/0/98280/coverorgin.jpg?v=f56ebfa465331aab89b0a5553a38719c&imageMogr2/format/webp)
Mười năm yêu thương, tôi cứ ngỡ chồng mình, Vũ Tịnh, là người đàn ông hoàn hảo nhất thế gian, người sẽ bảo bọc tôi cả đời.
Cho đến khi một vụ bắt cóc và trận đòn thập tử nhất sinh đã vạch trần một âm mưu kinh hoàng do chính anh và nhân tình dàn dựng.
Hóa ra, tôi đã bị lừa dối ly hôn, tài sản bị chiếm đoạt, và anh ta thậm chí còn lên kế hoạch tống tôi vào bệnh viện tâm thần.
Đau đớn tột cùng, anh ta còn dàn dựng một vụ tai nạn, dùng chính cơ thể tôi làm lá chắn để cứu nhân tình, rồi cùng con riêng tàn nhẫn đánh đập và ném tôi xuống biển.
Mười năm tình yêu đổi lại chỉ là một trò lừa bịp.
Sống sót trở về từ cõi chết, tôi quyết định rời khỏi chiếc lồng son giả tạo đó. Vũ Tịnh, vở kịch của anh, đến lúc phải hạ màn rồi.
Chương 1
Hạ Điệp Anh POV:
"Minh Khôi, đừng nghịch nữa!" Tôi nhẹ nhàng nói, tay vẫn đang cẩn thận mài một lớp sơn trên tấm vóc.
Thằng bé bĩu môi, ném mảnh vỏ trứng mà nó vừa bóc lén từ khay nguyên liệu xuống đất. Xưởng sơn mài của tôi vốn yên tĩnh, chỉ có tiếng mài, tiếng cọ lướt nhẹ nhàng, nhưng từ khi Minh Khôi bắt đầu đến đây, nó đã trở thành một sân chơi hỗn loạn.
Thằng bé là con trai của Vũ Tịnh, chồng tôi, và theo danh nghĩa, cũng là con trai tôi. Nó được sinh ra bởi một người phụ nữ khác, một sai lầm trong quá khứ của anh, nhưng tôi đã chấp nhận nó. Tôi yêu Vũ Tịnh, yêu tất cả những gì thuộc về anh.
"Mẹ không thích con như vậy." Tôi đặt tấm vóc xuống, định bụng sẽ nói chuyện nghiêm túc với thằng bé. Dù sao nó cũng là con tôi, tôi có trách nhiệm phải dạy dỗ.
Nhưng ngay khi tôi vừa đứng dậy, một cơn đau buốt bất ngờ ập đến từ sau gáy.
Trước mắt tôi tối sầm lại.
Một chiếc khăn tẩm thứ gì đó có mùi hăng hắc bịt chặt lấy mũi và miệng tôi. Tôi cố gắng giãy giụa, nhưng sức lực nhanh chóng bị rút cạn.
Ý thức của tôi chìm dần vào bóng tối.
Khi tôi tỉnh lại, tôi thấy mình đang bị trói chặt trong một không gian chật hẹp, tối tăm và ẩm ướt, có lẽ là cốp sau của một chiếc xe. Chiếc xe đang lao đi với tốc độ rất nhanh, xóc nảy liên tục khiến đầu tôi đập vào thành xe đau điếng.
Cơ thể tôi đau nhức, nhưng nỗi sợ hãi còn lớn hơn. Ai đã làm điều này? Tại sao?
Tôi cố gắng cử động, nhưng dây trói siết chặt đến mức da thịt tôi như muốn rách ra. Sự bất lực và tuyệt vọng bao trùm lấy tôi.
Không biết đã qua bao lâu, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại. Cửa cốp xe bật mở, ánh sáng chói lòa khiến tôi phải nheo mắt. Hai gã đàn ông lực lưỡng lôi tôi ra ngoài một cách thô bạo.
"Mẹ kiếp, nhẹ tay thôi, làm hỏng hàng của ông chủ là chết cả lũ." Một tên gằn giọng.
"Hàng" ư? Bọn chúng đang nói về tôi sao?
Chúng lôi tôi vào một nhà kho bỏ hoang. Mùi ẩm mốc và rỉ sét xộc vào mũi. Chúng ném tôi xuống sàn xi măng lạnh lẽo.
