/0/95654/coverbig.jpg?v=5d4666e576ce7a9e4931925b1680685a&imageMogr2/format/webp)
Ngày tôi đi làm giấy khai sinh cho con trai, tôi mới bàng hoàng phát hiện ra, chồng tôi, Thạch Văn Việt, đã có một gia đình khác. Người cán bộ nói trong hộ khẩu của anh ta đã có tên một đứa trẻ khác, là con của nhân tình mà anh ta nhận nuôi. Con trai ruột của tôi trở thành đứa con hoang không giấy tờ. Kiếp trước, tôi đã tuyệt vọng đến mức dùng cái chết để ép buộc anh ta, nhưng chỉ đổi lại được việc con trai phải gọi cha đẻ bằng chú. Bi kịch hơn, trên đường đến thành phố, con trai ba tuổi của tôi đã bị bọn buôn người bắt cóc. Tôi quỳ xuống cầu xin anh ta tìm con, nhưng anh ta lại sợ làm ảnh hưởng đến danh dự của người đàn bà kia. Cuối cùng, tôi nhảy sông tự vẫn trong nỗi uất hận. Tại sao anh ta có thể nhẫn tâm đến vậy? Con ruột mất tích không bằng danh dự của một kẻ thứ ba? Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại đúng ngày định mệnh ấy. Lần này, tôi sẽ không ngu ngốc nữa. Tôi nhìn thẳng vào người cán bộ, gào lên: "CÁC ĐỒNG CHÍ PHẢI LÀM CHỦ CHO TÔI! CHỒNG TÔI Ở NGOÀI KIA LẤY VỢ HAI!"
Ngày tôi đi làm giấy khai sinh cho con trai, tôi mới bàng hoàng phát hiện ra, chồng tôi, Thạch Văn Việt, đã có một gia đình khác.
Người cán bộ nói trong hộ khẩu của anh ta đã có tên một đứa trẻ khác, là con của nhân tình mà anh ta nhận nuôi.
Con trai ruột của tôi trở thành đứa con hoang không giấy tờ. Kiếp trước, tôi đã tuyệt vọng đến mức dùng cái chết để ép buộc anh ta, nhưng chỉ đổi lại được việc con trai phải gọi cha đẻ bằng chú.
Bi kịch hơn, trên đường đến thành phố, con trai ba tuổi của tôi đã bị bọn buôn người bắt cóc.
Tôi quỳ xuống cầu xin anh ta tìm con, nhưng anh ta lại sợ làm ảnh hưởng đến danh dự của người đàn bà kia. Cuối cùng, tôi nhảy sông tự vẫn trong nỗi uất hận.
Tại sao anh ta có thể nhẫn tâm đến vậy? Con ruột mất tích không bằng danh dự của một kẻ thứ ba?
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại đúng ngày định mệnh ấy. Lần này, tôi sẽ không ngu ngốc nữa. Tôi nhìn thẳng vào người cán bộ, gào lên:
"CÁC ĐỒNG CHÍ PHẢI LÀM CHỦ CHO TÔI! CHỒNG TÔI Ở NGOÀI KIA LẤY VỢ HAI!"
Chương 1
Phạm Tú Vi POV:
Ngày tôi đi làm giấy khai sinh cho con trai, tôi mới bàng hoàng phát hiện ra, chồng tôi, Thạch Văn Việt, đã có một gia đình khác.
Người cán bộ hộ tịch đẩy tờ giấy đăng ký ra trước mặt tôi, giọng nói không chút cảm xúc.
"Chị Phạm Tú Vi, chị không thể làm giấy khai sinh cho con trai mình ở đây được. Trong hộ khẩu của chồng chị, anh Thạch Văn Việt, đã có tên một đứa trẻ khác rồi."
Tai tôi ù đi.
Tờ giấy trắng mực đen kia như một lưỡi dao sắc lạnh, cứa nát trái tim tôi.
"Không... không thể nào," tôi lắp bắp, giọng run rẩy. "Con trai tôi là Thạch Nam Hưng, nó là con ruột của anh ấy."
Người cán bộ nhìn tôi với ánh mắt thương hại. "Chính sách hộ khẩu của thành phố cảng rất nghiêm ngặt, mỗi sĩ quan chỉ được nhập hộ khẩu cho một đứa con. Đứa trẻ trong hộ khẩu của anh Việt tên là Thạch Anh Tùng, được ghi danh là con trai của liệt sĩ mà anh Việt nhận nuôi."
Con trai của liệt sĩ? Lại Vi Diệu?
Cái tên đó như một tia sét đánh thẳng vào đầu tôi. Lại Vi Diệu, vợ của người đồng đội đã hy sinh để cứu chồng tôi. Việt đã từng viết thư về, kể rằng cô ấy đáng thương, một mình nuôi con nhỏ.
Hóa ra, sự "nhận nuôi" này lại là cướp đi quyền làm người của con trai tôi.
Con trai của Lại Vi Diệu có thể đường đường chính chính đi học ở trường điểm trong thành phố, hưởng mọi phúc lợi.
Còn con trai tôi, Thạch Nam Hưng, máu mủ ruột rà của Thạch Văn Việt, lại trở thành một đứa con hoang không giấy tờ.
