/0/95905/coverbig.jpg?v=20251107021031&imageMogr2/format/webp)
Ngay vào khoảnh khắc tôi nhận được tấm ảnh siêu âm đầu tiên, biết rằng mình đang mang trong bụng đứa con mà vợ chồng tôi đã mong chờ suốt bao năm. Tôi đã phát hiện ra một sự thật kinh hoàng: người chồng hoàn hảo của tôi, cùng toàn bộ gia đình tôi, đang cùng nhau dựng nên một vở kịch dối trá. Đứa bé này không phải dành cho tôi, mà là để dành cho đứa em gái vô sinh của tôi. Họ không chỉ muốn tôi mang thai hộ, mà còn ăn cắp tài năng thiết kế của tôi để vun đắp cho sự nghiệp của chồng và tình yêu của họ. Trong bữa tiệc đầy tháng của đứa trẻ mà họ nhận nuôi để che mắt thiên hạ, tôi đến vạch trần tất cả. Bố nuôi không những không hối cải mà còn cho tôi một cái tát trời giáng. "Mày đúng là đồ sao chổi! Tao đã nhặt mày về từ bãi rác!" Lời nói của ông ta đã vô tình tiết lộ bí mật về thân thế của tôi. Ngay lúc đó, một người phụ nữ quyền quý xuất hiện, chắn trước mặt tôi. Bà tuyên bố tôi chính là đứa cháu gái thất lạc của gia tộc Trần danh giá. Thân phận thật sự được tiết lộ, màn trả thù của tôi chính thức bắt đầu.
Ngay vào khoảnh khắc tôi nhận được tấm ảnh siêu âm đầu tiên, biết rằng mình đang mang trong bụng đứa con mà vợ chồng tôi đã mong chờ suốt bao năm.
Tôi đã phát hiện ra một sự thật kinh hoàng: người chồng hoàn hảo của tôi, cùng toàn bộ gia đình tôi, đang cùng nhau dựng nên một vở kịch dối trá. Đứa bé này không phải dành cho tôi, mà là để dành cho đứa em gái vô sinh của tôi.
Họ không chỉ muốn tôi mang thai hộ, mà còn ăn cắp tài năng thiết kế của tôi để vun đắp cho sự nghiệp của chồng và tình yêu của họ. Trong bữa tiệc đầy tháng của đứa trẻ mà họ nhận nuôi để che mắt thiên hạ, tôi đến vạch trần tất cả.
Bố nuôi không những không hối cải mà còn cho tôi một cái tát trời giáng.
"Mày đúng là đồ sao chổi! Tao đã nhặt mày về từ bãi rác!"
Lời nói của ông ta đã vô tình tiết lộ bí mật về thân thế của tôi.
Ngay lúc đó, một người phụ nữ quyền quý xuất hiện, chắn trước mặt tôi. Bà tuyên bố tôi chính là đứa cháu gái thất lạc của gia tộc Trần danh giá. Thân phận thật sự được tiết lộ, màn trả thù của tôi chính thức bắt đầu.
Chương 1
Phan Mỹ Hiền POV:
Ngay vào khoảnh khắc tôi nhận được tấm ảnh siêu âm đầu tiên, biết rằng mình đang mang trong bụng đứa con mà vợ chồng tôi đã mong chờ suốt bao năm, tôi đã phát hiện ra một sự thật kinh hoàng: người chồng hoàn hảo của tôi, La Quý Khánh, cùng toàn bộ gia đình tôi, đang cùng nhau dựng nên một vở kịch dối trá tàn nhẫn. Đứa bé này, sinh linh bé bỏng trong bụng tôi, thực chất không phải dành cho tôi. Nó là để dành cho Phan Mỹ Lan, đứa em gái vốn được chẩn đoán là vô sinh của tôi.
"Anh Khánh, em lo quá." Giọng nói nũng nịu, yếu ớt của Mỹ Lan vang lên từ phía sau cánh cửa phòng làm việc hé mở. "Lỡ như chị hai phát hiện ra thì sao? Chị ấy sẽ không chịu nổi đâu."