"Nói đi, ai sai chúng mày làm vậy?" Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, giọng nói run rẩy.
Tên cầm đầu cười khẩy, ngồi xổm xuống, dùng mũi giày nâng cằm tôi lên. "Cô Hạ à, cô thông minh như vậy, còn không đoán ra sao?"
Trái tim tôi chùng xuống.
Sau đó, là những cú đấm, đá không thương tiếc. Tôi cuộn người lại, cố gắng bảo vệ những chỗ hiểm yếu. Cơn đau lan tỏa khắp cơ thể, xương cốt như vỡ vụn. Tôi la hét, cầu xin, nhưng chỉ nhận lại những trận đòn tàn bạo hơn.
Trong cơn đau đớn đến mờ mịt, tôi dường như nghe thấy tiếng chuông điện thoại của một trong những tên côn đồ. Hắn ta nghe máy, giọng điệu khúm núm.
"Vâng, thưa ông chủ... Vâng, chúng tôi đang 'dạy dỗ' cô ta một bài học... Vâng, sẽ không để lại dấu vết đâu ạ..."
Ông chủ.
Đầu óc tôi nổ tung. Vũ Tịnh. Đó là giọng của trợ lý thân cận của Vũ Tịnh.
Tại sao? Tại sao anh lại làm vậy với tôi?
Cơn đau thể xác không còn sánh được với nỗi đau trong tim. Tôi cảm thấy lồng ngực mình như bị một tảng đá đè nặng, không thở nổi.
Ngay lúc tôi nghĩ mình sắp chết, cánh cửa nhà kho bị đạp tung.
Một bóng người cao lớn lao vào, nhanh như một cơn lốc. Âm thanh va chạm và tiếng la hét vang lên. Chỉ trong vài phút, những kẻ hành hạ tôi đã nằm la liệt trên sàn.
Người đàn ông đó bước về phía tôi, cởi áo khoác ngoài của mình và khoác lên người tôi. Anh ta nhẹ nhàng cởi trói cho tôi.
"Cô không sao chứ?" Giọng nói trầm ấm và quen thuộc.
Tôi ngước nhìn lên. Lưu Thiên Nam.
Đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Vũ Tịnh trên thương trường. Con trai của bạn cũ của cha mẹ tôi.
Tôi không còn sức để nói, chỉ có thể gật đầu yếu ớt. Anh ta bế tôi lên, cơ thể tôi run rẩy không ngừng trong vòng tay anh.
"Tôi đưa cô đến bệnh viện."
"Không..." Tôi thều thào. "Đừng... Đưa tôi... về nhà."
Tôi muốn hỏi Vũ Tịnh. Tôi cần một lời giải thích.
Lưu Thiên Nam im lặng một lúc rồi gật đầu. Anh ta bế tôi ra xe, cẩn thận đặt tôi ngồi ở ghế phụ, thắt dây an toàn cho tôi. Chiếc xe sang trọng lăn bánh một cách êm ái.
Cơ thể tôi rã rời, nhưng đầu óc lại tỉnh táo một cách đáng sợ. Tôi run rẩy lấy điện thoại ra, muốn gọi cho Vũ Tịnh. Nhưng màn hình điện thoại của Lưu Thiên Nam đặt trên giá đỡ bỗng sáng lên.
Đó là một đoạn video trực tiếp.
Trong video, Vũ Tịnh đang ở trong phòng làm việc của anh. Anh không hề có vẻ gì là lo lắng cho sự mất tích của tôi. Ngược lại, anh đang mỉm cười, một nụ cười dịu dàng mà tôi đã từng nghĩ chỉ dành cho riêng mình.
Và người anh đang cười cùng, là Vũ Minh Khôi.
Anh đang kiên nhẫn dạy thằng bé cách viết tên của nó. Bàn tay to lớn của anh bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ, từng nét, từng nét.
"Ba ơi, viết xong rồi mẹ có về không?" Giọng nói non nớt của Minh Khôi vang lên.
Vũ Tịnh xoa đầu thằng bé. "Tất nhiên rồi. Mẹ chỉ đi công tác vài ngày thôi. Khi con học giỏi, mẹ sẽ về ngay."
Mẹ?
"Công tác"?
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Anh ta đang nói dối. Nói dối chính con trai mình. Và nói dối tôi.
Mọi thứ bắt đầu vỡ vụn.
