Người vợ bí mật của anh, trái tim tan vỡ của tôi

Người vợ bí mật của anh, trái tim tan vỡ của tôi

Gavin

5.0
Bình luận
42
Duyệt
24
Chương

Năm năm yêu nhau, cuối cùng tôi cũng mang trong mình giọt máu của Trương Nam Trường. Thế nhưng, vào đúng ngày chúng tôi hẹn đi đăng ký kết hôn, tôi lại phát hiện tên người vợ trên giấy chứng nhận lại là chị gái nuôi của tôi, Lĩnh Cát Vy. Màn kịch lừa dối bắt đầu. Tôi bị họ gài bẫy, vu cho tội ác đẩy Cát Vy đang "bệnh nặng" xuống vách núi. Chính anh ta, người đàn ông tôi yêu tha thiết, đã nhẫn tâm nhốt tôi vào nhà kho bẩn thỉu, khiến tôi mất đi đứa con của mình. Chưa dừng lại ở đó, anh ta còn đốt cháy kỷ vật duy nhất mẹ để lại, phá nát mọi hy vọng cuối cùng trong tôi. Năm năm hy sinh, đổi lại chỉ là sự lừa dối và phản bội tàn nhẫn. Tình yêu, gia đình, tất cả đều là một màn kịch hoàn hảo mà tôi là con rối đáng thương. Khi trái tim đã chết hoàn toàn, tôi kéo vali rời khỏi thành phố địa ngục đó. Trương Nam Trường, Lĩnh Cát Vy, món nợ máu này, tôi nhất định sẽ bắt các người phải trả giá.

Chương 1

Năm năm yêu nhau, cuối cùng tôi cũng mang trong mình giọt máu của Trương Nam Trường.

Thế nhưng, vào đúng ngày chúng tôi hẹn đi đăng ký kết hôn, tôi lại phát hiện tên người vợ trên giấy chứng nhận lại là chị gái nuôi của tôi, Lĩnh Cát Vy.

Màn kịch lừa dối bắt đầu. Tôi bị họ gài bẫy, vu cho tội ác đẩy Cát Vy đang "bệnh nặng" xuống vách núi.

Chính anh ta, người đàn ông tôi yêu tha thiết, đã nhẫn tâm nhốt tôi vào nhà kho bẩn thỉu, khiến tôi mất đi đứa con của mình.

Chưa dừng lại ở đó, anh ta còn đốt cháy kỷ vật duy nhất mẹ để lại, phá nát mọi hy vọng cuối cùng trong tôi.

Năm năm hy sinh, đổi lại chỉ là sự lừa dối và phản bội tàn nhẫn. Tình yêu, gia đình, tất cả đều là một màn kịch hoàn hảo mà tôi là con rối đáng thương.

Khi trái tim đã chết hoàn toàn, tôi kéo vali rời khỏi thành phố địa ngục đó. Trương Nam Trường, Lĩnh Cát Vy, món nợ máu này, tôi nhất định sẽ bắt các người phải trả giá.

Chương 1

Lĩnh Bảo Yến POV:

Hôm nay, hai vạch đỏ trên que thử thai hiện lên rõ ràng, giống như một lời tuyên án, nhưng cũng lại là một món quà đẹp đẽ nhất mà ông trời ban cho tôi. Tôi đã mang trong mình sinh linh bé bỏng của Trương Nam Trường.

Tôi cầm que thử thai, tay run run, cố gắng hít một hơi thật sâu để kìm nén sự xúc động đang dâng trào trong lồng ngực. Năm năm. Suốt năm năm qua, tôi đã ở bên anh, cùng anh trải qua những ngày tháng khó khăn nhất để xây dựng sự nghiệp, từ hai bàn tay trắng đến khi trở thành một doanh nhân có tiếng tăm trong giới. Tình yêu của chúng tôi cuối cùng cũng đã đơm hoa kết trái.

Tôi mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc thực sự. Tôi lấy điện thoại ra, muốn gọi cho anh ngay lập tức để báo tin vui này, nhưng rồi lại thôi. Hôm nay là ngày chúng tôi đã hẹn nhau đi đăng ký kết hôn. Tôi muốn dành cho anh một bất ngờ lớn.

Tôi cẩn thận cất que thử thai vào trong túi xách, cùng với sổ hộ khẩu và chứng minh thư, rồi lái xe đến văn phòng đăng ký kết hôn của quận. Tôi đến sớm hơn giờ hẹn mười lăm phút, lòng đầy mong đợi. Tôi tưởng tượng ra vẻ mặt của Nam Trường khi biết tin, chắc chắn anh sẽ vui mừng đến phát điên. Anh luôn mong có một đứa con của chúng tôi.

