Tình yêu là cái lồng của tôi, không phải là sự cứu rỗi

Tình yêu là cái lồng của tôi, không phải là sự cứu rỗi

Gavin

5.0
Bình luận
Duyệt
10
Chương

Trong suốt năm năm, tôi đã tin rằng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian, được chồng và gia đình chồng hết mực yêu thương. Tôi đã dùng toàn bộ tài năng của mình để vực dậy tập đoàn Mạch Thị, biến nó thành một đế chế. Cho đến một ngày, tôi tình cờ phát hiện ra một trang trại bí mật. Ở đó, chồng tôi đang dịu dàng đẩy xích đu cho một người phụ nữ khác và đứa con trai bốn tuổi của họ. Người phụ nữ đó chính là Mạch Ngọc, cô em chồng được cho là đã chết từ năm năm trước. Toàn bộ gia đình chồng đã lừa dối tôi, lợi dụng tôi như một công cụ kiếm tiền để chu cấp cho cuộc sống của họ. Kinh khủng hơn, tôi nghe được kế hoạch của họ: sau khi tôi ký xong hợp đồng lớn cuối cùng, họ sẽ cho tôi uống thuốc, biến tôi thành một kẻ điên rồi tống vào bệnh viện tâm thần. Tình yêu mà tôi ngỡ là sự cứu rỗi, hóa ra lại là một chiếc lồng giam được trang hoàng lộng lẫy. Giấc mơ tan vỡ, trái tim tôi không còn đau buồn, chỉ còn lại sự lạnh lẽo và tàn nhẫn. Tại bữa tối "chúc mừng" định mệnh, mẹ chồng đích thân rót cho tôi một ly rượu độc. Tôi mỉm cười, cầm ly rượu lên. "Con cảm ơn mẹ." Và tôi uống cạn.

Chương 1

Trong suốt năm năm, tôi đã tin rằng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian, được chồng và gia đình chồng hết mực yêu thương. Tôi đã dùng toàn bộ tài năng của mình để vực dậy tập đoàn Mạch Thị, biến nó thành một đế chế.

Cho đến một ngày, tôi tình cờ phát hiện ra một trang trại bí mật. Ở đó, chồng tôi đang dịu dàng đẩy xích đu cho một người phụ nữ khác và đứa con trai bốn tuổi của họ.

Người phụ nữ đó chính là Mạch Ngọc, cô em chồng được cho là đã chết từ năm năm trước.

Toàn bộ gia đình chồng đã lừa dối tôi, lợi dụng tôi như một công cụ kiếm tiền để chu cấp cho cuộc sống của họ.

Kinh khủng hơn, tôi nghe được kế hoạch của họ: sau khi tôi ký xong hợp đồng lớn cuối cùng, họ sẽ cho tôi uống thuốc, biến tôi thành một kẻ điên rồi tống vào bệnh viện tâm thần.

Tình yêu mà tôi ngỡ là sự cứu rỗi, hóa ra lại là một chiếc lồng giam được trang hoàng lộng lẫy. Giấc mơ tan vỡ, trái tim tôi không còn đau buồn, chỉ còn lại sự lạnh lẽo và tàn nhẫn.

Tại bữa tối "chúc mừng" định mệnh, mẹ chồng đích thân rót cho tôi một ly rượu độc. Tôi mỉm cười, cầm ly rượu lên.

"Con cảm ơn mẹ."

Và tôi uống cạn.

Chương 1

Mạch Ân Thi POV:

Năm năm. Trong suốt năm năm, tôi đã tin rằng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.

Tôi đã sống trong một giấc mơ được dệt nên bởi tình yêu, sự ấm áp và cảm giác thuộc về. Một giấc mơ mà một đứa trẻ mồ côi như tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Tôi là Mạch Ân Thi, vợ của Mạch Hữu Khang, con dâu của chủ tịch tập đoàn hải sản Mạch Thị danh tiếng, Mạch Trọng Ân.

Họ đã tìm thấy tôi, một cô gái có tài năng xuất chúng về kỹ thuật nuôi trồng thủy sản, tại một viện nghiên cứu nhỏ bé. Họ trao cho tôi một gia đình, một cái tên, và một tình yêu mà tôi ngỡ là sự cứu rỗi.

Tôi đã dành hết tâm huyết và tài năng của mình để vực dậy Mạch Thị từ bờ vực khủng hoảng, biến nó thành một đế chế. Mỗi thành tựu của tôi, mỗi hợp đồng bạc tỷ tôi mang về, đều được đáp lại bằng những nụ cười tự hào của cha mẹ chồng và ánh mắt đầy yêu thương của Hữu Khang.

Gia đình.

Đối với tôi, hai tiếng đó thiêng liêng hơn bất cứ điều gì. Nó là bến đỗ mà tôi đã khao khát cả đời. Tôi yêu họ, yêu từng thành viên trong gia đình này, yêu cả những ký ức mà chúng tôi cùng nhau tạo dựng.

Kể cả ký ức về Mạch Ngọc.