Giọng nói của anh ta, nụ cười của anh ta, sự dịu dàng của anh ta... tất cả đều là giả dối.
Một cảm giác buồn nôn trào lên cổ họng. Tôi cảm thấy như mình bị ném vào một vực sâu không đáy.
Sự phản bội.
Nó còn đau hơn cả ngàn vạn cú đấm đá vừa rồi.
Tôi đã ở bên Vũ Tịnh mười năm. Cha mẹ tôi, những nghệ nhân sơn mài nổi tiếng, đã qua đời trong một tai nạn khi tôi mới mười tám tuổi. Họ để lại cho tôi xưởng sơn mài gia truyền và một khối tài sản khổng lồ. Vũ Tịnh, người được cha mẹ tôi đỡ đầu từ nhỏ, đã trở thành người giám hộ của tôi.
Anh lớn hơn tôi mười tuổi, đã ở bên cạnh tôi trong những ngày tháng tăm tối nhất, bao bọc, che chở cho tôi. Anh nói, "Điệp Anh, em chỉ cần sống trong thế giới nghệ thuật của mình thôi, mọi thứ khác đã có anh lo."
Và tôi đã tin. Tôi đã giao cả thế giới của mình cho anh.
Khi công ty bất động sản của anh gặp khó khăn, tôi đã không ngần ngại đem toàn bộ tài sản thừa kế của mình ra để cứu giúp. Tôi nghĩ rằng chúng tôi là một, tài sản của tôi cũng là của anh.
Anh đã từng hứa, "Điệp Anh, anh sẽ dùng cả đời này để yêu thương và bảo vệ em."
Tất cả đều là dối trá.
/0/95883/coverorgin.jpg?v=ef15765dc92b0feaac1c3345ded3612e&imageMogr2/format/webp)
/0/95985/coverorgin.jpg?v=18b6af99e0c6d2cd06f6e9aa1ac0887f&imageMogr2/format/webp)
/0/95935/coverorgin.jpg?v=aa78e02ac30a5444fd5bdeddcd0e65f4&imageMogr2/format/webp)
/0/95940/coverorgin.jpg?v=0a346e1e48e8781631b7191cdefd2e10&imageMogr2/format/webp)
/0/95654/coverorgin.jpg?v=5d4666e576ce7a9e4931925b1680685a&imageMogr2/format/webp)
/0/95989/coverorgin.jpg?v=255e8091b13ca5882e81a44488ae9539&imageMogr2/format/webp)
/0/95706/coverorgin.jpg?v=9e2c97783d04825fe1a0a4221ec544e0&imageMogr2/format/webp)
/0/78021/coverorgin.jpg?v=4944dd119c12d6d14389edda3c1e9015&imageMogr2/format/webp)
/0/90149/coverorgin.jpg?v=21ace4f954f2c617a8f8e2b3271c30a8&imageMogr2/format/webp)
/0/90094/coverorgin.jpg?v=7dfd510b740f7855ab9bdb7eb05ae877&imageMogr2/format/webp)
/1/100523/coverorgin.jpg?v=1c3a69ae30b9eceaae95823ec63ab1a6&imageMogr2/format/webp)
/0/95924/coverorgin.jpg?v=edea0c03206b70b0c71aad310ec53958&imageMogr2/format/webp)
/0/90699/coverorgin.jpg?v=b972c23b6219a09ff487ccc6ce9ac1e6&imageMogr2/format/webp)
/0/95944/coverorgin.jpg?v=50ad1a3a8a398c4922c67703abf039f6&imageMogr2/format/webp)
/0/95657/coverorgin.jpg?v=edc3ad20b9fe80f33e8c131cabc2db54&imageMogr2/format/webp)
/0/95771/coverorgin.jpg?v=d56996ad0e50932c5d70846b39d9f0a4&imageMogr2/format/webp)
/0/95913/coverorgin.jpg?v=e0f04d0bb24c6c15eae74887a89f6c87&imageMogr2/format/webp)
/0/95827/coverorgin.jpg?v=925c7efcbc0a0f6156739de17af11299&imageMogr2/format/webp)
/0/95860/coverorgin.jpg?v=8357bd3522ff07ff72ca9a020439a6c7&imageMogr2/format/webp)
/0/95917/coverorgin.jpg?v=1a16627762c04f54a5a029a8e34e28be&imageMogr2/format/webp)