Cơ hội thứ hai, Nụ hôn tình yêu đích thực

Cơ hội thứ hai, Nụ hôn tình yêu đích thực

Gavin

5.0
Bình luận
Duyệt
25
Chương

Phùng Kim Oanh, mối tình đầu của chồng tôi, đã lập một giao kèo với tôi. Cô ta nói, nếu Giang Đăng Việt vì cô ta mà bỏ rơi tôi chín lần, tôi phải tự nguyện rời khỏi vị trí bà Giang. Hôm nay, là lần thứ chín. Giữa cơn mưa bão, chồng tôi không một chút do dự mà bỏ lại tôi để lao về phía cô ta, thậm chí không quay đầu lại nhìn tôi một lần. Tôi đã đếm, từ ngày kỷ niệm ngày cưới anh bỏ tôi lại một mình, đến khi tôi sốt xuất huyết nhập viện anh cũng vội vã rời đi vì cô ta sợ ở nhà một mình. Nhưng sự thật tàn nhẫn nhất, là khi bộ đèn chùm pha lê khổng lồ rơi xuống. Trong khoảnh khắc sinh tử, người anh ta chọn bảo vệ vẫn là cô ta. Anh ta đẩy tôi ngã ra sau, mặc cho đầu tôi đập mạnh vào cạnh đá, máu chảy không ngừng. Tôi thua rồi, thua một cách thảm hại. Tôi bình thản kẹp đơn ly hôn vào xấp tài liệu dự án mới, đúng như lời cô ta đã dặn: "Anh ấy có thói quen ký mà không đọc kỹ đâu."

Chương 1

Phùng Kim Oanh, mối tình đầu của chồng tôi, đã lập một giao kèo với tôi.

Cô ta nói, nếu Giang Đăng Việt vì cô ta mà bỏ rơi tôi chín lần, tôi phải tự nguyện rời khỏi vị trí bà Giang.

Hôm nay, là lần thứ chín. Giữa cơn mưa bão, chồng tôi không một chút do dự mà bỏ lại tôi để lao về phía cô ta, thậm chí không quay đầu lại nhìn tôi một lần.

Tôi đã đếm, từ ngày kỷ niệm ngày cưới anh bỏ tôi lại một mình, đến khi tôi sốt xuất huyết nhập viện anh cũng vội vã rời đi vì cô ta sợ ở nhà một mình.

Nhưng sự thật tàn nhẫn nhất, là khi bộ đèn chùm pha lê khổng lồ rơi xuống. Trong khoảnh khắc sinh tử, người anh ta chọn bảo vệ vẫn là cô ta. Anh ta đẩy tôi ngã ra sau, mặc cho đầu tôi đập mạnh vào cạnh đá, máu chảy không ngừng.

Tôi thua rồi, thua một cách thảm hại.

Tôi bình thản kẹp đơn ly hôn vào xấp tài liệu dự án mới, đúng như lời cô ta đã dặn: "Anh ấy có thói quen ký mà không đọc kỹ đâu."

Chương 1

Diệp Hạnh Nguyên POV:

Phùng Kim Oanh, mối tình đầu của chồng tôi, đã lập một giao kèo với tôi. Cô ta nói, nếu Giang Đăng Việt vì cô ta mà bỏ rơi tôi chín lần, tôi phải tự nguyện rời khỏi vị trí bà Giang.

Hôm nay, là lần thứ chín.

Cơn mưa rào tháng bảy xối xả như trút nước, gột rửa đi lớp bụi bặm cuối cùng của mùa hè trên thành phố. Tôi đứng một mình trên cầu Nhật Tân, chiếc váy lụa mỏng manh dính chặt vào người, lạnh buốt. Gió lồng lộng thổi qua, cuốn tung mái tóc dài của tôi, quất vào mặt rát buốt.

Cách đó không xa, chiếc Mercedes màu đen quen thuộc vẫn đang đỗ. Cửa xe mở hé, đủ để tôi nhìn thấy Giang Đăng Việt đang vội vã che ô cho một bóng hình mảnh mai khác, chính là Phùng Kim Oanh. Tiếng cô ta ho khan yếu ớt vọng lại, và chồng tôi, Giang Đăng Việt, người chồng hợp pháp của tôi, đã không một chút do dự mà bỏ lại tôi giữa cơn giông bão để lao về phía cô ta.

Anh ta thậm chí không quay đầu lại nhìn tôi một lần.

Chiếc xe lao đi, để lại một vệt nước dài bắn tung tóe lên người tôi, lạnh lẽo và bẩn thỉu. Tôi run rẩy, không biết vì lạnh hay vì trái tim đã chết lặng.

Tôi đã đếm.

Lần thứ nhất, là ngày kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng tôi. Anh ta đã đặt một nhà hàng sang trọng, nhưng cuối cùng lại bỏ tôi lại một mình vì Kim Oanh nói cô ta bị đau dạ dày.

