Nỗi ngờ vực của chàng, sự hy sinh thầm lặng của nàng

Nỗi ngờ vực của chàng, sự hy sinh thầm lặng của nàng

Gavin

5.0
Bình luận
Duyệt
8
Chương

An Nhiên cuối cùng cũng thoát khỏi màn sương mù sau chấn thương sọ não, ký ức ùa về như lũ, chỉ để phát hiện ra cuộc đời mình đã tan thành tro bụi. Người bạn mà cô vẫn luôn tin tưởng, Bảo Trâm, lại công khai vu khống cô ăn cắp vặt, khiến Minh Quân, người chồng quân nhân của cô, ném ra tờ đơn ly hôn đầy cay đắng. Ngay sau đó, một nhân viên thu hồi nợ tìm đến tận nhà, phơi bày khoản nợ hàng chục triệu đồng do Bảo Trâm giăng bẫy suốt nhiều năm. Minh Quân, vốn đã quá quen với những "rắc rối" mà anh cho là An Nhiên gây ra, đã trả hết nợ nhưng sự ngờ vực trong anh càng thêm vững chắc. Anh bịt miệng mọi lời van xin của cô và nhốt cô trong nhà. Bảo Trâm còn tiếp tục giăng bẫy để hủy hoại Minh Quân: tung tin đồn anh bị thương tật trong lúc làm nhiệm vụ, rồi "tình cờ" tìm thấy tờ đơn ly hôn An Nhiên đã ký sẵn, vẽ nên hình ảnh cô là một người vợ nhẫn tâm, bỏ rơi chồng trong lúc hoạn nạn. Tin vào những lời dối trá tàn nhẫn đó, Minh Quân đã đặt bút ký, hoàn toàn đóng sập cánh cửa của cuộc hôn nhân này. Trái tim tan nát và đang bí mật mang trong mình một sinh linh bé bỏng, An Nhiên đã nghe thấy Minh Quân tuyên bố quyết tâm ly hôn, tin rằng cô là một gánh nặng đầy thủ đoạn. Làm sao cô có thể giải thích về những âm mưu được tính toán suốt nhiều năm đã hủy hoại hoàn toàn cuộc đời cô? Sự tỉnh táo vừa tìm lại được chỉ càng làm nổi bật sự tàn phá khủng khiếp mà Bảo Trâm đã gây ra. Để lại tờ đơn ly hôn đã ký và một lời từ biệt câm lặng, An Nhiên biến mất khỏi Căn cứ quân sự Sơn Trà. Sáu năm sau, giữa sự hỗn loạn của cơn bão số 9, cô bất ngờ đối mặt với Minh Quân một lần nữa. Nhưng lần này, một sự thật gây sốc – và một cô bé – sẽ làm sáng tỏ tất cả.

Chương 1

An Nhiên cuối cùng cũng thoát khỏi màn sương mù sau chấn thương sọ não, ký ức ùa về như lũ, chỉ để phát hiện ra cuộc đời mình đã tan thành tro bụi.

Người bạn mà cô vẫn luôn tin tưởng, Bảo Trâm, lại công khai vu khống cô ăn cắp vặt, khiến Minh Quân, người chồng quân nhân của cô, ném ra tờ đơn ly hôn đầy cay đắng.

Ngay sau đó, một nhân viên thu hồi nợ tìm đến tận nhà, phơi bày khoản nợ hàng chục triệu đồng do Bảo Trâm giăng bẫy suốt nhiều năm.

Minh Quân, vốn đã quá quen với những "rắc rối" mà anh cho là An Nhiên gây ra, đã trả hết nợ nhưng sự ngờ vực trong anh càng thêm vững chắc. Anh bịt miệng mọi lời van xin của cô và nhốt cô trong nhà.

Bảo Trâm còn tiếp tục giăng bẫy để hủy hoại Minh Quân: tung tin đồn anh bị thương tật trong lúc làm nhiệm vụ, rồi "tình cờ" tìm thấy tờ đơn ly hôn An Nhiên đã ký sẵn, vẽ nên hình ảnh cô là một người vợ nhẫn tâm, bỏ rơi chồng trong lúc hoạn nạn.

Tin vào những lời dối trá tàn nhẫn đó, Minh Quân đã đặt bút ký, hoàn toàn đóng sập cánh cửa của cuộc hôn nhân này.