Trong tuyệt vọng, tôi đã dùng cái chết để ép buộc anh ta.
Anh ta cuối cùng cũng đồng ý, nhưng với một điều kiện tàn nhẫn.
"Em đừng làm ầm lên nữa. Anh sẽ đưa Nam Hưng đi, nhưng nó chỉ có thể đi với thân phận là cháu trai của anh. Anh sẽ nói nó là con của anh trai anh ở quê."
Cháu trai.
Con trai ruột của tôi, phải gọi chính cha đẻ của mình bằng chú.
Để con có một tương lai, tôi đã cắn răng đồng ý.
Nhưng bi kịch vẫn chưa dừng lại.
Trên chuyến xe khách đến thành phố, Nam Hưng đã bị bọn buôn người bắt cóc. Lúc đó, thằng bé chỉ mới ba tuổi, trên tay còn cầm món đồ chơi mà tôi đan cho nó.
Tất cả những gì còn lại chỉ là một chiếc giày nhỏ xíu rơi trên sàn xe.
Tôi phát điên, tôi quỳ xuống cầu xin anh ta đăng báo tìm người, huy động lực lượng tìm kiếm.
Nhưng anh ta lại nhìn tôi bằng ánh mắt ghê tởm.
"Em có thể hiểu chuyện một chút không?"
Giọng anh ta lạnh như băng.
"Nam Hưng đã mất tích rồi, tìm không về thì thôi. Em làm ầm ĩ lên như vậy, những lời đồn đại sẽ làm tổn thương Diệu và con trai cô ấy. Người ta sẽ nói gì về cô ấy? Sẽ nói gì về Anh Tùng?"
Trái tim tôi như bị bóp nghẹt.
Con trai ruột của anh ta mất tích, có thể đang bị hành hạ, bị bán đi đâu đó, mà anh ta lại chỉ lo lắng cho danh dự của người phụ nữ kia và con trai của cô ta.
Tôi nhìn sâu vào mắt anh ta, cố tìm kiếm một chút tình người, một chút xót xa cho đứa con chung của chúng tôi.
Nhưng không có gì cả. Chỉ có sự lạnh lùng, ích kỷ và chán ghét.
Trong cơn tuyệt vọng tột cùng, tôi đã nhảy xuống dòng sông lạnh giá.
Cái lạnh buốt xương của nước sông nhấn chìm tôi, và bóng tối bao trùm lấy tất cả.
...
"Chị ơi! Chị ơi, có sao không?"
Một cảm giác lạnh lẽo quen thuộc ập đến, nhưng lần này không phải là nước sông, mà là một bàn tay đang lay nhẹ vai tôi.
Tôi từ từ mở mắt.
Ánh sáng chói lòa của bóng đèn huỳnh quang khiến tôi phải nheo mắt lại.
Mùi giấy tờ cũ kỹ và mực in xộc vào mũi.
Người cán bộ hộ tịch đang nhìn tôi lo lắng. "Chị không sao chứ? Sắc mặt chị trắng bệch cả rồi."
Tôi cúi đầu nhìn xuống.
Trên chiếc bàn gỗ bóng loáng, tờ giấy đăng ký hộ khẩu vẫn nằm đó.
Dòng chữ "Thạch Anh Tùng" vẫn còn đó, như một vết sẹo nhức nhối.
Tôi run rẩy đưa tay lên sờ mặt mình. Vẫn là khuôn mặt của tôi. Tôi nhìn xuống bụng, phẳng lì. Nam Hưng đã được sinh ra.
Tôi quay đầu nhìn ra cửa sổ. Khung cảnh quen thuộc của Ủy ban nhân dân phường.
Tôi... đã quay trở lại.
Trở lại đúng cái ngày định mệnh, cái ngày đã đẩy cuộc đời tôi và con trai vào địa ngục.
Một cơn run rẩy dữ dội lan khắp cơ thể tôi, nhưng lần này không phải vì sợ hãi.
Mà là vì vui mừng đến phát điên.
Trời đã cho tôi một cơ hội làm lại.
Lần này, tôi sẽ không câm lặng chịu đựng. Tôi sẽ không để con trai tôi phải chịu bất kỳ một sự bất công nào nữa.
Ánh mắt tôi trở nên sắc lạnh. Tôi nhìn thẳng vào người cán bộ, giọng nói không còn run rẩy mà đanh thép đến lạ thường.
"Đồng chí, chồng tôi vi phạm luật hôn nhân gia đình."
Tôi hít một hơi thật sâu, gom hết tất cả sức lực và sự căm phẫn của hai kiếp người, rồi gào lên.
"CÁC ĐỒNG CHÍ PHẢI LÀM CHỦ CHO TÔI! CHỒNG TÔI Ở NGOÀI KIA LẤY VỢ HAI!"
Tiếng hét của tôi vang vọng khắp văn phòng, khiến mọi người đều phải ngoái lại nhìn.
Tôi mặc kệ.
Lần này, tôi sẽ làm cho mọi chuyện trở nên thật lớn, lớn đến mức Thạch Văn Việt không bao giờ có thể tự mình giải quyết được nữa.
Các tác phẩm khác của Gavin
Thêm nhiều động thái