Thời gian trôi qua từng giây, nhưng Nam Trường vẫn chưa đến. Tôi bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng. Anh không phải là người hay trễ hẹn. Tôi gọi điện cho anh, nhưng đầu dây bên kia chỉ là những tiếng tút dài vô tận.

Đúng lúc này, một nhân viên từ trong văn phòng đi ra, nhìn tôi hỏi: "Cô là Lĩnh Bảo Yến phải không?"

Tôi gật đầu.

"Mời cô vào trong."

Tôi bước vào, lòng vẫn còn một chút hy vọng. Có lẽ Nam Trường đã vào trong trước và đang đợi tôi.

Thế nhưng, trong phòng chỉ có vài nhân viên đang làm việc. Người nhân viên vừa rồi đưa cho tôi một tờ giấy, nói: "Đây là giấy đăng ký kết hôn của cô. Anh Trương đã đến làm thủ tục từ sáng sớm rồi. Anh ấy nói cô sẽ đến sau để lấy."

Tôi ngơ ngác nhận lấy tờ giấy, cảm giác có gì đó không đúng. Tại sao anh lại đến sớm mà không báo cho tôi?

Tôi cúi xuống nhìn tờ giấy trong tay. Trên đó, tên của người vợ không phải là "Lĩnh Bảo Yến".

"Không thể nào," tôi lẩm bẩm, "Chắc chắn có sự nhầm lẫn ở đây. Tên tôi là Lĩnh Bảo Yến."

Người nhân viên nhìn tôi với ánh mắt ái ngại. "Thưa cô, chúng tôi không nhầm đâu. Anh Trương Nam Trường đã đăng ký kết hôn hợp pháp. Đây là giấy tờ của anh ấy."

"Không thể! Anh ấy là vị hôn phu của tôi! Chúng tôi đã hẹn hôm nay đến đăng ký!" Giọng tôi bắt đầu run rẩy, một cảm giác bất an lạnh lẽo len lỏi vào từng tế bào.

Người nhân viên thở dài, chỉ vào hệ thống máy tính. "Thưa cô, hệ thống của chúng tôi không thể sai được. Thông tin đã được xác thực. Vợ hợp pháp của anh Trương Nam Trường, theo đăng ký sáng nay, là cô Lĩnh Cát Vy."

Lĩnh Cát Vy.

Cái tên này như một nhát búa tạ giáng mạnh vào đầu tôi. Toàn thân tôi cứng đờ, máu trong người như đông lại. Lĩnh Cát Vy, chị gái nuôi của tôi, người đã trở về từ nước ngoài cách đây hai tháng.

Đầu óc tôi trống rỗng. Mọi thứ xung quanh như chìm vào một khoảng không vô định.

Năm năm trước, tôi được gia đình họ Lĩnh nhận nuôi. Cha mẹ tôi qua đời vì tai nạn, để lại tôi một mình. Lúc đó, công ty của gia đình họ Lĩnh đang gặp khủng hoảng, có nguy cơ phá sản. Họ cần một cuộc hôn nhân thương mại để cứu vãn tình thế, và đối tượng chính là Trương Nam Trường, một ngôi sao mới nổi trong giới kinh doanh.

Nhưng người mà Nam Trường muốn cưới lại là Lĩnh Cát Vy, con gái ruột của họ, người đã cùng anh lớn lên từ nhỏ. Thế nhưng, Cát Vy lại kiên quyết từ chối, cô ấy nói rằng mình muốn theo đuổi sự nghiệp ở nước ngoài, không muốn bị ràng buộc bởi hôn nhân.

Để giữ thể diện cho gia đình và không làm mất lòng đối tác, cha mẹ nuôi đã ép tôi, đứa con gái nuôi vô danh tiểu tốt này, phải thay thế Cát Vy. Tôi nhớ như in ánh mắt lạnh lùng của Nam Trường khi lần đầu gặp tôi. Anh không giấu giếm sự chán ghét và khinh bỉ. Đối với anh, tôi chỉ là một kẻ thay thế đáng thương.

Những ngày đầu tiên của mối quan hệ, anh đối xử với tôi như không khí. Anh hiếm khi nói chuyện với tôi, về nhà muộn, và luôn giữ khoảng cách. Nhưng tôi không bỏ cuộc. Tôi đã dùng tất cả sự dịu dàng và kiên nhẫn của mình để chăm sóc anh.

Tôi học nấu những món anh thích, sắp xếp lại phòng làm việc bừa bộn của anh, pha cho anh một tách trà nóng mỗi khi anh làm việc khuya. Tôi lặng lẽ ở bên cạnh, không đòi hỏi, không oán trách.