Trái tim tan nát và đang bí mật mang trong mình một sinh linh bé bỏng, An Nhiên đã nghe thấy Minh Quân tuyên bố quyết tâm ly hôn, tin rằng cô là một gánh nặng đầy thủ đoạn.

Làm sao cô có thể giải thích về những âm mưu được tính toán suốt nhiều năm đã hủy hoại hoàn toàn cuộc đời cô?

Sự tỉnh táo vừa tìm lại được chỉ càng làm nổi bật sự tàn phá khủng khiếp mà Bảo Trâm đã gây ra.

Để lại tờ đơn ly hôn đã ký và một lời từ biệt câm lặng, An Nhiên biến mất khỏi Căn cứ quân sự Sơn Trà.

Sáu năm sau, giữa sự hỗn loạn của cơn bão số 9, cô bất ngờ đối mặt với Minh Quân một lần nữa.

Nhưng lần này, một sự thật gây sốc – và một cô bé – sẽ làm sáng tỏ tất cả.

Chương 1

Ánh đèn huỳnh quang của cửa hàng quân nhu trong Căn cứ Sơn Trà kêu vù vù trên đầu An Nhiên.

Giọng của Bảo Trâm vang lên, sắc lẻm và đầy buộc tội, xé tan sự yên tĩnh của buổi chiều.

"Ăn cắp! Cô ta đang định ăn cắp thỏi son đó!"

An Nhiên đứng sững lại, thỏi son rẻ tiền màu "Hồng Đất" vẫn còn nắm chặt trong tay.

Tâm trí cô, cuối cùng cũng trong trẻo trở lại sau nhiều năm chìm trong màn sương do chấn thương sọ não, đang vật lộn để bắt kịp với thực tại.

Một cậu bé, cu Tí nhà hàng xóm, đang tròn mắt nhìn, cây kẹo mút còn đang đưa dở lên miệng.

Một người phụ nữ lớn tuổi lẩm bẩm: "Vợ của Đại úy Quân đấy, lúc nào cũng có chuyện."

Đại úy Trần Minh Quân, chồng của An Nhiên, đột ngột xuất hiện bên cạnh cô.

Gương mặt anh lạnh như băng, ẩn sau một lớp mặt nạ của sự giận dữ tột độ.

Anh không hỏi một lời nào.

Anh cũng không nhìn Bảo Trâm.

Anh túm lấy cánh tay An Nhiên, những ngón tay siết chặt vào da thịt cô, lôi cô ra khỏi cửa hàng.

Thỏi son rơi xuống sàn gạch, phát ra một tiếng lạch cạch khô khốc.

Trở về căn nhà tập thể nhỏ trong khu quân đội, sự im lặng nặng nề bao trùm.

Minh Quân ném một xấp giấy lên chiếc bàn ăn đã sờn cũ.

Đơn ly hôn.

"Anh không thể chịu đựng được nữa, An Nhiên à," anh nói, giọng đều đều, không còn chút tình yêu nào mà cô giờ đây nhớ lại một cách sống động.

"Những rắc rối liên tục, sự xấu hổ này. Nó đang ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh, đến tinh thần của anh."

Những lời nói đó giáng vào cô một cú trời giáng.

Sự hồi phục của cô, sự trở lại của ký ức, các chức năng nhận thức của cô dần trở lại bình thường trong vài tuần qua – tất cả đều là sự thật.

Và cùng với sự tỉnh táo đó là một nhận thức kinh hoàng về cuộc sống của cô đã trở thành như thế nào khi cô lạc lối trong màn sương của chấn thương.

Cô thấy rõ Bảo Trâm, một người quen cũ với lòng đố kỵ độc địa, đã tinh vi xúi giục cô có những hành vi thất thường, làm cho sự bối rối của cô càng thêm trầm trọng.

Và Minh Quân, người đàn ông của cô, đã đi đến giới hạn cuối cùng.

An Nhiên nhìn anh, người đàn ông cô yêu, người đã hứa với cha mẹ cô lúc lâm chung rằng sẽ luôn chăm sóc cho cô.

Ánh mắt anh cứng rắn, quai hàm bạnh ra.

Cô nhớ lại ngày cưới của họ, nụ cười ấm áp của anh, tương lai mà họ đã cùng nhau lên kế hoạch.

Giờ đây, những ký ức đó, sắc nét và rõ ràng, lại đối lập một cách tàn nhẫn với người lạ đang đứng trước mặt cô.

