Quá muộn rồi, người yêu cũ của tôi: Cô ấy đã kết hôn với một ông trùm

Quá muộn rồi, người yêu cũ của tôi: Cô ấy đã kết hôn với một ông trùm

Gavin

5.0
Bình luận
33
Duyệt
10
Chương

Năm năm trước, tôi bị vị hôn phu Giang Mạnh Khôi và bạn thân La Cát Tường cùng nhau phản bội, thân bại danh liệt, phải đau đớn rời đi. Năm năm sau, tôi kết hôn với Phạm Thế Minh, tưởng rằng đã tìm được bến đỗ bình yên. Nhưng vào đúng ngày kỷ niệm một năm ngày cưới, cơn ác mộng đã quay trở lại. Giang Mạnh Khôi và La Cát Tường không chỉ sỉ nhục tôi, mà còn vu khống tôi ăn cắp, mạo danh Phạm phu nhân. Hắn ta tàn nhẫn bẻ gãy tay tôi, nhốt tôi vào nhà kho bẩn thỉu, chuẩn bị lôi tôi ra tiệc đính hôn của chúng để làm trò cười cho cả thành phố. Bị hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần, tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng. Tôi không hiểu, tại sao họ lại hận tôi đến mức muốn đẩy tôi vào chỗ chết như vậy? Ngay khi tôi nghĩ mọi thứ đã kết thúc, chồng tôi, Phạm Thế Minh, đã xuất hiện như một vị thần. Anh ôm lấy tôi trước hàng trăm ánh mắt, rồi nhìn thẳng vào Giang Mạnh Khôi, giọng nói lạnh như băng: "Người mà các người vừa hành hạ, chính là vợ của tôi."

Chương 1

Năm năm trước, tôi bị vị hôn phu Giang Mạnh Khôi và bạn thân La Cát Tường cùng nhau phản bội, thân bại danh liệt, phải đau đớn rời đi. Năm năm sau, tôi kết hôn với Phạm Thế Minh, tưởng rằng đã tìm được bến đỗ bình yên.

Nhưng vào đúng ngày kỷ niệm một năm ngày cưới, cơn ác mộng đã quay trở lại.

Giang Mạnh Khôi và La Cát Tường không chỉ sỉ nhục tôi, mà còn vu khống tôi ăn cắp, mạo danh Phạm phu nhân.

Hắn ta tàn nhẫn bẻ gãy tay tôi, nhốt tôi vào nhà kho bẩn thỉu, chuẩn bị lôi tôi ra tiệc đính hôn của chúng để làm trò cười cho cả thành phố.

Bị hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần, tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng. Tôi không hiểu, tại sao họ lại hận tôi đến mức muốn đẩy tôi vào chỗ chết như vậy?

Ngay khi tôi nghĩ mọi thứ đã kết thúc, chồng tôi, Phạm Thế Minh, đã xuất hiện như một vị thần. Anh ôm lấy tôi trước hàng trăm ánh mắt, rồi nhìn thẳng vào Giang Mạnh Khôi, giọng nói lạnh như băng:

"Người mà các người vừa hành hạ, chính là vợ của tôi."

Chương 1

Đào Quỳnh Ngân POV:

Vào đêm tôi và Phạm Thế Minh kỷ niệm một năm ngày cưới, tôi đã gặp lại Giang Mạnh Khôi.

Đó là một sự tình cờ nghiệt ngã, một cú va chạm mà số phận dường như đã sắp đặt sẵn để trêu ngươi. Năm năm, ba trăm sáu mươi lăm ngày nhân với năm, tôi đã nghĩ rằng khoảng thời gian dài đằng đẵng đó đủ để chôn vùi một con người, một đoạn quá khứ mục rữa.

Tôi đã sai.

Khách sạn nơi chúng tôi dùng bữa tối là một trong những tài sản của tập đoàn Phạm Thị. Thế Minh đã bao trọn nhà hàng xoay trên tầng cao nhất, nơi có thể nhìn xuống toàn cảnh thành phố lấp lánh như một dải ngân hà nhân tạo. Anh ấy luôn như vậy, dùng hành động để thể hiện sự lãng mạn mà anh không quen nói ra bằng lời.

"Em thích chứ?" Giọng anh trầm ấm, vang lên bên tai tôi.

Tôi quay lại, mỉm cười với người đàn ông đang khoác hờ chiếc áo vest lên vai mình. "Em thích. Cảm ơn anh, Thế Minh."

Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng siết nhẹ tay tôi. Hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền qua, một sự vững chãi quen thuộc.

Bữa tối diễn ra trong không khí yên tĩnh và ấm cúng. Chúng tôi nói về những chuyện vặt vãnh, về công việc của tôi ở phòng trưng bày nghệ thuật nhỏ, về chuyến đi Nhật Bản sắp tới. Tôi hoàn toàn chìm đắm trong sự bình yên này, một sự bình yên mà tôi đã phải đánh đổi bằng cả thanh xuân tan vỡ để có được.

Cho đến khi tôi vào nhà vệ sinh.

Khi tôi vừa rửa tay xong, cánh cửa bật mở. La Cát Tường bước vào, theo sau là Giang Mạnh Khôi.

Năm năm không gặp, trông họ vẫn thật xứng đôi. La Cát Tường lộng lẫy trong chiếc váy đỏ bó sát, mái tóc uốn lượn gợi cảm. Giang Mạnh Khôi cao lớn, tuấn tú, bộ vest hàng hiệu càng làm nổi bật khí chất của một giám đốc trẻ thành đạt. Anh ta chính là hình mẫu mà mọi cô gái đều mơ ước.

Trừ tôi.

Tim tôi hẫng một nhịp, không phải vì rung động, mà là một phản xạ có điều kiện của nỗi đau. Không khí dường như đặc quánh lại.

La Cát Tường nhìn thấy tôi trước. Ánh mắt cô ta quét một lượt từ đầu đến chân tôi, từ chiếc váy lụa màu kem đơn giản đến đôi giày cao gót không có logo thương hiệu. Một nụ cười khinh miệt nở trên môi cô ta.

"Ô, xem ai đây này. Đào Quỳnh Ngân phải không?"

Giang Mạnh Khôi lúc này mới chú ý đến tôi. Anh ta nheo mắt lại, như thể đang cố nhận ra một món đồ cũ kỹ bị vứt trong xó.

"Quỳnh Ngân?" Anh ta gọi tên tôi, giọng điệu xa lạ và lạnh lùng.

Tôi không trả lời, chỉ lẳng lặng cầm lấy túi xách, định lách qua họ để ra ngoài. Tôi không muốn có bất kỳ dây dưa nào với hai con người này. Quá khứ đã là một vết sẹo, và tôi không có hứng thú vạch nó ra để xem nó đã thối rữa đến mức nào.

Nhưng La Cát Tường không có ý định để tôi đi. Cô ta giang tay chặn đường tôi.

"Vội gì chứ, bạn cũ? Lâu ngày không gặp, không chào hỏi một tiếng à?"

"Tôi và cô không còn là bạn." Tôi nói, giọng bình thản đến mức chính tôi cũng ngạc nhiên.

La Cát Tường cười phá lên, tiếng cười chói tai. "Đúng vậy, làm sao chúng ta còn là bạn được. Sau khi cô cố gắng quyến rũ chồng sắp cưới của tôi năm năm trước."

Cơ thể tôi cứng đờ. Lời nói của cô ta như một mũi kim châm thẳng vào vết sẹo cũ.

"Cô nói gì vậy?" Tôi hỏi lại, giọng bắt đầu run rẩy.

"Đừng giả vờ nữa, Quỳnh Ngân." Giang Mạnh Khôi lên tiếng. Giọng anh ta đầy vẻ chán ghét. "Chẳng phải năm đó cô thấy tôi bị tai nạn, hủy hôn ước, liền bám lấy Cát Tường, giả vờ làm bạn tốt để có cơ hội tiếp cận tôi sao? Cô nghĩ tôi không biết à?"

Đầu óc tôi quay cuồng. Tôi nhìn anh ta, nhìn người đàn ông tôi đã từng yêu bằng cả sinh mệnh. Trong đôi mắt anh ta, tôi không thấy gì ngoài sự khinh bỉ và xa lạ.

Họ đã bóp méo sự thật, biến tôi từ một nạn nhân thành một kẻ thủ đoạn hèn hạ.

"Anh..." Tôi không thốt nên lời. Cổ họng tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.

"Sao nào? Bị nói trúng tim đen rồi à?" La Cát Tường khoác tay Giang Mạnh Khôi, tựa đầu vào vai anh ta một cách đầy khiêu khích. "Quỳnh Ngân à, tôi thật không hiểu nổi. Mạnh Khôi đã chọn tôi rồi, sao cô cứ phải mặt dày bám theo thế nhỉ? Nhìn cô xem, năm năm qua chắc sống không tốt lắm phải không? Quần áo cũng là hàng chợ, chắc là đang làm công việc gì đó vất vả lắm."

