Tạm biệt, em không còn là vợ thay thế của anh nữa

Tạm biệt, em không còn là vợ thay thế của anh nữa

Gavin

5.0
Bình luận
453
Duyệt
25
Chương

Để có được chữ ký của chồng trên đơn ly hôn, tôi đã lừa anh ký vào một tờ giấy trắng. Cuộc hôn nhân ba năm của chúng tôi vốn chỉ là một bản hợp đồng bí mật, cho đến khi Hoàng Diệp Lan, ánh trăng sáng của anh, trở về. Trước mặt cô ấy, anh giới thiệu tôi, người vợ danh chính ngôn thuận, là "trợ lý riêng". Anh phủ nhận cuộc hôn nhân, nói rằng đó chỉ là tin đồn. Thậm chí khi tôi gặp tai nạn xe hơi suýt chết, anh vẫn đang bận ở bệnh viện khác, chăm sóc cho Diệp Lan chỉ vì cô ấy bị dị ứng thức ăn. Ba năm làm vợ chồng không bằng một cơn dị ứng của người trong lòng anh. Trái tim tôi đã hoàn toàn chết lặng. Sau khi thành công ly hôn và rời đi, tôi cứ ngỡ mình đã được tự do. Nào ngờ, người chồng cũ ấy lại tỉnh ngộ, dùng quyền lực để sửa đổi luật ly hôn, ép tôi phải quay về một "giai đoạn hòa giải" ba tháng, bắt đầu một cuộc theo đuổi điên cuồng.

Chương 1

Để có được chữ ký của chồng trên đơn ly hôn, tôi đã lừa anh ký vào một tờ giấy trắng.

Cuộc hôn nhân ba năm của chúng tôi vốn chỉ là một bản hợp đồng bí mật, cho đến khi Hoàng Diệp Lan, ánh trăng sáng của anh, trở về.

Trước mặt cô ấy, anh giới thiệu tôi, người vợ danh chính ngôn thuận, là "trợ lý riêng".

Anh phủ nhận cuộc hôn nhân, nói rằng đó chỉ là tin đồn. Thậm chí khi tôi gặp tai nạn xe hơi suýt chết, anh vẫn đang bận ở bệnh viện khác, chăm sóc cho Diệp Lan chỉ vì cô ấy bị dị ứng thức ăn.

Ba năm làm vợ chồng không bằng một cơn dị ứng của người trong lòng anh. Trái tim tôi đã hoàn toàn chết lặng.

Sau khi thành công ly hôn và rời đi, tôi cứ ngỡ mình đã được tự do. Nào ngờ, người chồng cũ ấy lại tỉnh ngộ, dùng quyền lực để sửa đổi luật ly hôn, ép tôi phải quay về một "giai đoạn hòa giải" ba tháng, bắt đầu một cuộc theo đuổi điên cuồng.

Chương 1

Biện Vi Khanh POV:

Để có được chữ ký của chồng trên đơn ly hôn, tôi đã lừa anh ký vào một tờ giấy trắng.

Đó là tại một buổi tiệc từ thiện ba ngày trước. Đèn pha lê lấp lánh trên đầu, tiếng nhạc du dương, và không khí tràn ngập mùi hương của tiền bạc cùng những lời nói dối hoa mỹ. Tôi mặc một chiếc váy dạ hội do chính tay anh chọn, đứng bên cạnh anh, mỉm cười như một phụ kiện hoàn hảo.

Dương Gia Anh, chồng tôi, CEO của một đế chế công nghệ, đang là tâm điểm của mọi sự chú ý. Anh cao lớn, lịch lãm, khuôn mặt như tượng tạc dưới ánh đèn càng thêm phần lạnh lùng xa cách.

Rồi Hoàng Diệp Lan xuất hiện.

Cô ấy mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, mái tóc dài buông xõa, xinh đẹp như một vầng trăng vừa trở về từ một giấc mơ xa xôi. Cả khán phòng dường như nín thở. Tôi cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, và quan trọng hơn, tôi cảm nhận được sự thay đổi của người đàn ông bên cạnh mình.

Cơ thể anh cứng lại trong một khoảnh khắc. Ánh mắt mà anh chưa bao giờ dành cho tôi, một ánh mắt chứa đầy sự kinh ngạc, vui mừng và cả một chút đau đớn không thể che giấu, đã khóa chặt vào bóng hình Diệp Lan.

Toàn bộ sự chú ý của anh đã bị hút đi.

Đó chính là khoảnh khắc tôi chờ đợi.

Tôi lấy ra một tờ giấy trắng đã chuẩn bị sẵn từ trong ví cầm tay, cùng với một cây bút.

"Gia Anh," tôi gọi nhẹ, giọng nói cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. "Em cần một chữ ký mẫu của anh cho hợp đồng quyên góp với trại trẻ mồ côi mà chúng ta đã thảo luận."

Anh thậm chí không thèm nhìn tôi. Mắt anh vẫn dán chặt vào Diệp Lan, người đang được vây quanh bởi những vị khách khác. Anh chỉ khẽ "Ừm" một tiếng, nhận lấy cây bút và tờ giấy từ tay tôi.