"Anh Quân," cô bắt đầu, giọng run rẩy, "Em... Em đã khỏe hơn rồi. Em hiểu rồi..."

Anh cắt ngang lời cô bằng một cử chỉ gay gắt.

"Anh đã nghe những lời này rồi, An Nhiên. Mỗi lần có chuyện, em lại 'khỏe hơn', em lại 'hiểu rồi'. Rồi mọi chuyện lại tái diễn."

Anh không tin cô. Tờ đơn ly hôn chính là bằng chứng.

Sự từ chối của anh là một nỗi đau nhói trong lồng ngực cô.

Anh quay người đi vào phòng khách nhỏ, lưng đối diện với cô.

"Anh sẽ đến văn phòng trên căn cứ. Anh hy vọng em đã đọc xong chúng trước khi anh quay lại."

Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng anh.

An Nhiên ngồi phịch xuống một chiếc ghế ăn, thành gỗ rẻ tiền cấn vào chân cô.

Ánh mắt cô rơi vào tờ đơn ly hôn. Chữ ký của anh đã nằm sẵn ở trang cuối cùng.

Cô cầm chúng lên, tay run rẩy.

Những thuật ngữ pháp lý nhảy múa trước mắt cô, nhưng thông điệp thì quá rõ ràng: "hôn nhân không thể cứu vãn."

Sự tuyệt vọng cào cấu tâm can cô. Cô không thể mất anh. Không phải bây giờ, khi cô cuối cùng đã là chính mình trở lại.

Cô nhìn quanh căn nhà nhỏ, bừa bộn.

Bụi phủ đầy các bề mặt, một minh chứng cho những tháng, những năm cô đã sống vật vờ.

Một làn sóng xấu hổ ập đến. Đây không phải là cô. Đây không phải là họ.

Minh Quân đã hứa với cha mẹ cô. Anh đã từng yêu cô mãnh liệt.

Cô nhớ tình yêu đó, cảm giác an toàn mà nó mang lại.

Một quyết tâm mới cứng lại trong cô.

Cô sẽ không để Bảo Trâm chiến thắng. Cô sẽ không để chấn thương sọ não phá hủy mọi thứ.

Cô phải chứng minh cho Minh Quân thấy cô đã trở lại, An Nhiên thực sự.

Cô đứng dậy, tờ đơn ly hôn vẫn còn trong tay.

Đầu tiên, cô sẽ dọn dẹp căn nhà này. Sau đó, cô sẽ sửa chữa cuộc đời mình.

Cô bắt đầu với nhà bếp, cọ rửa từng lớp cáu bẩn.

Nhiều giờ sau, cô chuyển sang phòng tắm, rồi đến phòng khách nhỏ xíu.

Khi cô dọn dẹp, ký ức ùa về – không chỉ là sự bối rối do chấn thương gây ra, mà còn là chính vụ tai nạn.

Một vụ va chạm xe hơi, một cú đâm bất ngờ, rồi bóng tối.

Cô dừng lại, dựa vào tường, hơi thở nghẹn lại.

Cô đã may mắn sống sót, may mắn lấy lại được trí óc của mình.

Cô nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong chiếc gương phòng tắm vừa được lau sạch.

Gương mặt cô gầy hơn, xanh xao, với quầng thâm dưới mắt, nhưng vẻ đẹp vốn có, sự dịu dàng trong đường nét của cô, vẫn còn đó.

Sự "bất thường", sự "không đáng tin" – đó không phải là cô. Đó là do chấn thương.

Và bây giờ, vết thương đang lành. Cô đang lành lại.

Cô tắm một lúc lâu dưới vòi nước nóng, gột rửa đi bụi bẩn và mùi tuyệt vọng còn vương lại.

Quấn mình trong một chiếc khăn cũ, mềm mại, cô cảm thấy một phần con người cũ của mình trở lại.

Cô cần quần áo. Hầu hết đồ của cô đều nằm trong một đống lộn xộn, bị bỏ quên.

Cô rón rén vào phòng ngủ, đến phía tủ quần áo của Minh Quân.

Mùi hương của anh, một sự pha trộn thoang thoảng của xà phòng và hồ vải, vẫn còn vương trên áo sơ mi của anh.

Cô lôi ra một chiếc áo lót cũ, thoải mái của anh và một chiếc quần đùi thể thao. Chúng quá rộng, nhưng sạch sẽ.

