vẫn chưa thấy động tĩnh gì từ Long. Sự sốt ruột ngày càng lớn. Sáng hôm đó, tôi quyết định đến công ty tìm anh để hỏi cho ra nhẽ. Tôi cần một câu trả lời rõ ràng.

Khi tôi đến bộ phận marketing, nơi Long làm giám đốc, tôi thấy anh đang đứng giữa một đám đông, tươi cười rạng rỡ. Bên cạnh anh là một người phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc thời thượng. Trái tim tôi chợt nhói lên một cách vô cớ.

Long giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng. "Xin giới thiệu với mọi người, đây là Hồ Ngọc Thảo, vợ sắp cưới của tôi."

Cả văn phòng vỡ òa trong tiếng vỗ tay và những lời chúc mừng. Còn tôi, tôi đứng chết trân tại chỗ. Tai tôi ù đi. Vợ sắp cưới? Điều đó có nghĩa là gì? Tôi là gì của anh?

Đôi mắt tôi và Thảo chạm nhau. Cô ta nhìn tôi, một nụ cười đắc thắng và đầy khiêu khích hiện trên môi. Đó là Hồ Ngọc Thảo, tình đầu thời trung học của Long, người mà tôi luôn cảm thấy bất an mỗi khi nghe anh nhắc đến.

Cảm giác như có một gáo nước lạnh buốt dội thẳng vào người. Tôi không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Tôi run rẩy bước về phía họ, giọng lạc đi.

"Long... anh nói vậy là có ý gì?"

Long quay lại, nhìn thấy tôi, nụ cười trên môi anh ta cứng lại. Anh ta có vẻ hơi bối rối, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.

"Trúc Ly? Sao em lại ở đây?"

"Em đến để hỏi anh về kế hoạch chuyển nhà của chúng ta," tôi cố gắng giữ cho giọng mình không run. "Nhưng... nhưng những gì anh vừa nói..."

Hồ Ngọc Thảo chen vào, giọng ngọt ngào nhưng đầy gai góc. "Chị Trúc Ly, có lẽ chị hiểu lầm rồi. Tôi và anh Long sắp kết hôn. Chúng tôi đã đăng ký kết hôn rồi."

"Không thể nào!" Tôi hét lên, cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ. "Chúng tôi vẫn là vợ chồng. Giấy đăng ký kết hôn của chúng tôi vẫn còn đây."

Tôi nói trong tuyệt vọng, nhưng sâu thẳm trong lòng, một nỗi sợ hãi mơ hồ bắt đầu len lỏi. Khuôn mặt tươi cười của Long khi đưa tôi tập tài liệu "đầu tư" chợt hiện về. Chữ ký của tôi...

Thảo nhìn tôi với ánh mắt thương hại giả tạo. "Chị à, có lẽ chị nên kiểm tra lại tình trạng hôn nhân của mình trên hệ thống đi. Anh Long và chị đã ly hôn được một tuần rồi."

"Ly hôn?" Tôi lẩm bẩm, đầu óc quay cuồng. "Không... không thể nào... Tôi chưa bao giờ ký vào đơn ly hôn."

"Chị đã ký mà," Thảo nói, giọng chắc nịch. "Chính là vào cái hôm anh Long ký được hợp đồng lớn đó. Anh ấy nói đó là giấy tờ đầu tư cho xưởng dệt của chị."

Một luồng điện chạy dọc sống lưng tôi. Tập tài liệu dày cộp. Chữ ký của tôi ở trang cuối cùng. Tất cả những mảnh ghép rời rạc đột nhiên hợp lại thành một bức tranh tàn khốc. Tôi đã bị lừa. Tôi đã tự tay ký vào tờ giấy kết thúc cuộc hôn nhân của mình, tự tay dâng chồng cho người đàn bà khác.

Sự phản bội cay đắng như một nhát dao đâm thẳng vào tim. Tôi đã hy sinh tất cả vì anh ta. Tài năng của tôi, thanh xuân của tôi, xưởng lụa của gia đình tôi. Tất cả những thiết kế giúp anh ta có được ngày hôm nay đều là của tôi. Và giờ đây, khi đã đạt được mục đích, anh ta ruồng bỏ tôi không một chút do dự.

Tôi nhìn Long, người đàn ông tôi đã yêu bằng cả sinh mệnh. Anh ta tránh ánh mắt của tôi, vẻ mặt có chút tội lỗi nhưng không hề hối hận.

"Tại sao?" Tôi thì thào, nước mắt bắt đầu tuôn rơi. "Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?"