Anh ký tên một cách máy móc, những nét chữ mạnh mẽ, quyết đoán quen thuộc nhanh chóng hiện ra trên mặt giấy trắng tinh.

"Xong rồi." Anh đưa lại cho tôi, ánh mắt vẫn không rời khỏi Diệp Lan.

Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, nhưng trên môi tôi vẫn là một nụ cười hoàn hảo. Tôi cẩn thận cất tờ giấy vào ví, giống như cất giữ một món vũ khí tối thượng.

"Cảm ơn anh."

Ngay sau đó, Diệp Lan tiến về phía chúng tôi, nụ cười của cô ấy rạng rỡ như ánh nắng.

"Anh Gia Anh, đã lâu không gặp."

"Diệp Lan, em về nước khi nào vậy?" Giọng nói của Gia Anh ấm áp hơn bao giờ hết, sự dịu dàng trong đó đủ để làm tan chảy băng tuyết. Đó là giọng điệu mà trong ba năm hôn nhân, tôi chưa từng được nghe một lần.

"Em vừa về hôm qua." Diệp Lan nói, rồi ánh mắt tò mò của cô ấy dừng lại trên người tôi. "Vị tiểu thư này là…?"

Tôi cảm thấy tim mình đập thình thịch. Tôi đã chờ đợi giây phút này, chờ đợi xem anh sẽ giới thiệu tôi như thế nào. Vợ anh? Hay một danh phận nào khác?

Gia Anh nhìn tôi, ánh mắt anh thoáng qua một chút do dự, rồi nhanh chóng trở nên thờ ơ.

"Đây là Biện Vi Khanh," anh nói, giọng điệu bình thản như đang giới thiệu một người không quan trọng. "Trợ lý riêng của tôi."

Trợ lý riêng.

Ba chữ ngắn gọn đó như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim đang hấp hối của tôi. Mọi hy vọng cuối cùng, mọi ảo tưởng mong manh đều tan vỡ thành tro bụi.

Tôi mỉm cười, một nụ cười trống rỗng và vô hồn. "Chào cô Hoàng, rất hân hạnh được gặp cô."

Diệp Lan mỉm cười đáp lại, một nụ cười ngây thơ không hề hay biết rằng sự tồn tại của cô ấy vừa đẩy một cuộc hôn nhân xuống vực thẳm.

Tôi lặng lẽ lùi lại một bước, để lại không gian cho hai người họ. Họ trông thật xứng đôi, tựa như một bức tranh hoàn mỹ. Anh hùng và nàng công chúa của anh ấy.

Còn tôi, tôi chỉ là một cái bóng.

Sau đó, khi tôi đến phòng nghỉ để hít thở, tôi vô tình nghe thấy giọng nói của Diệp Lan từ phía ban công.

"Anh Gia Anh, anh kết hôn thật rồi sao? Em nghe nói…"

"Là tin đồn thôi." Giọng Gia Anh cắt ngang, quả quyết và lạnh lùng. "Anh chưa bao giờ kết hôn."

Câu nói đó chính là bản án tử hình cuối cùng dành cho tôi.

Tôi quay người, bước đi trong im lặng, nước mắt không thể kìm được mà lăn dài trên má.

Ba năm trước, khi Dương Gia Anh ngỏ lời cầu hôn tôi, con gái của một gia đình kinh doanh sa sút, tôi đã biết đó không phải là tình yêu. Gia tộc Biện của tôi cần sự giúp đỡ của tập đoàn Dương thị, và Dương Gia Anh cần một người vợ để quên đi mối tình đơn phương khắc cốt ghi tâm với Hoàng Diệp Lan, người sắp kết hôn với một công tử nhà giàu ở nước ngoài.

Đó là một cuộc giao dịch. Anh cho tôi danh phận Dương phu nhân trong bí mật, đổi lại, tôi cho anh ba năm thời gian để chữa lành vết thương lòng.

Tôi đã ngây thơ tin rằng, ba năm dài đằng đẵng, sự kiên nhẫn và tình yêu của tôi có thể làm lay động trái tim anh.

Nhưng tôi đã sai.

Ánh trăng sáng vẫn mãi là ánh trăng sáng. Khi cô ấy trở về, tất cả những vì sao xung quanh đều trở nên lu mờ.

Và tôi, Biện Vi Khanh, đã đến lúc phải rời khỏi sân khấu không thuộc về mình.