Một khoảng lặng ngắn ngủi, đủ để trái tim tôi thắt lại. Tôi nghe thấy tiếng thở dài của Khánh, một tiếng thở dài mà tôi từng nghĩ là vì công việc mệt mỏi, nhưng giờ đây, nó mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.
"Đừng lo, em yêu." Giọng nói trầm ấm của anh ta vang lên, cái giọng nói đã từng khiến tôi say đắm, giờ đây lại giống như một lưỡi dao vô hình. "Mỹ Hiền sẽ không bao giờ biết được đâu. Chị ấy tin anh tuyệt đối."
"Nhưng mà..." Mỹ Lan vẫn do dự. "Em thấy tội lỗi quá. Chị ấy đã hy sinh cho em nhiều như vậy rồi."
"Chính vì chị ấy yêu em nên mới làm thế," Khánh quả quyết. "Đây là cách tốt nhất. Em sẽ có một đứa con, còn chị ấy sẽ nghĩ rằng mình đang xây dựng một gia đình hạnh phúc. Mọi người đều vui vẻ. Em chỉ cần đóng vai một người em gái ngoan ngoãn, biết điều là được."
"Nhưng còn sự nghiệp của anh thì sao?" Mỹ Lan hỏi, giọng điệu chuyển sang một sự lo lắng khác. "Bộ sưu tập lần này... chị hai vẫn chưa đưa bản phác thảo mới cho anh."
"Chuyện đó cứ để anh lo." Khánh cười khẩy, một nụ cười mà tôi có thể hình dung ra được, đầy tự tin và khinh miệt. "Chị ấy yêu anh đến mức sẵn sàng vứt bỏ cả sự nghiệp của mình. Vài bản thiết kế thì có là gì? Chẳng mấy chốc chúng sẽ nằm trên bàn làm việc của anh thôi."
Họ không biết, tôi đang đứng ngay sau cánh cửa, tay vẫn còn cầm tờ giấy siêu âm mỏng manh. Tôi đứng đó, trong hành lang lạnh lẽo của chính ngôi nhà của mình, cảm giác như có hàng ngàn mũi kim vô hình đang đâm xuyên qua da thịt.
Cơn đau buốt nhói lên từ lồng ngực, không phải cơn đau thể xác, mà là một cảm giác tê dại lan tỏa khắp cơ thể. Tôi đã định gõ cửa, định khoe với anh về tin vui này, về sinh linh bé bỏng mà chúng tôi cùng nhau tạo ra. Tôi đã tưởng tượng ra vẻ mặt hạnh phúc của anh, vòng tay ấm áp của anh ôm lấy tôi.
Gió lạnh từ cửa sổ cuối hành lang lùa vào, khiến tôi rùng mình. Tôi bất giác đưa tay lên bụng, nơi một mầm sống đang lớn dần. Tôi lo cho nó, lo nó sẽ bị lạnh. Một ý nghĩ thật ngớ ngẩn và vô nghĩa.
Cảm giác bị phản bội giống như một cơn sóng thần ập đến, nhấn chìm tôi trong sự tuyệt vọng và ghê tởm. Mọi thứ vỡ vụn. Tình yêu, hôn nhân, gia đình – tất cả chỉ là một màn kịch được dàn dựng công phu, và tôi là diễn viên chính ngu ngốc nhất.
Nó giống như một tảng băng khổng lồ đè nặng lên ngực, khiến tôi không thể thở nổi. Mỗi hơi thở đều mang theo cảm giác đau đớn đến xé lòng.
Tôi không biết mình đã lê bước về phòng ngủ như thế nào. Con đường quen thuộc bỗng trở nên xa lạ và gập ghềnh. Tôi không còn sức để bật đèn, cứ thế ngã vật xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Cơ thể tôi run lên bần bật, không phải vì lạnh, mà vì một sự thật quá kinh hoàng. Tôi co người lại, hai tay ôm chặt lấy đầu gối, cố gắng tìm kiếm một chút hơi ấm và an toàn trong vô vọng.
Một cơn buồn nôn trào lên cổ họng, nhưng tôi không còn sức để nôn. Nước mắt cứ thế tuôn rơi, nóng hổi trên gò má lạnh buốt của tôi.