Long thở dài, vẻ mặt lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn. "Trúc Ly, mọi chuyện phức tạp lắm. Anh và Thảo... chúng anh yêu nhau. Anh không thể sống thiếu cô ấy. Anh sẽ đền bù cho em xứng đáng."

"Đền bù?" Tôi cười một cách cay đắng. "Anh lấy gì để đền bù cho tôi? Thanh xuân? Tình yêu? Niềm tin? Anh đã lấy đi tất cả của tôi rồi!"

Cảm giác đau đớn và phẫn uất dâng trào. Tôi không thể kiểm soát được nữa. Tôi lao vào Long, gào thét, đánh vào lồng ngực anh ta.

"Đồ khốn! Đồ tồi! Tôi hận anh!"

Long túm lấy tay tôi, đẩy mạnh ra. "Đủ rồi đấy! Đừng làm loạn ở đây nữa!"

Thảo vội vàng chạy đến, nép vào lòng Long, giả vờ sợ hãi. "Anh Long, em sợ quá. Chị ấy..."

Long ôm lấy Thảo, ánh mắt nhìn tôi đầy lạnh lùng và xa lạ. "Cô ấy sẽ không làm gì em đâu."

Khoảnh khắc đó, trái tim tôi chết lặng. Người đàn ông từng thề non hẹn biển với tôi, giờ đây lại bảo vệ một người đàn bà khác ngay trước mặt tôi. Tôi đã trở thành người thừa.

Những tiếng xì xào, những ánh mắt thương hại và tò mò của đồng nghiệp xung quanh như những mũi kim châm vào da thịt tôi. Tôi cảm thấy nhục nhã và cô độc đến tột cùng.

Nỗi đau biến thành một cơn thịnh nộ câm lặng. Tôi lau nước mắt, nhìn thẳng vào mắt Long và Thảo. Ánh mắt tôi không còn sự yếu đuối hay van xin, chỉ còn lại sự băng giá.

"Được. Đường Bảo Long, Hồ Ngọc Thảo. Hai người nhớ kỹ ngày hôm nay."

Nói rồi, tôi quay người bước đi, lưng thẳng tắp. Tôi sẽ không gục ngã. Tôi sẽ không để họ thấy tôi thảm hại. Nỗi đau này, sự phản bội này, tôi sẽ biến nó thành sức mạnh. Tôi sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về mình.

Trong túi áo khoác, ngón tay tôi vô tình chạm vào tấm danh thiếp lạnh lẽo. Thiệu Nhật Nam - nhà thiết kế hàng đầu Việt Nam. Ông ấy đã nhiều lần ngỏ lời mời hợp tác nhưng tôi đều từ chối vì Long.

Bây giờ, không còn gì có thể ngăn cản tôi nữa.

Tôi rút điện thoại ra, bấm số. Giọng nói trầm ấm của ông Nam vang lên ở đầu dây bên kia.

"Alo, Mạc Trúc Ly phải không? Tôi đã chờ cuộc gọi này của cô lâu lắm rồi."

Hít một hơi thật sâu, tôi cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh.

"Thưa ông Thiệu, lời mời hợp tác trước đây của ông... liệu có còn hiệu lực không?"

---

Tiếp tục đọc

Các tác phẩm khác của Gavin

Thêm nhiều động thái
Lời Hứa Của Chàng, Ngục Tù Của Nàng

Lời Hứa Của Chàng, Ngục Tù Của Nàng

Khác

5.0

Ngày tôi được thả tự do, vị hôn phu của tôi, Trần Phong, đã đợi sẵn ở ngoài, hứa hẹn rằng cuộc sống của chúng tôi cuối cùng cũng sẽ bắt đầu. Bảy năm trước, anh ta và bố mẹ tôi đã van xin tôi nhận tội thay cho đứa em gái nuôi, Khả Vy. Nó đã say rượu lái xe, đâm phải người rồi bỏ trốn khỏi hiện trường. Họ nói Khả Vy quá mong manh yếu đuối, không thể chịu đựng được cuộc sống trong tù. Họ gọi bản án bảy năm của tôi là một sự hy sinh nhỏ nhoi. Nhưng ngay khi chúng tôi vừa về đến biệt thự của gia đình, điện thoại của Trần Phong reo lên. Khả Vy lại "lên cơn", và anh ta bỏ mặc tôi đứng một mình giữa đại sảnh lộng lẫy để vội vã chạy đến bên nó. Sau đó, người quản gia thông báo rằng tôi phải ở trong căn phòng kho bụi bặm trên tầng ba. Lệnh của bố mẹ tôi. Họ không muốn tôi làm Khả Vy buồn khi nó trở về. Luôn luôn là Khả Vy. Nó là lý do họ lấy đi quỹ học bổng đại học của tôi, và cũng là lý do tôi mất đi bảy năm cuộc đời. Tôi là con gái ruột của họ, nhưng tôi chỉ là một công cụ để lợi dụng rồi vứt bỏ. Đêm đó, một mình trong căn phòng chật chội, chiếc điện thoại rẻ tiền mà một nữ quản giáo tốt bụng đã cho tôi rung lên với một email. Đó là một lời mời làm việc cho một vị trí tuyệt mật mà tôi đã ứng tuyển tám năm trước. Công việc đi kèm với một thân phận mới và gói hỗ trợ di dời ngay lập tức. Một lối thoát. Tôi run rẩy gõ câu trả lời. "Tôi đồng ý."