Tiếp tục đọc

Các tác phẩm khác của Gavin

Thêm nhiều động thái
Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Chồng tôi, Hoàng Bách, là tay chơi khét tiếng nhất Sài Gòn, nổi danh với những cuộc tình chóng vánh theo mùa cùng các cô gái mười chín tuổi. Suốt năm năm, tôi đã tin rằng mình là ngoại lệ, là người cuối cùng đã thuần hóa được anh. Ảo tưởng đó vỡ tan tành khi ba tôi cần ghép tủy xương. Người hiến tặng hoàn hảo là một cô gái mười chín tuổi tên Trà My. Vào ngày phẫu thuật, ba tôi đã qua đời vì Hoàng Bách chọn ở trên giường cùng cô ta, thay vì đưa cô ta đến bệnh viện. Sự phản bội của anh không dừng lại ở đó. Khi thang máy rơi tự do, anh kéo cô ta ra trước và bỏ mặc tôi rơi xuống. Khi đèn chùm đổ sập, anh dùng thân mình che chắn cho cô ta và bước qua người tôi đang nằm trong vũng máu. Anh thậm chí còn trộm món quà cuối cùng mà người ba đã khuất để lại cho tôi và tặng nó cho cô ta. Xuyên suốt tất cả, anh gọi tôi là đồ ích kỷ và vô ơn, hoàn toàn không biết rằng ba tôi đã không còn nữa. Vì vậy, tôi lặng lẽ ký vào đơn ly hôn và biến mất. Ngày tôi rời đi, anh nhắn tin cho tôi. "Tin tốt đây, anh tìm được người hiến tủy khác cho ba em rồi. Chúng ta đi sắp xếp lịch phẫu thuật thôi."

Đám cưới của tôi, không phải anh

Đám cưới của tôi, không phải anh

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Năm năm trước, tôi đã cứu mạng vị hôn phu của mình trên một ngọn núi ở Sa Pa. Cú ngã đó để lại cho tôi một tổn thương thị giác vĩnh viễn - một lời nhắc nhở lấp lánh, không ngừng nghỉ về cái ngày tôi đã chọn anh thay vì đôi mắt hoàn hảo của chính mình. Anh ta trả ơn tôi bằng cách bí mật đổi địa điểm tổ chức đám cưới của chúng tôi từ Sa Pa đến Nha Trang, chỉ vì cô bạn thân nhất của anh ta, Ái My, phàn nàn rằng ở đó quá lạnh. Tôi đã tình cờ nghe được anh ta gọi sự hy sinh của tôi là "thứ sến sẩm vớ vẩn" và tận mắt chứng kiến anh ta mua cho cô ta một chiếc váy trị giá hơn một tỷ đồng trong khi lại nhăn nhó với chiếc váy của tôi. Vào ngày cưới, anh ta bỏ mặc tôi đứng chờ ở lễ đường để vội vã đến bên Ái My vì một "cơn hoảng loạn" xuất hiện đúng lúc. Anh ta quá chắc chắn rằng tôi sẽ tha thứ cho anh ta. Luôn luôn là như vậy. Anh ta không xem sự hy sinh của tôi là một món quà, mà là một bản hợp đồng đảm bảo cho sự phục tùng của tôi. Vì vậy, khi cuối cùng anh ta cũng gọi đến địa điểm tổ chức tiệc cưới trống không ở Nha Trang, tôi đã để anh ta nghe thấy tiếng gió núi và tiếng chuông nhà thờ trước khi tôi lên tiếng. "Đám cưới của em sắp bắt đầu rồi," tôi nói với anh ta. "Nhưng không phải là với anh."

Sách tương tự

Tội lỗi và tình yêu chìm đắm, Lu Shao quỳ xuống nhẹ nhàng dỗ dành

Tội lỗi và tình yêu chìm đắm, Lu Shao quỳ xuống nhẹ nhàng dỗ dành

Athena
5.0

Trước khi kết hôn với anh ấy, tôi nghe nói anh ấy là người tàn nhẫn, vô tình, và còn có một người phụ nữ mà anh ấy yêu nhưng không thể có được. Tôi nghĩ rằng những tin đồn chỉ là tin đồn, nhưng sau khi kết hôn, tôi mới biết rằng sự thật không khác biệt lắm so với những gì người ta đồn đại. Ban đầu, tôi chỉ muốn làm một người vợ hiền lành, nhưng dần dần, tôi đã chìm đắm trong tình yêu dành cho anh ta. Tôi nghĩ rằng anh ta cũng có tình cảm đặc biệt với tôi, và tôi đã lén lút vui mừng vì điều đó. Nhưng không ngờ, người mà anh ta yêu thương suốt đời không phải là tôi. Cho đến khi người con gái trong mộng của anh ta trở về nước, tôi mới tỉnh ngộ, đưa ra đơn ly hôn và quyết định ra đi một cách thoải mái, để hai người yêu nhau được bên nhau. … Cả thành phố Bắc Thành đều đang chờ anh ly hôn, vì ai cũng biết anh không yêu vợ mình, mà chỉ nghĩ đến người yêu thuở nhỏ của mình. Cuối cùng, mọi người không thất vọng khi nghe tin anh muốn ly hôn. Khi mọi người nghĩ rằng anh cuối cùng đã không chịu nổi tôi và muốn ở bên người yêu thuở nhỏ của mình, thì anh, người luôn tránh xa ống kính truyền thông, lại ôm một đứa trẻ và cười rạng rỡ. “Nghe nói có nhiều tin đồn về việc tôi và vợ muốn ly hôn, tôi đến đây để làm rõ, tình cảm của chúng tôi rất tốt, con cái chúng tôi vài năm nữa đã có thể tự đi mua nước tương rồi.”

Chương
Đọc ngay
Tải tiểu thuyết