/0/95660/coverbig.jpg?v=33df5f70ee5629a073b635e2b53b8f7d&imageMogr2/format/webp)
Tôi chết trên giường bệnh lạnh lẽo, đơn độc. Bố mẹ tôi phá sản, nhà cửa bị niêm phong, tất cả chỉ vì cố cứu vớt người bạn thanh mai trúc mã, Trịnh Phú Thịnh. Còn tôi, trong những giây phút cuối đời, lại phải nhìn thấy tin tức về lễ đính hôn của anh ta với người phụ nữ khác trên tivi. Tôi đã vì anh ta mà mất đi tất cả: tương lai, gia đình, và cả mạng sống. Mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở lại một ngày trước kỳ thi tốt nghiệp. Trịnh Phú Thịnh vẫn ngồi ở bàn trước, anh ta quay lại, nở một nụ cười rạng rỡ từng khiến trái tim tôi tan chảy. "Lam, sau giờ học đi ăn chè nhé? Tớ biết một quán mới mở ngon lắm." Kiếp trước, tôi đã vì câu nói này mà hủy hoại tương lai. Kiếp này, tôi sẽ bắt anh ta phải trả lại cả vốn lẫn lời.
Tôi chết trên giường bệnh lạnh lẽo, đơn độc.
Bố mẹ tôi phá sản, nhà cửa bị niêm phong, tất cả chỉ vì cố cứu vớt người bạn thanh mai trúc mã, Trịnh Phú Thịnh.
Còn tôi, trong những giây phút cuối đời, lại phải nhìn thấy tin tức về lễ đính hôn của anh ta với người phụ nữ khác trên tivi.
Tôi đã vì anh ta mà mất đi tất cả: tương lai, gia đình, và cả mạng sống.
Mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở lại một ngày trước kỳ thi tốt nghiệp.
Trịnh Phú Thịnh vẫn ngồi ở bàn trước, anh ta quay lại, nở một nụ cười rạng rỡ từng khiến trái tim tôi tan chảy.
"Lam, sau giờ học đi ăn chè nhé? Tớ biết một quán mới mở ngon lắm."
Kiếp trước, tôi đã vì câu nói này mà hủy hoại tương lai.
Kiếp này, tôi sẽ bắt anh ta phải trả lại cả vốn lẫn lời.
Chương 1
Vũ Hải Lam POV:
Thời khắc trái tim tôi ngừng đập trên giường bệnh lạnh lẽo, một mình, tôi đã tỉnh lại.
Tôi tỉnh lại trong tiếng rít chói tai của viên phấn trên bảng đen, trong tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ và trong ánh nắng chói chang của một buổi chiều tháng Sáu.
Tôi đã trở lại.
Trở lại một ngày trước kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông, kỳ thi quan trọng nhất trong cuộc đời.
Trở lại ngày mà tôi đã lựa chọn hủy hoại tương lai của chính mình vì anh ta.
Trịnh Phú Thịnh, người bạn thanh mai trúc mã của tôi, vẫn đang ngồi ở bàn trước, tấm lưng thẳng tắp, mái tóc đen mềm mại khẽ lay động dưới làn gió từ chiếc quạt trần cũ kỹ. Anh ta quay lại, nở một nụ cười rạng rỡ với tôi, nụ cười từng khiến trái tim tôi tan chảy.
"Lam, sau giờ học đi ăn chè nhé? Tớ biết một quán mới mở ngon lắm."
Kiếp trước, tôi sẽ gật đầu không do dự, trái tim đập rộn ràng vì vui sướng.
Nhưng bây giờ, khi nhìn vào nụ cười đó, tôi chỉ cảm thấy một cơn buồn nôn dâng lên trong cổ họng. Máu trong người tôi như đông lại. Nụ cười này, chính nụ cười này, đã che giấu một sự ích kỷ và tàn nhẫn đến cùng cực.
Tôi nhớ như in cái chết của mình. Căn bệnh tim bẩm sinh tái phát, tôi nằm đó, đơn độc trong phòng bệnh trắng toát, nhìn trân trân vào màn hình tivi đang phát tin tức về lễ đính hôn của anh ta với một người phụ nữ khác. Bố mẹ tôi đã phá sản, ngôi nhà bị niêm phong, tất cả chỉ vì đã cố gắng cứu vớt anh ta khỏi vũng lầy mà anh ta tự mình nhảy vào.
Tôi đã chết trong sự hối hận và đau đớn tột cùng.
Và giờ đây, Thượng đế đã cho tôi một cơ hội.
"Không đi," tôi lạnh lùng đáp.
Nụ cười của Thịnh cứng lại. "Sao vậy? Cậu giận gì à?"
Tôi không buồn trả lời, chỉ dời mắt ra ngoài cửa sổ. Tôi không giận. Giận dữ là một cảm xúc quá xa xỉ. Tôi chỉ thấy mệt mỏi. Một sự mệt mỏi thấm sâu vào tận xương tủy, kéo dài từ kiếp trước đến kiếp này.
"Này, Vũ Hải Lam bị sao thế?"
"Chắc lại giận dỗi với Trịnh Phú Thịnh rồi."
"Cô ta lúc nào cũng vậy, cứ nghĩ mình là trung tâm vũ trụ. Thịnh tốt với cô ta như thế còn không biết điều."