Lần thứ hai, khi tôi bị sốt xuất huyết phải nhập viện. Anh ta chỉ đến được năm phút rồi vội vã rời đi, vì Kim Oanh gọi điện nói cô ta sợ ở nhà một mình.

Lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm...

Mỗi một lần, đều là một nhát dao vô hình, đâm sâu vào trái tim vốn đã đầy sẹo của tôi. Tôi đã từng nghĩ, chỉ cần mình đủ kiên nhẫn, đủ bao dung, anh ta sẽ nhận ra ai mới là người thực sự yêu thương anh ta. Nhưng tôi đã sai.

Trong lòng Giang Đăng Việt, tôi vĩnh viễn không thể so sánh được với hình bóng của mối tình đầu. Sự hy sinh của tôi, trong mắt anh ta, chỉ là điều hiển nhiên.

Tôi lê những bước chân nặng trĩu, bắt một chiếc taxi để về nhà. Cả người tôi ướt sũng, lạnh cóng. Bác tài xế nhìn tôi qua gương chiếu hậu, ánh mắt đầy ái ngại.

"Cô gái, sao lại ra nông nỗi này? Cãi nhau với bạn trai à?"

Tôi chỉ im lặng, tựa đầu vào cửa kính lạnh buốt, nhìn những giọt mưa trượt dài trên đó như những giọt nước mắt không bao giờ cạn.

Về đến căn biệt thự mà người ta vẫn gọi là "tổ ấm" của chúng tôi, tôi cảm thấy một sự xa lạ đến đáng sợ. Nơi này không có hơi ấm, chỉ có sự trống rỗng và cô đơn.

Tôi vừa thay bộ quần áo khô thì điện thoại reo lên. Là một tin nhắn từ Phùng Kim Oanh.

Đó là một bức ảnh.

Trong ảnh, Giang Đăng Việt đang dịu dàng dùng khăn lau tóc cho Kim Oanh. Ánh mắt anh ta tràn đầy sự cưng chiều và xót xa, một ánh mắt mà tôi chưa bao giờ có được. Kèm theo đó là một dòng chữ: "Hạnh Nguyên, cảm ơn cậu đã nhường lại anh ấy. Anh ấy đang chăm sóc mình rất tốt. Lần thứ chín rồi đấy, cậu thua rồi."

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, cảm giác như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt lấy cổ họng. Tôi không khóc. Nước mắt đã cạn từ lâu rồi.

Tôi thua rồi. Thua một cách thảm hại.

Tôi bình thản trả lời: "Ừ, tôi thua rồi."

Ngay sau đó, Kim Oanh gửi một file tài liệu qua.

"Đây là đơn ly hôn, mình đã soạn sẵn giúp cậu. Cậu chỉ cần ký tên thôi. Để tránh anh Việt khó xử, cậu cứ kẹp nó vào xấp tài liệu dự án mới của công ty. Anh ấy có thói quen ký mà không đọc kỹ đâu."

Một sự mỉa mai đến tột cùng. Cô ta thậm chí còn hiểu rõ thói quen của chồng tôi hơn cả tôi.

Tôi mở file ra. Đơn ly hôn tự nguyện, với những điều khoản phân chia tài sản rõ ràng. Tôi không quan tâm đến những con số đó. Ánh mắt tôi chỉ dừng lại ở hai chữ "ly hôn".

Năm năm trước, cũng trong một khuôn viên trường đại học, Phùng Kim Oanh là bạn cùng phòng của tôi. Cô ta xinh đẹp, kiêu ngạo, là hoa khôi của khoa. Còn tôi chỉ là một cô gái bình thường, lặng lẽ. Chính tôi đã giới thiệu Giang Đăng Việt, chàng sinh viên kiến trúc tài hoa, cho cô ta. Họ nhanh chóng trở thành một cặp đôi vàng trong mắt mọi người.

Nhưng rồi, vì tương lai của mình, Kim Oanh đã không một lời từ biệt mà bay sang Mỹ, bỏ lại Việt chìm trong đau khổ. Chính tôi đã ở bên cạnh anh, an ủi anh, giúp anh vượt qua những ngày tháng tăm tối nhất. Ba năm sau, chúng tôi kết hôn.

Tôi đã từng ngây thơ tin rằng, thời gian và sự chân thành của mình có thể thay đổi được mọi thứ. Nhưng sự trở về của Kim Oanh đã đập tan tất cả.

Giờ đây, tôi không còn cảm thấy đau đớn nữa. Chỉ có sự mệt mỏi và trống rỗng đến cùng cực. Tình yêu, sự hy sinh, tất cả đều trở thành một trò cười.