Cô ta cố tình nói lớn, để những người phụ nữ khác trong nhà vệ sinh cũng nghe thấy. Vài ánh mắt tò mò và thương hại chiếu về phía tôi.

Tôi cảm thấy máu trong người như đông lại. Sự sỉ nhục này còn đau đớn hơn cả một cái tát.

"Tôi sống thế nào, không liên quan đến hai người." Tôi nghiến răng nói.

"Tất nhiên là có liên quan rồi." Giang Mạnh Khôi đột nhiên bước tới một bước, ép tôi vào bồn rửa tay lạnh lẽo. Anh ta cúi xuống, ghé sát vào tai tôi, giọng nói tàn nhẫn như dao cắt.

"Quỳnh Ngân, tôi biết cô vẫn còn yêu tôi. Cô biến mất năm năm, chắc là để chờ tôi hồi tâm chuyển ý phải không? Đáng tiếc, tôi chưa bao giờ hối hận."

Hơi thở của anh ta phả vào mặt tôi, mang theo mùi rượu và nước hoa đắt tiền. Mùi hương quen thuộc từng khiến tôi mê đắm, giờ đây chỉ làm tôi buồn nôn.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, đôi mắt từng chứa đựng cả thế giới của tôi. Giờ đây, trong đó chỉ có hình ảnh phản chiếu của chính tôi, nhỏ bé và thảm hại.

Nhưng không. Tôi không còn thảm hại nữa.

Tôi đã có Phạm Thế Minh. Tôi là vợ của anh ấy.

Trong một khoảnh khắc, tôi chỉ muốn hét lên sự thật này vào mặt họ. Nhưng rồi lý trí đã giữ tôi lại. Tôi không muốn kéo Thế Minh vào vũng bùn bẩn thỉu này. Anh ấy xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn.

"Giang Mạnh Khôi," Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho giọng nói không run rẩy. "Anh đã từng là tất cả của tôi. Nhưng đó là chuyện của năm năm trước. Bây giờ, trong mắt tôi, anh chẳng là gì cả."

Nụ cười trên môi Giang Mạnh Khôi cứng lại. Anh ta có vẻ không tin vào những gì mình vừa nghe.

"Cô nói dối."

"Tôi không cần phải nói dối." Tôi đẩy anh ta ra, một cách dứt khoát. "Tránh đường."

Lần này, anh ta không cản tôi nữa. Ánh mắt anh ta nhìn tôi đầy phức tạp, có sự ngạc nhiên, có sự tức giận, và có lẽ, một chút gì đó bị tổn thương.

Tôi bước nhanh ra khỏi nhà vệ sinh, không dám ngoảnh đầu lại. Tôi sợ rằng nếu nhìn thấy vẻ mặt đắc thắng của La Cát Tường, tôi sẽ không kìm được mà lao vào xé nát cô ta.

Khi trở lại bàn ăn, Thế Minh đã đứng dậy, vẻ mặt có chút lo lắng.

"Sao em đi lâu vậy? Có chuyện gì không?"

Tôi cố gắng nở một nụ cười tự nhiên. "Không có gì đâu anh. Chỉ là hơi đông người thôi."

Anh nhìn tôi vài giây, ánh mắt sâu thẳm như muốn nhìn thấu tâm can tôi. Cuối cùng, anh cũng không hỏi thêm gì, chỉ lẳng lặng nắm lấy tay tôi.

"Về nhà thôi."

Bàn tay anh vẫn ấm áp như vậy. Nhưng trái tim tôi, sau cuộc gặp gỡ định mệnh đó, đã nguội lạnh đi vài phần.

Tôi biết, cơn ác mộng vẫn chưa kết thúc. Nó chỉ mới bắt đầu lại.

