Từ tro tàn: Cơ hội thứ hai
NH HU
nh ảnh đầu tiên tôi nhìn thấy là Đoàn Khải Minh đ
n lại, cố gắng hiểu
Là một con dao gọt hoa quả, loại m
thấy tôi mở mắt, giọng anh ta có ch
ạt lại yêu cầu
ấy muốn em dùng...
in vào tai mình
nh là món quà sinh nhật năm mười tám tuổi anh ta tặng tôi. Anh ta nói, a
mừng như thế nào, đã
tôi dùng chính món quà này
hải Minh thấy tôi im lặn
cảm thấy đau nhói. Tại sao? Tại sao sau khi đã chết m
ng. Anh ta đang cố gắng thuyết phục chính mình. "Chỉ cần
tiếng, giọng đầy mỉa mai. "Tôi
ích Trâm!" Anh ta gầm lên
như mất kiểm soát. "Tôi không làm
ị xé toạc. Tại sao anh ta không chịu tin
vào mắt anh ta, "anh cố tình khôn
g, tránh né á
ọng bao trùm. Được thôi. Nếu đây là điều a
" Tôi nói, giọng
có một đ
y anh ta. "Chính tay anh phải rạch một đường trên tay tôi. Tôi
tôi, rồi lại nhìn con dao, vẻ m
? Người đàn ông ngay cả việc làm tổn thương
ột ngọn lửa châm vào
anh!" Anh ta gầm lên, g
tay cầm dao run rẩy đ
ạnh gần chạm vào da thịt
ôi. Tôi nhớ, đã có lần, cũng chính bàn tay này đã dịu dà
i thứ đã thay đổi đến
ôi bình tĩn
a vẫn
tôi nói:
t anh ta lóe lên một tia hy v