/0/75300/coverorgin.jpg?v=0c8db41322dfec1bd9a2a2ebbba60e11&imageMogr2/format/webp)
Bảy năm thanh xuân, tôi bị bạn trai Thịnh Văn Tân công khai sỉ nhục, nói tôi chỉ là món đồ chơi nhàm chán mà anh ta đã chán ngấy.
Khi công ty gia đình sắp phá sản, ba tôi tát tôi đến chảy máu miệng, bắt tôi phải quỳ xuống cầu xin anh ta.
"Mày phải làm chó cho nó, để cứu cái nhà này."
Bị tôi từ chối, họ nhẫn tâm ép em gái tôi phải gả cho chú của Văn Tân, một người được đồn là đã sống thực vật nửa năm.
Trong mắt họ, hạnh phúc của tôi và em gái chỉ là một món hàng để trao đổi.
Nhìn em gái khóc lóc sợ hãi, tôi cắn răng đưa ra quyết định: "Để con thay em ấy."
Tôi sẽ gả cho Thịnh Phúc An.
Nhưng tôi không ngờ, trong đêm tân hôn, người chồng "thực vật" lại mở mắt, ôm tôi vào lòng và nói: "Cuối cùng anh cũng đợi được em."
Chương 1
Góc nhìn của Vân Ngọc Yến:
Cái tát của ba tôi giáng xuống má nóng rát, nhưng nó không đau bằng lời ông nói: "Mày phải quỳ xuống cầu xin thằng Tân, dù có phải làm chó cho nó, để cứu cái nhà này."
Lực tát mạnh đến nỗi đầu óc tôi ong ong, một bên tai ù đi. Vị tanh của máu tràn ra trong khoang miệng. Tôi loạng choạng lùi lại vài bước, tay vịn vào thành ghế sofa mới đứng vững được.
Trước mặt tôi, ông Vân Tấn Trương, người cha mà tôi luôn kính trọng, đang thở hồng hộc, đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi như nhìn kẻ thù. Bên cạnh ông, mẹ kế Hoài Hạnh Dung vội vàng vuốt ngực cho ông, miệng thì giả lả khuyên can nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ hả hê không thể che giấu.
"Ông ơi, ông bớt giận. Con Yến nó còn nhỏ, chưa hiểu chuyện. Để tôi khuyên nó."
Bà ta quay sang tôi, giọng điệu chuyển thành chì chiết: "Ngọc Yến, con xem con đã làm cái gì? Mối tình bảy năm, nói bỏ là bỏ. Con có biết Thịnh gia có ý nghĩa thế nào với nhà họ Vân không? Bây giờ công ty sắp phá sản, chỉ có con mới cứu được cả nhà thôi. Sao con lại có thể nhẫn tâm như vậy?"
Nhẫn tâm?
Tôi cười cay đắng, nụ cười làm vết rách trong miệng càng thêm đau nhói.
Ai mới là người nhẫn tâm?
Là Thịnh Văn Tân, người bạn trai bảy năm của tôi, người đã công khai sỉ nhục tôi trước mặt bạn bè của anh ta, tuyên bố tôi chỉ là một món đồ chơi nhàm chán mà anh ta đã chán ngấy.
Hay là gia đình tôi, những người chỉ coi tôi như một món hàng để trao đổi, sẵn sàng hy sinh hạnh phúc của tôi để cứu lấy sản nghiệp đang trên bờ vực sụp đổ?
"Ba, mẹ," tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho giọng mình không run rẩy. "Con và Thịnh Văn Tân đã kết thúc rồi. Con sẽ không đi cầu xin anh ta."
"Mày dám!" Ba tôi giận dữ gầm lên, lại giơ tay lên.
Tôi nhắm mắt lại, chờ đợi cái tát thứ hai. Nhưng nó không xảy ra.
"Được, mày giỏi lắm," giọng ba tôi run lên vì tức giận. "Để tao xem mày cứng đầu được bao lâu. Từ hôm nay, cắt hết thẻ của mày. Không có tiền của nhà họ Vân, tao xem mày sống thế nào!"
