Hồi chuông hôn lễ, hồi chuông báo tử
/0/95938/coverbig.jpg?v=6f8d5b3b911bd0ac4cd31c53e7070276&imageMogr2/format/webp)
Sài Gòn chói chang xa lạ trên làn da tôi, và thứ duy nhất tôi khao khát là sự bình yên. Không phải sự cứu rỗi, không phải sự tha thứ, chỉ là
hãnh và nhận một công việc giữa trái tim hoa lệ của Sài Gòn. Ngay trong ca làm đầu tiên, giữa tiếng ly chạm nhau lanh lảnh và những cuộc đấu đá quyền lực thầm lặng, tôi nghe thấ
tình cảm, giờ đây ánh lên sự giận dữ lạnh thấu xương và vẻ đắc thắng hiểm độc. Họ hả hê trước sự tủi nhục của tôi, bắt tôi dọn d
ôi từng trân quý bẻ gãy tôi, từng mảnh, từng mảnh đau đớn? Bởi vì tôi sắp chết, và cô
hành sự xấu hổ của tôi tại mọi buổi tụ tập của giới thượng lưu. Mức lương? Cực kỳ hậu hĩnh. Có lẽ là một thỏa thuận với ác quỷ, nhưng đó l
ươ
ù đóng sầm lại
y
ạ trên làn da cô, quá
giấy tờ ra tù là vật nặng mỏng
không phải là một mái ấm, không
quán net n
g, hai tay hơi
riêng rải tro cốt Vư
iếm nhảy múa
ăm triệ
trên môi cô. Ngay cả cái c
ốc gia
h ôm lấy cô, những cây cổ thụ cao chót vót n
n Vy à," anh đã thì thầm, giọng nói tràn
t đêm mưa, tiếng lốp xe rít l
i của Bảo Lâm, sa
ngồi ở
hưởng, đã cần một con tốt thí để bả
yêu Bảo Lâm, đã trở
hư máu đang gặm nhấ
ng vọng: "Vài tháng nữa th
i
hu rừng Cát Tiên. Đó là đi
một ngõ cụt cho hầ
phục vụ tại "Dạ Khúc", một câu
ng người giàu có, qu
cô. Bộ đồng phục màu
rì rầm những cuộc trò ch
c bàn, một bóng ma tro
thấy nó. Một
anh xoáy lên một cái gì đó
rượu sâm panh chênh v
o
g chững chạc hơn, sắc sảo hơn, bộ vest
ấm áp với cô, giờ
g qua trên khuôn mặt anh, nhanh chóng được tha
phụ nữ với mái tóc đen m
Trâ
học của An Vy. Bạ
. Tay Trâm Anh đặt lên cánh t
cười của cô ta rộng hơn, mộ
cô ta vang vọng khắp căn phò
bạn" cũ, một phần của giới thượng l
hững ánh nhìn của họ,
c, tất cả họ
ay rượu. Kẻ
tội – một trợ lý của đối thủ chính trị của cha anh, Chủ tịch Hoàn
ình ảnh gia đình anh, tương
lực lượng hữu hình, ngay c
o Lâm, thì thầm điều gì đó. Anh g
oạng choạng, một ly rượu v
ải bàn trắng tinh gần bàn của Bảo
ột cách kịch tính. "Ôi
ng những tiếng xì xào
nh mắt dán chặt v
trồng, chiếc khay
hác nhìn vào, k
Bảo Lâm
nhếch m
t. Cô cần công việ
khay
ớc đế
ạy tới. "Thưa cậu Lâm, chún
ôi mắt anh như thiêu đố
uốn cô phải chịu đựng, giống như a
quỳ
rọng lạnh lẽo d
khăn ăn, động tác
mắt của cả căn ph
hiếc mặt nạ khinh bỉ. Anh thấy sự tuyệt
ột bằng chứng về tội lỗi của
t bẩn, khuôn
m lặng đang chống chọi với
tội thay ch
ng ch
ợc dàn dựng bởi người đàn ông mà c
ỏ sẫm, buộc tội t
xong, hai t
ng dậy, lưn
ủa anh giờ đây không thể đọc được, một ti
quan sát,
bỏ đi, những lời thì thầm th
i khoảnh khắc là một bài t
tiếng cười của họ là một sự tương ph
tay vô tình của họ, n
t nhát đâm mớ
ên, của tro cốt cô được rải trong
duy nhất