Tiếp tục đọc

Các tác phẩm khác của Gavin

Thêm nhiều động thái
Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Chồng tôi, Hoàng Bách, là tay chơi khét tiếng nhất Sài Gòn, nổi danh với những cuộc tình chóng vánh theo mùa cùng các cô gái mười chín tuổi. Suốt năm năm, tôi đã tin rằng mình là ngoại lệ, là người cuối cùng đã thuần hóa được anh. Ảo tưởng đó vỡ tan tành khi ba tôi cần ghép tủy xương. Người hiến tặng hoàn hảo là một cô gái mười chín tuổi tên Trà My. Vào ngày phẫu thuật, ba tôi đã qua đời vì Hoàng Bách chọn ở trên giường cùng cô ta, thay vì đưa cô ta đến bệnh viện. Sự phản bội của anh không dừng lại ở đó. Khi thang máy rơi tự do, anh kéo cô ta ra trước và bỏ mặc tôi rơi xuống. Khi đèn chùm đổ sập, anh dùng thân mình che chắn cho cô ta và bước qua người tôi đang nằm trong vũng máu. Anh thậm chí còn trộm món quà cuối cùng mà người ba đã khuất để lại cho tôi và tặng nó cho cô ta. Xuyên suốt tất cả, anh gọi tôi là đồ ích kỷ và vô ơn, hoàn toàn không biết rằng ba tôi đã không còn nữa. Vì vậy, tôi lặng lẽ ký vào đơn ly hôn và biến mất. Ngày tôi rời đi, anh nhắn tin cho tôi. "Tin tốt đây, anh tìm được người hiến tủy khác cho ba em rồi. Chúng ta đi sắp xếp lịch phẫu thuật thôi."

Đám cưới của tôi, không phải anh

Đám cưới của tôi, không phải anh

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Năm năm trước, tôi đã cứu mạng vị hôn phu của mình trên một ngọn núi ở Sa Pa. Cú ngã đó để lại cho tôi một tổn thương thị giác vĩnh viễn - một lời nhắc nhở lấp lánh, không ngừng nghỉ về cái ngày tôi đã chọn anh thay vì đôi mắt hoàn hảo của chính mình. Anh ta trả ơn tôi bằng cách bí mật đổi địa điểm tổ chức đám cưới của chúng tôi từ Sa Pa đến Nha Trang, chỉ vì cô bạn thân nhất của anh ta, Ái My, phàn nàn rằng ở đó quá lạnh. Tôi đã tình cờ nghe được anh ta gọi sự hy sinh của tôi là "thứ sến sẩm vớ vẩn" và tận mắt chứng kiến anh ta mua cho cô ta một chiếc váy trị giá hơn một tỷ đồng trong khi lại nhăn nhó với chiếc váy của tôi. Vào ngày cưới, anh ta bỏ mặc tôi đứng chờ ở lễ đường để vội vã đến bên Ái My vì một "cơn hoảng loạn" xuất hiện đúng lúc. Anh ta quá chắc chắn rằng tôi sẽ tha thứ cho anh ta. Luôn luôn là như vậy. Anh ta không xem sự hy sinh của tôi là một món quà, mà là một bản hợp đồng đảm bảo cho sự phục tùng của tôi. Vì vậy, khi cuối cùng anh ta cũng gọi đến địa điểm tổ chức tiệc cưới trống không ở Nha Trang, tôi đã để anh ta nghe thấy tiếng gió núi và tiếng chuông nhà thờ trước khi tôi lên tiếng. "Đám cưới của em sắp bắt đầu rồi," tôi nói với anh ta. "Nhưng không phải là với anh."

Sách tương tự

Em gái xuất hiện! Ba anh trai chiều hết mực

Em gái xuất hiện! Ba anh trai chiều hết mực

Kleon Samorodnitsky
5.0

Tô Ly dốc lòng vì nhà họ Tô năm năm vẫn không bằng một câu nói hãm hại của người em gái. Thân phận thiên kim giả của Tô Ly vì thế bị phát hiện, vị hôn phu bỏ rơi cô, bạn bè tránh xa cô, còn bị các anh trai đuổi khỏi nhà, bảo cô về quê tìm bố mẹ nông dân của mình. Cuối cùng Tô Ly cũng hiểu ra, trực tiếp cắt đứt quan hệ với nhà họ Tô, lấy lại mọi thứ không còn chịu đựng nữa. Nhưng không ngờ, nông dân trong miệng anh trai lại là nhà họ Lạc, tỷ phú của nước Y! Cô từng một thiên kim giả bình thường bị mọi người chê bai trở thành thiên kim thật của tỷ phú được ba người anh trai cưng chiều chỉ sau một đêm. Anh cả tổng tài nói: "Cuộc họp tạm dừng, đặt vé máy bay về nước, tôi xem ai dám bắt nạt em gái..." Anh hai, nhà khoa học nổi tiếng toàn cầu: "Tạm ngừng nghiên cứu, tôi phải đi đón em gái về nhà." Anh ba, nhạc sĩ thế giới: "Hội nhạc tạm dừng, không có gì quan trọng bằng em gái." Cả Kinh Thành đều nổ tung! Nhà họ Tô hối hận không kịp, vị hôn phu lại tìm đến năn nỉ, người theo đuổi kéo đến nườm nượp. Chưa kịp để Tô Ly phản ứng, thiếu gia nhà họ Thi – gia tộc danh giá nhất Kinh Thành, người nắm giữ chức Đô đốc Hải quân cao nhất – bất ngờ xuất hiện cùng tờ giấy đăng ký kết hôn, làm cả giới thượng lưu rung động!