Nói rồi, ông đùng đùng bỏ lên lầu. Mẹ kế liếc tôi một cái sắc lẹm rồi cũng vội vã đi theo.
Chỉ còn lại mình tôi trong phòng khách rộng lớn mà lạnh lẽo. Tôi từ từ ngồi sụp xuống sàn nhà, nước mắt không thể kìm nén được nữa, cứ thế trào ra.
Ký ức về bữa tiệc sinh nhật của Thịnh Văn Tân một tuần trước lại ùa về như một cơn ác mộng.
Đó là một bữa tiệc xa hoa tại một trong những quán bar sang trọng nhất Sài Gòn. Tôi đã dành cả tuần để chuẩn bị món quà anh ta thích nhất, một chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn mà tôi phải nhờ bạn bè ở nước ngoài săn lùng mãi mới có được. Tôi đã mặc chiếc váy đẹp nhất, trang điểm thật xinh đẹp, chỉ mong nhận được một ánh nhìn tán thưởng từ anh ta.
Nhưng khi tôi đến, thứ chào đón tôi không phải là vòng tay ấm áp của bạn trai, mà là cảnh tượng anh ta đang ôm eo một cô gái khác, một cô sinh viên trẻ trung với gương mặt ngây thơ, trong sáng tên Trà Minh Hương.
Tất cả bạn bè của anh ta đều ở đó, nhìn tôi với ánh mắt vừa thương hại vừa chế giễu.
/0/95691/coverorgin.jpg?v=0fb632c6941a98d679599d305e94f8c4&imageMogr2/format/webp)
/0/95635/coverorgin.jpg?v=74f281607650dc500b22b1814d036aeb&imageMogr2/format/webp)
/0/95992/coverorgin.jpg?v=0649cb4cceb7a52a6ace95b40489c565&imageMogr2/format/webp)
/0/90974/coverorgin.jpg?v=22335d7db6f3672389b521cba2f02e53&imageMogr2/format/webp)
/0/95886/coverorgin.jpg?v=528a119569e7afdd6e17f2bbc9f3adb7&imageMogr2/format/webp)
/0/96276/coverorgin.jpg?v=f045ed6e8bdcfd8b0f526785949e30ff&imageMogr2/format/webp)
/0/97299/coverorgin.jpg?v=8368a732b319ace4e5d87eb1d3178a76&imageMogr2/format/webp)
/0/95647/coverorgin.jpg?v=4448cddaf1309add9e906efe4c7f5ba3&imageMogr2/format/webp)
/0/90709/coverorgin.jpg?v=f9dd45a3a5ccd307c9e930bdd3f730ac&imageMogr2/format/webp)
/0/90713/coverorgin.jpg?v=8b9ee9c86498ce89bd2acae01dd40267&imageMogr2/format/webp)
/0/90710/coverorgin.jpg?v=9d96db1a1f177460912d762a64b18f3a&imageMogr2/format/webp)
/0/95189/coverorgin.jpg?v=f5b030936816cc124bb5ffdf33dd1c3f&imageMogr2/format/webp)
/0/90982/coverorgin.jpg?v=36c0119286d7bb0954cad44d392df7ee&imageMogr2/format/webp)
/0/90765/coverorgin.jpg?v=9d5f0154ce857bfb1d81251b737a1f18&imageMogr2/format/webp)
/0/90754/coverorgin.jpg?v=c8b492214fc6bfa39c7af8eaef390351&imageMogr2/format/webp)
/0/95884/coverorgin.jpg?v=9f41effda2bfcbe4c6a2e3a7de53ece4&imageMogr2/format/webp)
/0/95984/coverorgin.jpg?v=aa74585a7e85883572faec4bd03f3e70&imageMogr2/format/webp)
/1/100523/coverorgin.jpg?v=1c3a69ae30b9eceaae95823ec63ab1a6&imageMogr2/format/webp)
/0/90747/coverorgin.jpg?v=a4b0225bc9cc14dabcf9b481468a9ddf&imageMogr2/format/webp)