Tôi tải đơn ly hôn xuống, in ra, và không một chút do dự, ký tên mình vào đó. Nét bút dứt khoát, gọn gàng, giống như cách tôi cắt đứt đoạn tình cảm ngu ngốc này.

Tôi chụp lại bản đơn ly hôn đã có chữ ký của mình, gửi cho Kim Oanh.

"Hài lòng chưa?"

Cô ta nhanh chóng trả lời: "Rất hài lòng. Cậu cứ làm theo lời mình dặn đi. Sáng mai, anh Việt sẽ ký mà không hề hay biết. Đến lúc đó, cậu sẽ được tự do."

Được tự do. Hai từ này nghe sao mà nhẹ bẫng, nhưng cũng thật chua chát.

Tôi nhìn vào chữ ký của mình, cảm thấy một sự giải thoát lạ lùng. Cuộc chơi này, cuối cùng cũng đã đến lúc kết thúc.

Tiếp tục đọc

Các tác phẩm khác của Gavin

Thêm nhiều động thái
Lời Hứa Của Chàng, Ngục Tù Của Nàng

Lời Hứa Của Chàng, Ngục Tù Của Nàng

Khác

5.0

Ngày tôi được thả tự do, vị hôn phu của tôi, Trần Phong, đã đợi sẵn ở ngoài, hứa hẹn rằng cuộc sống của chúng tôi cuối cùng cũng sẽ bắt đầu. Bảy năm trước, anh ta và bố mẹ tôi đã van xin tôi nhận tội thay cho đứa em gái nuôi, Khả Vy. Nó đã say rượu lái xe, đâm phải người rồi bỏ trốn khỏi hiện trường. Họ nói Khả Vy quá mong manh yếu đuối, không thể chịu đựng được cuộc sống trong tù. Họ gọi bản án bảy năm của tôi là một sự hy sinh nhỏ nhoi. Nhưng ngay khi chúng tôi vừa về đến biệt thự của gia đình, điện thoại của Trần Phong reo lên. Khả Vy lại "lên cơn", và anh ta bỏ mặc tôi đứng một mình giữa đại sảnh lộng lẫy để vội vã chạy đến bên nó. Sau đó, người quản gia thông báo rằng tôi phải ở trong căn phòng kho bụi bặm trên tầng ba. Lệnh của bố mẹ tôi. Họ không muốn tôi làm Khả Vy buồn khi nó trở về. Luôn luôn là Khả Vy. Nó là lý do họ lấy đi quỹ học bổng đại học của tôi, và cũng là lý do tôi mất đi bảy năm cuộc đời. Tôi là con gái ruột của họ, nhưng tôi chỉ là một công cụ để lợi dụng rồi vứt bỏ. Đêm đó, một mình trong căn phòng chật chội, chiếc điện thoại rẻ tiền mà một nữ quản giáo tốt bụng đã cho tôi rung lên với một email. Đó là một lời mời làm việc cho một vị trí tuyệt mật mà tôi đã ứng tuyển tám năm trước. Công việc đi kèm với một thân phận mới và gói hỗ trợ di dời ngay lập tức. Một lối thoát. Tôi run rẩy gõ câu trả lời. "Tôi đồng ý."

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Chồng tôi, Hoàng Bách, là tay chơi khét tiếng nhất Sài Gòn, nổi danh với những cuộc tình chóng vánh theo mùa cùng các cô gái mười chín tuổi. Suốt năm năm, tôi đã tin rằng mình là ngoại lệ, là người cuối cùng đã thuần hóa được anh. Ảo tưởng đó vỡ tan tành khi ba tôi cần ghép tủy xương. Người hiến tặng hoàn hảo là một cô gái mười chín tuổi tên Trà My. Vào ngày phẫu thuật, ba tôi đã qua đời vì Hoàng Bách chọn ở trên giường cùng cô ta, thay vì đưa cô ta đến bệnh viện. Sự phản bội của anh không dừng lại ở đó. Khi thang máy rơi tự do, anh kéo cô ta ra trước và bỏ mặc tôi rơi xuống. Khi đèn chùm đổ sập, anh dùng thân mình che chắn cho cô ta và bước qua người tôi đang nằm trong vũng máu. Anh thậm chí còn trộm món quà cuối cùng mà người ba đã khuất để lại cho tôi và tặng nó cho cô ta. Xuyên suốt tất cả, anh gọi tôi là đồ ích kỷ và vô ơn, hoàn toàn không biết rằng ba tôi đã không còn nữa. Vì vậy, tôi lặng lẽ ký vào đơn ly hôn và biến mất. Ngày tôi rời đi, anh nhắn tin cho tôi. "Tin tốt đây, anh tìm được người hiến tủy khác cho ba em rồi. Chúng ta đi sắp xếp lịch phẫu thuật thôi."

Sách tương tự

Chương
Đọc ngay
Tải tiểu thuyết