Hai lần kết hôn,/tôi trở thành/cục cưng của tài phiệt

Hai lần kết hôn,/tôi trở thành/cục cưng của tài phiệt

Frances
5.0

[Tài phiệt đen tối hàng đầu VS Người thợ làm hương xinh đẹp nhưng khuyết tật, cả hai đều trong sạch]   Một người bí ẩn gửi video chồng ngoại tình, phá vỡ cuộc sống bình lặng của cô.   Cô nhận ra một điều.   Người yêu thuở nhỏ có thể lừa dối bạn, bạn thân từ thuở nhỏ cũng có thể lừa dối bạn.   Nhưng người mẫu nam vai rộng, eo thon, chân dài thì không.   Chỉ là anh chàng đẹp trai bán thân nuôi chó này, mùi nước hoa trên người anh sao lại giống với ông trùm tài phiệt hàng đầu kia?   Khi cô rực rỡ nhất, anh là đứa con bị gia đình ruồng bỏ, chỉ dám trong bóng tối cướp đi nụ hôn đầu của cô.   Khi cô rơi khỏi đỉnh cao, anh từ bỏ mọi thứ để trở về nước, nhưng lại thấy cô khóc khi đồng ý lời cầu hôn của người khác. Khi cô bị phản bội, anh đã nắm quyền lực, là bàn tay đứng sau đẩy mạnh sự việc, là người cứu rỗi khi người khác gặp khó khăn, là chỗ dựa vững chắc nhất của cô. Khi cô đứng dậy, anh quỳ gối, vô cùng thành kính.   “Hãy lấy anh nhé.” “Em có muốn biết, khi em đồng ý lời cầu hôn của tên khốn đó, anh đang nghĩ gì không?” “Gì cơ?” “Đừng để anh bắt được cơ hội.” “Nếu không bắt được thì sao?” “Thì tạo ra cơ hội.” Bởi vì trên đời này, không ai yêu cô hơn anh.

Chú rể bỏ trốn, tôi kết hôn với kẻ địch của anh

Chú rể bỏ trốn, tôi kết hôn với kẻ địch của anh

Alvis Lane
5.0

Khương Duy Ý và Cố Dịch An là thanh mai trúc mã mười hai năm, ở bên nhau ba năm. Hôn nhân giữa nhà họ Khương và nhà họ Cố vô cùng long trọng, khiến cho các quý cô nổi tiếng ở thành phố A đều phải ghen tị. Nhưng vào ngày cưới, khi khách khứa đã đông đủ, một cuộc điện thoại đã khiến Cố Dịch An từ bỏ Khương Duy Ý đang ăn mặc xinh đẹp. Việc Cố Dịch An trốn khỏi hôn lễ khiến Khương Duy Ý trở thành trò cười cho mọi người ở thành phố A. Nhưng những người đó còn chưa kịp cười được bao lâu, đã thấy Khương Duy Ý cùng Thẩm Cận Châu công bố giấy kết hôn: "Đã kết hôn." Tiếp theo là lời bình luận từ Thẩm Cận Châu, người đã không đăng bài cập nhật trong nhiều năm: "Đã đọc." Có người nói Khương Duy Ý lần này thật may mắn, mất hạt vừng hái được dưa hấu, Cố Dịch An không sánh bằng Thẩm Cận Châu. Đối mặt với những lời nói chua chát này, Khương Duy Ý luôn tỏ ra đồng ý một cách hào phóng. Cho đến một ngày, một phóng viên tài chính táo bạo hỏi Thẩm Cận Châu đánh giá cuộc hôn nhân của anh như thế nào. Ngay lúc mọi người nghĩ rằng Thẩm Cận Châu sẽ ngạo mạn chế giễu Khương Duy Ý, anh ấy lại bất ngờ nói bốn chữ chậm rãi: "Đã đạt được điều mong muốn."

Chương
Đọc ngay
Tải tiểu thuyết