Tôi không buồn đưa tay lên lau. Cứ để nó chảy, như thể nó có thể cuốn trôi đi nỗi đau và sự ghê tởm đang gặm nhấm tâm hồn tôi.
Tiếng tay nắm cửa xoay nhẹ.
Tiếng giày da quen thuộc vang lên trên sàn gỗ, mỗi lúc một gần.
Một bóng người cao lớn quỳ xuống bên cạnh tôi. La Quý Khánh. Chồng tôi. Kẻ phản bội.
"Em sao vậy?" Giọng anh ta vẫn dịu dàng như mọi khi, một sự dịu dàng giả tạo đến kinh tởm.
"Mẹ nói em trông không khỏe khi từ nhà về," anh ta tiếp tục, giọng đầy lo lắng. "Em bị ốm à?"
Bàn tay ấm áp của anh ta nhẹ nhàng đặt lên trán tôi, một cử chỉ mà trước đây tôi luôn khao khát. Đôi mắt anh ta nhìn tôi, chứa đầy sự quan tâm giả dối.
"Mỹ Hiền, em nói gì đi chứ?" Anh ta khẽ lay người tôi. Bàn tay anh ta trượt xuống vai, rồi nhẹ nhàng xoa lưng tôi.
"Em đang mang thai, phải cẩn thận chứ," anh ta thì thầm, giọng nói như rót mật vào tai tôi.
Tôi ngước lên, nhìn thẳng vào đôi mắt anh ta. Đôi mắt mà tôi đã từng cho là cả thế giới của mình. Giờ đây, tôi chỉ thấy trong đó một sự dối trá không đáy.
Sự dịu dàng này, sự quan tâm này, tất cả đều là một phần của kế hoạch. Tất cả chỉ để đảm bảo rằng tôi, con rối ngu ngốc này, sẽ ngoan ngoãn sinh ra đứa con cho em gái anh ta yêu.
Tôi nhớ lại mọi chuyện. Scandal tình ái năm đó suýt chút nữa đã hủy hoại tôi. Chính Khánh đã xuất hiện như một vị cứu tinh, bất chấp mọi lời đàm tiếu để ở bên tôi. Gia đình họ Phan, cha mẹ nuôi của tôi, cũng ra sức vun vào, nói rằng chỉ có Khánh mới có thể mang lại cho tôi hạnh phúc.
Họ còn ép tôi phải công khai tuyên bố rằng người trong scandal đó không phải là Khánh, mà là một người khác, để bảo vệ danh tiếng cho anh ta.
Và rồi, màn cầu hôn công khai như một câu chuyện cổ tích đã khiến tôi tin rằng mình đã tìm thấy hoàng tử của đời mình. Tôi đã tin rằng anh ta là sự cứu rỗi của tôi.
Sau khi kết hôn, tôi lui về hậu trường, âm thầm dùng tài năng hội họa của mình để hỗ trợ sự nghiệp thiết kế thời trang của anh ta. Tôi đã vẽ nên linh hồn cho thương hiệu "K&H".
Những mẫu thiết kế lấy cảm hứng từ tranh lụa của tôi đã giúp thương hiệu của Khánh phát triển thần tốc. Từ một xưởng may nhỏ, nó đã trở thành một thương hiệu thời trang cao cấp chỉ trong vòng vài năm. Khánh trở thành một cái tên được săn đón trong giới thượng lưu.
Và rồi, chúng tôi quyết định có con. Tôi đã nghĩ rằng mình đang có một cuộc sống viên mãn không gì sánh được.
Khánh ôm tôi vào lòng, một cái ôm thật chặt, thật ấm áp.
"Cảm ơn em, bà xã," anh ta thì thầm bên tai tôi. "Chúng ta sắp có một gia đình trọn vẹn rồi."
Anh ta mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ có thể làm tan chảy bất kỳ trái tim nào. Nhưng đối với tôi lúc này, nó chỉ khiến dạ dày tôi cuộn lên trong cơn buồn nôn kinh tởm.
Các tác phẩm khác của Gavin
Thêm nhiều động thái