Dần dần, tảng băng trong lòng anh bắt đầu tan chảy. Anh bắt đầu về nhà sớm hơn, thỉnh thoảng sẽ cùng tôi ăn tối. Anh bắt đầu nói chuyện với tôi nhiều hơn, về công việc, về những áp lực anh phải đối mặt.

Có một lần, anh làm việc quá sức và bị sốt cao. Tôi đã thức trắng đêm để chăm sóc anh, lau người, đút cháo cho anh. Khi tỉnh dậy, anh nhìn tôi bằng một ánh mắt rất khác, một ánh mắt mà tôi chưa từng thấy trước đây. Anh nắm lấy tay tôi, giọng khàn khàn: "Cảm ơn em, Bảo Yến."

Từ đó, anh bắt đầu mở lòng với tôi. Anh đưa tôi đi gặp bạn bè, giới thiệu tôi là vị hôn thê của anh. Anh mua cho tôi những món quà đắt tiền, những bộ trang phục lụa mà anh biết tôi yêu thích. Anh nói rằng những bức tranh lụa của tôi rất đẹp, rất có hồn, và anh sẽ ủng hộ tôi theo đuổi đam mê.

Tôi đã tin rằng, bằng sự chân thành của mình, tôi đã có được trái tim anh. Tôi đã tin rằng, năm năm hy sinh của tôi cuối cùng cũng đã được đền đáp.

Nhưng hai tháng trước, Lĩnh Cát Vy đột ngột trở về. Cô ấy nói rằng mình đã mắc một căn bệnh hiểm nghèo và không còn sống được bao lâu nữa. Cô ấy muốn được ở bên cạnh những người thân yêu trong những ngày cuối cùng.

Cả gia đình họ Lĩnh đều chìm trong đau khổ. Cha mẹ nuôi yêu cầu tôi phải nhường nhịn Cát Vy, phải chăm sóc cô ấy. Họ tổ chức một buổi họp gia đình, yêu cầu tôi tạm thời dọn ra ngoài, để Cát Vy được thoải mái.

"Bảo Yến, con cũng biết Cát Vy là con ruột của chúng ta. Nó không còn nhiều thời gian nữa. Con hãy hiểu cho nỗi lòng của chúng ta." Mẹ nuôi nói với tôi, ánh mắt đầy van nài nhưng cũng không kém phần ra lệnh.

Tôi đã kịch liệt phản đối. Đó là nhà của tôi và Nam Trường, tại sao tôi phải dọn đi?

Cha nuôi tức giận đập bàn: "Con bé này! Mày ăn của nhà họ Lĩnh, ở nhà họ Lĩnh, bây giờ chút chuyện nhỏ này cũng không làm được sao? Mày có còn coi chúng ta là cha mẹ không?"

Họ nhốt tôi trong phòng, không cho tôi ra ngoài. Tôi đã tuyệt vọng, nhưng rồi Nam Trường đã đến. Anh phá cửa, đưa tôi ra khỏi đó. Anh ôm tôi vào lòng, nói rằng anh sẽ không để ai bắt nạt tôi.

Anh nói: "Yến, anh biết em chịu thiệt thòi. Nhưng Cát Vy... cô ấy sắp chết rồi. Chúng ta chỉ cần chiều theo ý cô ấy một chút thôi. Em tin anh, được không? Anh sẽ thuê một căn hộ khác cho chúng ta ở tạm."

Tôi nhìn vào mắt anh, đôi mắt sâu thẳm đầy chân thành đó. Tôi đã tin anh. Tôi đau khổ, nhưng tôi đã chọn tin anh.

Sau đó, anh tổ chức một buổi tiệc lớn, gọi là "buổi tiệc chia tay" để Cát Vy có những kỷ niệm đẹp cuối cùng. Trong buổi tiệc, anh vẫn nắm tay tôi, giới thiệu tôi với mọi người. Anh đối xử với tôi vẫn dịu dàng như trước.

Chỉ là... anh bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho Cát Vy. Anh đưa cô ấy đi dạo, kể chuyện cho cô ấy nghe. Anh nói đó là vì anh thương hại cô ấy, muốn thực hiện những nguyện vọng cuối cùng của một người sắp ra đi.

Và tôi, một lần nữa, lại ngu ngốc tin vào lời giải thích của anh.

Bây giờ, đứng trước sự thật phũ phàng này, tôi mới nhận ra mình đã sai lầm đến mức nào.