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Chồng tôi, Hoàng Bách, là tay chơi khét tiếng nhất Sài Gòn, nổi danh với những cuộc tình chóng vánh theo mùa cùng các cô gái mười chín tuổi. Suốt năm năm, tôi đã tin rằng mình là ngoại lệ, là người cuối cùng đã thuần hóa được anh. Ảo tưởng đó vỡ tan tành khi ba tôi cần ghép tủy xương. Người hiến tặng hoàn hảo là một cô gái mười chín tuổi tên Trà My. Vào ngày phẫu thuật, ba tôi đã qua đời vì Hoàng Bách chọn ở trên giường cùng cô ta, thay vì đưa cô ta đến bệnh viện. Sự phản bội của anh không dừng lại ở đó. Khi thang máy rơi tự do, anh kéo cô ta ra trước và bỏ mặc tôi rơi xuống. Khi đèn chùm đổ sập, anh dùng thân mình che chắn cho cô ta và bước qua người tôi đang nằm trong vũng máu. Anh thậm chí còn trộm món quà cuối cùng mà người ba đã khuất để lại cho tôi và tặng nó cho cô ta. Xuyên suốt tất cả, anh gọi tôi là đồ ích kỷ và vô ơn, hoàn toàn không biết rằng ba tôi đã không còn nữa. Vì vậy, tôi lặng lẽ ký vào đơn ly hôn và biến mất. Ngày tôi rời đi, anh nhắn tin cho tôi. "Tin tốt đây, anh tìm được người hiến tủy khác cho ba em rồi. Chúng ta đi sắp xếp lịch phẫu thuật thôi."

Sách tương tự

Anh điên đảo vì cô? Lệ tổng ngược khóc cả nhà

Anh điên đảo vì cô? Lệ tổng ngược khóc cả nhà

Seraphina
5.0

Nguyễn Kiều yêu đơn phương Lục Dụ Thâm nhiều năm, nhưng cuối cùng lại bị anh ta lấy đi mọi thứ của mẹ cô. Ba năm hôn nhân, trong mắt anh chỉ có bạch nguyệt quang anh ta luôn nhớ thương. Khi bị người chồng tệ bạc vứt bỏ, chính Lệ Bạc Thần đã cứu mạng cô. Năm ấy, cô vì người chồng cũ tệ bạc, đã từng hãm hại Lệ Bạc Thần một cách tàn nhẫn. Nhưng cô không ngờ, ba năm sau gặp lại, anh lại phải ngồi xe lăn. Lần này, cô không còn mù quáng vì tình yêu nữa. Nhìn người đàn ông thông minh trước mặt, cô nói: "Lệ tổng, tôi sẽ chữa chân cho anh, đổi lại anh giúp tôi trả thù, anh có đồng ý không?" Lệ Bạc Thần cười lạnh: "Với bộ dạng hiện tại của cô, tôi dựa vào đâu mà tin cô?" Một thỏa thuận hợp tác vì lợi ích đã gắn chặt hai người với nhau. Nhưng điều kỳ lạ là, người đàn ông này dường như chỉ để ý đến cô. Trái tim tưởng đã nguội lạnh của cô lại một lần nữa biết rung động... Sau này, anh ghì chặt cô bên mình, dịu dàng hỏi: "Em là bác sĩ nổi tiếng, là hacker siêu đẳng, sát thủ, nghệ sĩ piano... vợ à, rốt cuộc em còn bao nhiêu bí mật nữa mà anh chưa biết?" Người chồng cũ tệ bạc cũng tìm đến níu kéo: "Nguyễn Kiều, rõ ràng em là vợ của anh! Sao em có thể lấy người khác? Em trở về đi, anh quỳ xin em, có được không?"

Chương
Đọc ngay
Tải tiểu thuyết