Khi cô mặc đồ, một làn sóng ngại ngùng, một sự bối rối gần như của một cô gái mới lớn, ập đến.

Cảm giác thật kỳ lạ, thân mật, khi mặc quần áo của anh sau một thời gian dài.

Cửa trước mở ra. Minh Quân đã trở về.

Tim cô nhảy lên cổ họng. Anh không المفروض trở về sớm như vậy.

Cô đứng chết lặng giữa phòng ngủ của họ.

Tiếp tục đọc

Các tác phẩm khác của Gavin

Thêm nhiều động thái
Lời Hứa Của Chàng, Ngục Tù Của Nàng

Lời Hứa Của Chàng, Ngục Tù Của Nàng

Khác

5.0

Ngày tôi được thả tự do, vị hôn phu của tôi, Trần Phong, đã đợi sẵn ở ngoài, hứa hẹn rằng cuộc sống của chúng tôi cuối cùng cũng sẽ bắt đầu. Bảy năm trước, anh ta và bố mẹ tôi đã van xin tôi nhận tội thay cho đứa em gái nuôi, Khả Vy. Nó đã say rượu lái xe, đâm phải người rồi bỏ trốn khỏi hiện trường. Họ nói Khả Vy quá mong manh yếu đuối, không thể chịu đựng được cuộc sống trong tù. Họ gọi bản án bảy năm của tôi là một sự hy sinh nhỏ nhoi. Nhưng ngay khi chúng tôi vừa về đến biệt thự của gia đình, điện thoại của Trần Phong reo lên. Khả Vy lại "lên cơn", và anh ta bỏ mặc tôi đứng một mình giữa đại sảnh lộng lẫy để vội vã chạy đến bên nó. Sau đó, người quản gia thông báo rằng tôi phải ở trong căn phòng kho bụi bặm trên tầng ba. Lệnh của bố mẹ tôi. Họ không muốn tôi làm Khả Vy buồn khi nó trở về. Luôn luôn là Khả Vy. Nó là lý do họ lấy đi quỹ học bổng đại học của tôi, và cũng là lý do tôi mất đi bảy năm cuộc đời. Tôi là con gái ruột của họ, nhưng tôi chỉ là một công cụ để lợi dụng rồi vứt bỏ. Đêm đó, một mình trong căn phòng chật chội, chiếc điện thoại rẻ tiền mà một nữ quản giáo tốt bụng đã cho tôi rung lên với một email. Đó là một lời mời làm việc cho một vị trí tuyệt mật mà tôi đã ứng tuyển tám năm trước. Công việc đi kèm với một thân phận mới và gói hỗ trợ di dời ngay lập tức. Một lối thoát. Tôi run rẩy gõ câu trả lời. "Tôi đồng ý."

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Chồng tôi, Hoàng Bách, là tay chơi khét tiếng nhất Sài Gòn, nổi danh với những cuộc tình chóng vánh theo mùa cùng các cô gái mười chín tuổi. Suốt năm năm, tôi đã tin rằng mình là ngoại lệ, là người cuối cùng đã thuần hóa được anh. Ảo tưởng đó vỡ tan tành khi ba tôi cần ghép tủy xương. Người hiến tặng hoàn hảo là một cô gái mười chín tuổi tên Trà My. Vào ngày phẫu thuật, ba tôi đã qua đời vì Hoàng Bách chọn ở trên giường cùng cô ta, thay vì đưa cô ta đến bệnh viện. Sự phản bội của anh không dừng lại ở đó. Khi thang máy rơi tự do, anh kéo cô ta ra trước và bỏ mặc tôi rơi xuống. Khi đèn chùm đổ sập, anh dùng thân mình che chắn cho cô ta và bước qua người tôi đang nằm trong vũng máu. Anh thậm chí còn trộm món quà cuối cùng mà người ba đã khuất để lại cho tôi và tặng nó cho cô ta. Xuyên suốt tất cả, anh gọi tôi là đồ ích kỷ và vô ơn, hoàn toàn không biết rằng ba tôi đã không còn nữa. Vì vậy, tôi lặng lẽ ký vào đơn ly hôn và biến mất. Ngày tôi rời đi, anh nhắn tin cho tôi. "Tin tốt đây, anh tìm được người hiến tủy khác cho ba em rồi. Chúng ta đi sắp xếp lịch phẫu thuật thôi."

Sách tương tự

Chương
Đọc ngay
Tải tiểu thuyết