Tôi cắn chặt môi, cố gắng kìm nén để không bật khóc. Tôi lấy điện thoại, run rẩy tìm số của Nam Trường. Tôi phải hỏi anh cho ra lẽ.

Tôi đến tập đoàn Trương thị. Thư ký của anh, cô Lý, nhìn thấy tôi thì có vẻ hơi bối rối.

"Phu nhân... à không, cô Lĩnh, sao cô lại đến đây?"

"Nam Trường có ở trong không?" Tôi hỏi, giọng lạnh lùng.

"Tổng giám đốc... anh ấy đang có khách." Cô Lý cố gắng ngăn tôi lại.

Tôi không quan tâm, đẩy cửa phòng làm việc của anh ra.

Bên trong, không có khách nào cả. Chỉ có Trương Nam Trường và Lĩnh Cát Vy.

Cát Vy đang ngồi trên đùi Nam Trường, hai tay ôm cổ anh, nũng nịu nói: "Anh Trường, tối nay anh có về ăn cơm với em không? Em nhớ anh lắm."

Nam Trường khẽ nhíu mày, có vẻ hơi mất kiên nhẫn. "Anh đã nói rồi, anh bận."

"Nhưng anh đã hứa sẽ dành nhiều thời gian cho em mà." Cát Vy chu môi, "Hay là... trong lòng anh vẫn còn nghĩ đến con bé Bảo Yến đó?"

"Đừng nhắc đến cô ấy." Giọng Nam Trường trở nên lạnh lùng.

"Tại sao không? Em biết mà, anh chỉ thương hại nó thôi. Anh đã từng nói với em, anh sẽ cưới nó, rồi tìm cách ly hôn, để không làm mất mặt gia đình chúng ta, đúng không?" Cát Vy cười khanh khách, "Anh còn viết trong nhật ký nữa cơ. 'Tôi phải chịu đựng Lĩnh Bảo Yến, chỉ vì Vy Vy chưa sẵn sàng. Khi nào Vy Vy trở về, tôi sẽ cho cô ta tất cả những gì cô ta muốn.'"

Nam Trường nắm lấy cằm Cát Vy, giọng đầy đe dọa. "Em xem trộm nhật ký của anh?"

Nhưng rồi, anh thở dài, giọng nói mềm đi một cách bất ngờ, một sự dịu dàng mà tôi chưa bao giờ có được. "Đúng vậy, anh yêu em, Vy Vy. Anh chỉ yêu một mình em thôi. Năm năm qua, anh ở bên cô ta, nhưng trong lòng anh chỉ có hình bóng của em."

Những lời nói đó, từng chữ, từng chữ, như những mũi dao vô hình đâm nát trái tim tôi.

Tôi đứng chết lặng ở cửa, toàn thân lạnh ngắt. Mọi âm thanh như biến mất, chỉ còn lại tiếng ù ù trong tai.

Anh yêu cô ấy. Anh chỉ yêu một mình cô ấy.

Vậy năm năm qua là gì? Những lời thề non hẹn biển, những cử chỉ dịu dàng, những nụ hôn nồng cháy... tất cả đều là giả dối sao?

Đúng rồi, ngay cả lời hứa sáng nay, rằng anh sẽ cùng tôi đi đăng ký kết hôn, cũng là một lời nói dối tàn nhẫn.

Tôi đã hiểu rồi. Tất cả đều là một màn kịch do anh và Cát Vy dựng nên. Tôi chỉ là một con rối đáng thương trong tay họ.

Tôi cố gắng hít thở, nhưng lồng ngực đau đến mức không thể nào thở nổi.

Thôi được rồi.

Nếu anh đã yêu cô ấy như vậy, tôi sẽ thành toàn cho anh.

Tôi sẽ buông tay.

---

Tiếp tục đọc

Các tác phẩm khác của Gavin

Thêm nhiều động thái
Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Chồng tôi, Hoàng Bách, là tay chơi khét tiếng nhất Sài Gòn, nổi danh với những cuộc tình chóng vánh theo mùa cùng các cô gái mười chín tuổi. Suốt năm năm, tôi đã tin rằng mình là ngoại lệ, là người cuối cùng đã thuần hóa được anh. Ảo tưởng đó vỡ tan tành khi ba tôi cần ghép tủy xương. Người hiến tặng hoàn hảo là một cô gái mười chín tuổi tên Trà My. Vào ngày phẫu thuật, ba tôi đã qua đời vì Hoàng Bách chọn ở trên giường cùng cô ta, thay vì đưa cô ta đến bệnh viện. Sự phản bội của anh không dừng lại ở đó. Khi thang máy rơi tự do, anh kéo cô ta ra trước và bỏ mặc tôi rơi xuống. Khi đèn chùm đổ sập, anh dùng thân mình che chắn cho cô ta và bước qua người tôi đang nằm trong vũng máu. Anh thậm chí còn trộm món quà cuối cùng mà người ba đã khuất để lại cho tôi và tặng nó cho cô ta. Xuyên suốt tất cả, anh gọi tôi là đồ ích kỷ và vô ơn, hoàn toàn không biết rằng ba tôi đã không còn nữa. Vì vậy, tôi lặng lẽ ký vào đơn ly hôn và biến mất. Ngày tôi rời đi, anh nhắn tin cho tôi. "Tin tốt đây, anh tìm được người hiến tủy khác cho ba em rồi. Chúng ta đi sắp xếp lịch phẫu thuật thôi."

