/0/98281/coverorgin.jpg?v=983830ad82e82e5546d30505dae60ada&imageMogr2/format/webp)
"Không ngờ cô lại hạ độc tôi! Sao tôi lại có đứa em gái ác độc như cô vậy chứ!" Tô Hà ném mạnh bát đũa xuống dưới chân cô, miệng vừa ho ra máu đen vừa giận dữ quát lên: "Nếu không phải Tình Nhi nhắc nhở tôi, có phải cô định giết chết tôi hay không?"
"Anh cả, em đã nói rồi, trong canh thuốc không có độc. Chỉ là trong đó có một vị thuốc có tác dụng giúp anh nôn ra máu bầm sau khi uống vào, như vậy bệnh của anh mới mau khỏi được."
Tô Ly nhìn vào bát thuốc vương vãi dưới đất, trong mắt thoáng hiện vẻ xót xa. Loại thuốc quý mà cô đã tốn rất nhiều thời gian tìm về với giá cao, bây giờ lại bị đổ đi như thế.
Từ Tình từ đầu tới cuối vẫn đứng bên cạnh Tô Hà, cô ta là con gái nuôi mà Tô gia bọn họ nhận về nuôi. Lúc này, cô ta ôm quyển sách y học trong tay, giọng điệu có chút nghẹn ngào: "Chị ơi, tới lúc này rồi thì chị đừng tiếp tục nói dối nữa, anh hai đã lấy mẫu thuốc của chị đem đi xét nghiệm rồi, bên trong kiểm tra ra được độc tính rất mạnh."
Tô Ly liếc nhìn cô một cái, không thể giấu được vẻ chán ghét trên mặt: "Ngu xuẩn, là thuốc sẽ có ba phần độc, càng đừng nói tới triệu chứng bệnh nghiêm trọng như thế của anh cả, nên chỉ có thể dùng cường độc để trị cường độc, không còn cách nào khác."
Trong mắt của Từ Tình bắt đầu ngân ngấn nước, cô ta cầu xin trong tuyệt vọng: "Chị ơi, anh cả đã thổ huyết như thế này rồi mà chị còn nói dối nữa! Chúng ta đều đang là sinh viên y khoa, tay nghề còn non, càng đừng nói tới việc cứu người, chị đừng khoe mẽ như thế nữa."
Cô ta bước lên phía trước hai bước, vừa khóc vừa nói với Tô Ly rằng: "Em đã tìm được cho anh cả một thế ngoại cao nhân rồi, lấy được phương thuốc có thể cứu sống được anh cả. Chị hãy nhận lỗi đi, để chúng ta dùng phương thuốc của cao nhân chữa khỏi bệnh cho anh cả trước được không?"
Tô Hà ho sặc sụa, gầm lên rằng: "Tô Ly! Cô cho tôi uống loại thuốc không rõ nguồn gốc thì cũng thôi đi, còn nhục mạ em gái cô! Giá như cô có được nửa tấm lòng như của em gái thì tốt biết mấy! Mau quỳ xuống nhận lỗi đi!"
Tô Ly đứng thẳng lưng, đưa ánh mắt lạnh nhạt về phía Tô Hà: "Em chỉ vì cứu người, em có lỗi gì chứ? Quỳ cô ta ư? Tuyệt đối không thể nào."
"Được, được, được! Cô thật muốn làm tôi tức chết mà! Bản tính khó dời!" Tô Hà giận đến mức cầm lấy cây roi bên cạnh, đứng bật dậy định quất lên người Tô Ly: "Cô cút ngay cho tôi! Cút ra khỏi Tô gia! Tôi không cần đứa em gái hại người như cô! Nuôi một con chó còn trung thành hơn cô!"
Tô Ly lùi lại hai bước tránh được đòn roi, lúc này từ trên lầu vang lên tiếng bước chân, tiếp theo sau đó, một cái ba lô được ném xuống dưới chân cô.
Là anh hai Tô Bạch, người đàn ông nói với giọng lạnh lùng rằng: "Tôi cũng nói thật với cô, Tình Nhi mới là em gái ruột của chúng tôi, bao năm qua luôn che giấu không nói với cô, chính là sợ trong lòng cô e ngại. Nhưng bây giờ chúng tôi đã nhìn thấu được lòng dạ độc ác của cô rồi."
"Nếu cô vẫn kiên trì cho rằng mình không sai, thì hãy rời khỏi Tô gia. Chúng tôi sẽ chính thức tuyên bố Tình Nhi là em gái ruột duy nhất của chúng tôi, cô sẽ mất hết tất cả vinh hoa phú quý hiện tại, hãy về quê mà tìm người nhà của cô đi."
Đây đã không phải là lần đầu tiền Tô Ly đối diện với những lời đe dọa như thế trong suốt bao năm qua. Cô ở Tô gia đã bị chèn ép và áp bức đủ lâu rồi. Bây giờ nghe được tin mình mới là đứa em gái giả đó, trong lòng cô bỗng thấy nhẹ nhõm, không ngờ lại trở nên thoải mái đến lạ thường.
Cuối cùng thì cô cũng không cần phải tiếp tục lấy loại thuốc do cô tự nghiên cứu ra để cung phụng cho cái gia đình có mắt mà như mù này nữa.
Nói đi cũng phải nói lại, trời sinh cô thông minh như thế, tại sao anh chị em toàn những kẻ không có não vậy chứ.
"Được thôi."
Tô Ly dứt khoát nhặt cái ba lô dưới đất lên, lấy một viên kẹo trên bàn cho vào miệng, chẳng chút lưu luyến, mà quay người bước đi.
/0/94428/coverorgin.jpg?v=20251124151256&imageMogr2/format/webp)
/0/95828/coverorgin.jpg?v=20251107002951&imageMogr2/format/webp)
/0/95906/coverorgin.jpg?v=20251107021205&imageMogr2/format/webp)
/0/95643/coverorgin.jpg?v=20251106221446&imageMogr2/format/webp)
/0/95763/coverorgin.jpg?v=cc6e5afb105c95c8e7d3338407699078&imageMogr2/format/webp)
/0/97308/coverorgin.jpg?v=20251107030746&imageMogr2/format/webp)
/0/90999/coverorgin.jpg?v=20251106171849&imageMogr2/format/webp)
/0/95968/coverorgin.jpg?v=20251107022431&imageMogr2/format/webp)
/0/95727/coverorgin.jpg?v=20251106223051&imageMogr2/format/webp)
/0/95962/coverorgin.jpg?v=20251107022249&imageMogr2/format/webp)
/1/100770/coverorgin.jpg?v=20251216000810&imageMogr2/format/webp)
/1/100524/coverorgin.jpg?v=20251126153443&imageMogr2/format/webp)
/0/89263/coverorgin.jpg?v=20250808142039&imageMogr2/format/webp)
/0/95907/coverorgin.jpg?v=20251107021205&imageMogr2/format/webp)
/0/90721/coverorgin.jpg?v=20251106171507&imageMogr2/format/webp)
/0/95656/coverorgin.jpg?v=20251106221817&imageMogr2/format/webp)
/0/88784/coverorgin.jpg?v=20250806150823&imageMogr2/format/webp)
/0/95896/coverorgin.jpg?v=20251107020848&imageMogr2/format/webp)
/0/95928/coverorgin.jpg?v=20251107021538&imageMogr2/format/webp)
/0/90983/coverorgin.jpg?v=20251106171836&imageMogr2/format/webp)