Những lời xì xào bàn tán vang lên xung quanh. Kiếp trước, những lời này sẽ khiến tôi tổn thương. Nhưng bây giờ, chúng chỉ như tiếng muỗi vo ve bên tai. Vô nghĩa.
Tôi biết rõ tối nay sẽ xảy ra chuyện gì. Thịnh sẽ bị cô bạn gái "dân chơi" mới quen, Bảnh Trúc Quỳnh, rủ rê đi bar. Anh ta sẽ uống say, dính vào một vụ ẩu đả và bị tạm giữ qua đêm, bỏ lỡ kỳ thi tốt nghiệp.
Kiếp trước, tôi đã nhận được cuộc gọi cầu cứu của anh ta lúc nửa đêm. Tôi đã van xin bố mẹ tôi dùng hết tiền tiết kiệm và các mối quan hệ để bảo lãnh cho anh ta ra ngoài. Kết quả là, anh ta vẫn trượt kỳ thi, còn gia đình tôi thì bắt đầu con đường trượt dài xuống địa ngục.
Lần này, sẽ không có chuyện đó nữa.
Tôi sẽ không cứu anh ta.
Tôi sẽ để anh ta tự mình nếm trải hậu quả cho sự lựa chọn của mình.
Tiếng chuông tan học vang lên. Thịnh lại quay xuống, vẻ mặt có chút khó chịu.
"Lam, cậu thật sự không đi à? Tớ đã hứa với Quỳnh là sẽ dẫn cậu theo rồi."
À, Bảnh Trúc Quỳnh. Cái tên khiến tôi ghê tởm.
"Tớ bận," tôi nói, bắt đầu thu dọn sách vở. "Tớ phải về ôn bài."
"Ôn gì nữa? Cậu học giỏi như vậy, chắc chắn đỗ thủ khoa rồi. Cậu còn được tuyển thẳng vào Đại học Kinh tế Quốc dân cơ mà. Dành chút thời gian cho bạn bè không được sao?" Anh ta nói, giọng điệu vừa có chút nũng nịu, vừa có chút ra lệnh. Anh ta đã quen với việc tôi luôn nghe lời.
"Tương lai của tớ, tớ tự lo. Tương lai của cậu, cậu cũng nên tự lo đi," tôi nói, đeo cặp sách lên vai và bước đi, không hề ngoảnh đầu lại.
Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc và tức giận của Thịnh đang dán chặt vào lưng mình.
Ra khỏi cổng trường, tôi không về nhà ngay mà rẽ vào một con hẻm nhỏ. Tôi đi chậm lại, cố gắng điều hòa nhịp thở. Trái tim tôi lại bắt đầu đập nhanh một cách bất thường. Căn bệnh chết tiệt này. Nó là một lời nhắc nhở thường trực về sự mong manh của tôi, và cũng là động lực để tôi phải trở nên mạnh mẽ hơn.
Tôi đứng nép vào một bức tường, lắng nghe. Chẳng bao lâu sau, tiếng của Thịnh và một giọng nữ lanh lảnh vang lên.
"Con nhỏ đó bị sao vậy? Dám từ chối anh à?" Đó là Bảnh Trúc Quỳnh.
"Chắc nó giận dỗi vớ vẩn thôi. Kệ nó đi. Tối nay chúng ta đi đâu?" Giọng Thịnh có chút bực bội nhưng nhanh chóng chuyển sang vui vẻ.
"Đến bar 'Hoang Dã' đi. Em đã đặt bàn rồi. Đêm nay phải quẩy tới bến, mai khỏi phải thi cử gì hết!"
"Nhưng... lỡ trượt thì sao?" Thịnh có chút do dự.
"Trượt thì thôi! Có gì to tát đâu? Anh đẹp trai học giỏi thế này, chẳng lẽ không có đường sống? Ở lại với em, em nuôi anh!" Quỳnh cười khanh khách. "Hơn nữa, chẳng phải có Vũ Hải Lam sao? Nếu anh trượt, cứ đổ hết cho nó. Nó yêu anh như vậy, chắc chắn sẽ không để anh chịu thiệt đâu. Bố mẹ nó sẽ lo cho anh mà."
Một sự im lặng ngắn. Rồi tôi nghe thấy tiếng Thịnh cười, một nụ cười đầy tự mãn.
"Em nói cũng có lý."
Bàn tay tôi siết chặt lại. Tôi lặng lẽ lấy điện thoại ra, bấm nút ghi âm. Đoạn hội thoại ngắn ngủi nhưng đầy đủ tội ác đó đã được lưu lại một cách rõ ràng.
Tôi cất điện thoại đi, quay người và bước ra khỏi con hẻm.
Trịnh Phú Thịnh, Bảnh Trúc Quỳnh.
Trò chơi của các người, kiếp này, tôi sẽ không chơi cùng nữa.
Thay vào đó, tôi sẽ là người xem, ngồi ở hàng ghế đầu, và thưởng thức màn kịch do chính các người tạo ra.
Tôi mỉm cười, một nụ cười lạnh lẽo thực sự.
Kiếp trước, tôi đã vì anh ta mà mất đi tất cả.
Kiếp này, tôi sẽ bắt anh ta phải trả lại cả vốn lẫn lời.
Các tác phẩm khác của Gavin
Thêm nhiều động thái