Đám cưới của tôi, không phải anh

Đám cưới của tôi, không phải anh

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Năm năm trước, tôi đã cứu mạng vị hôn phu của mình trên một ngọn núi ở Sa Pa. Cú ngã đó để lại cho tôi một tổn thương thị giác vĩnh viễn - một lời nhắc nhở lấp lánh, không ngừng nghỉ về cái ngày tôi đã chọn anh thay vì đôi mắt hoàn hảo của chính mình. Anh ta trả ơn tôi bằng cách bí mật đổi địa điểm tổ chức đám cưới của chúng tôi từ Sa Pa đến Nha Trang, chỉ vì cô bạn thân nhất của anh ta, Ái My, phàn nàn rằng ở đó quá lạnh. Tôi đã tình cờ nghe được anh ta gọi sự hy sinh của tôi là "thứ sến sẩm vớ vẩn" và tận mắt chứng kiến anh ta mua cho cô ta một chiếc váy trị giá hơn một tỷ đồng trong khi lại nhăn nhó với chiếc váy của tôi. Vào ngày cưới, anh ta bỏ mặc tôi đứng chờ ở lễ đường để vội vã đến bên Ái My vì một "cơn hoảng loạn" xuất hiện đúng lúc. Anh ta quá chắc chắn rằng tôi sẽ tha thứ cho anh ta. Luôn luôn là như vậy. Anh ta không xem sự hy sinh của tôi là một món quà, mà là một bản hợp đồng đảm bảo cho sự phục tùng của tôi. Vì vậy, khi cuối cùng anh ta cũng gọi đến địa điểm tổ chức tiệc cưới trống không ở Nha Trang, tôi đã để anh ta nghe thấy tiếng gió núi và tiếng chuông nhà thờ trước khi tôi lên tiếng. "Đám cưới của em sắp bắt đầu rồi," tôi nói với anh ta. "Nhưng không phải là với anh."

Sách tương tự

Lời tạm biệt thứ chín mươi chín

Lời tạm biệt thứ chín mươi chín

Gavin
5.0

Lần thứ chín mươi chín Gia Khang làm trái tim tôi tan vỡ, cũng là lần cuối cùng. Chúng tôi từng là cặp đôi vàng của trường Trung học Phổ thông Nguyễn Huệ, tương lai đã được vạch sẵn hoàn hảo để cùng nhau vào Đại học Kinh tế Quốc dân. Nhưng vào năm cuối cấp, anh ta lại phải lòng một cô gái mới, tên là Cẩm Tú, và câu chuyện tình yêu của chúng tôi biến thành một vũ điệu bệnh hoạn, mệt mỏi của những lần phản bội và những lời dọa dẫm chia tay sáo rỗng của tôi. Tại một bữa tiệc tốt nghiệp, Cẩm Tú "vô tình" kéo tôi ngã xuống hồ bơi cùng cô ta. Gia Khang không một giây do dự mà lao xuống. Anh ta bơi thẳng qua tôi đang chới với, vòng tay ôm lấy Cẩm Tú và đưa cô ta vào bờ an toàn. Khi anh ta giúp cô ta lên bờ trong tiếng reo hò của bạn bè, anh ta liếc nhìn lại tôi, cơ thể tôi run rẩy và mascara chảy thành những vệt đen dài. "Cuộc sống của em không còn là vấn đề của anh nữa," anh ta nói, giọng lạnh như nước hồ mà tôi đang chìm dần. Đêm đó, có thứ gì đó bên trong tôi cuối cùng cũng vỡ tan. Tôi về nhà, mở laptop và nhấn vào nút xác nhận nhập học. Không phải Đại học Kinh tế Quốc dân cùng anh ta, mà là Đại học RMIT, cách xa cả một đất nước.

Chương
Đọc ngay
Tải tiểu thuyết