Em gái của Hữu Khang, con gái ruột của chủ tịch. Năm năm trước, cô ấy được cho là đã chết trong một tai nạn du thuyền. Vụ tai nạn xảy ra ngay sau khi sai lầm chết người của cô ấy suýt chút nữa đã làm công ty phá sản.

Tôi chưa bao giờ gặp Mạch Ngọc. Hình ảnh của cô ấy trong nhà đều đã được cất đi, như thể để xóa đi một vết thương đau đớn. Thỉnh thoảng, tôi thấy mẹ chồng, bà Lợi Thu Đông, lặng lẽ lau nước mắt khi nhìn vào một góc trống trên tường. Hữu Khang sẽ siết chặt tay tôi, giọng anh trầm xuống, "Đừng nhắc đến cô ấy, Ân Thi. Nỗi đau này quá lớn."

Tôi đã tin họ. Tôi thương cảm cho nỗi đau của họ. Tôi thậm chí còn cảm thấy một chút tội lỗi, vì hạnh phúc của tôi dường như được xây dựng trên sự mất mát của gia đình này. Tôi đã cố gắng gấp đôi, làm việc cật lực hơn nữa, để bù đắp, để xoa dịu nỗi đau mà tôi tin là có thật.

Cho đến hôm nay.

Hôm nay là một ngày đẹp trời. Tôi đang trên đường đến khu nuôi trồng mới ở ngoại ô để kiểm tra tiến độ của dự án lớn nhất từ trước đến nay, một dự án sẽ đưa Mạch Thị lên một tầm cao mới.

Chiếc xe đột nhiên bị hỏng giữa một con đường vắng vẻ, bao quanh bởi những cánh rừng cao su bạt ngàn. Trong lúc chờ tài xế gọi cứu hộ, một mùi hương quen thuộc thoang thoảng trong không khí khiến tôi chú ý.

Đó là mùi của một loại tảo biển đặc biệt, loại tảo mà tôi đã sử dụng trong công thức thức ăn cho tôm cao cấp của mình. Nhưng khu nuôi trồng của chúng tôi cách đây cả chục cây số. Tại sao mùi hương này lại xuất hiện ở đây?

Tò mò, tôi đi theo mùi hương, rẽ vào một con đường đất nhỏ bị che khuất bởi những tán cây rậm rạp. Con đường dẫn tôi đến một cánh cổng sắt kiên cố, không có biển hiệu. Nhưng xuyên qua khe cổng, tôi có thể thấy những hồ nuôi tôm hiện đại, giống hệt như những gì tôi đã thiết kế.

Một trang trại nuôi tôm cao cấp bí mật.

Tim tôi bắt đầu đập mạnh. Ai lại có thể sao chép công nghệ độc quyền của tôi một cách hoàn hảo như vậy?

Và rồi, tôi nhìn thấy họ.

Dưới mái hiên của một căn biệt thự sang trọng nằm giữa trang trại, một người phụ nữ đang ngồi trên xích đu, mái tóc dài đen nhánh của cô ta bay nhẹ trong gió. Bên cạnh cô ta, một cậu bé chừng bốn tuổi đang vui vẻ chạy nhảy.

Và người đàn ông đang đẩy chiếc xích đu, người đang nhìn người phụ nữ và cậu bé với ánh mắt dịu dàng và trìu mến mà tôi từng nghĩ chỉ thuộc về riêng mình... là chồng tôi.

Mạch Hữu Khang.

Thế giới của tôi như ngừng quay. Không khí trong lồng ngực tôi bị rút cạn.

Người phụ nữ đó quay lại, và khuôn mặt cô ta khiến tôi chết lặng.

Một khuôn mặt tôi chỉ từng thấy qua vài tấm ảnh cũ kỹ mà mẹ chồng vô tình để sót lại. Một khuôn mặt lẽ ra đã bị chôn vùi dưới đáy biển từ năm năm trước.

Mạch Ngọc.

Cô ta còn sống.

Và cậu bé kia... cậu bé có đôi mắt giống hệt Hữu Khang, và nụ cười rạng rỡ của Mạch Ngọc.

Đứa con của họ.

Toàn bộ gia đình họ Mạch đã lừa dối tôi. Họ đã dựng lên một màn kịch hoàn hảo, biến tôi thành một con rối tài năng. Họ đã dùng tình yêu giả dối để trói buộc tôi, vắt kiệt tài năng của tôi để làm giàu cho họ, trong khi bí mật chu cấp cho cuộc sống xa hoa của Mạch Ngọc và đứa cháu trai mà họ coi là người thừa kế thực sự.

Và tôi, một kẻ thay thế, một công cụ tiện lợi.

Một cơn buồn nôn cuộn lên từ dạ dày. Tôi phải bám chặt vào cánh cổng sắt lạnh lẽo để không ngã quỵ. Cái lạnh của kim loại xuyên qua da thịt, nhưng không thể nào so được với cái lạnh đang đóng băng trái tim tôi.

Tôi lùi lại, trốn sau một bụi cây lớn, cố gắng hít thở. Từng hơi thở đều như có hàng ngàn mảnh thủy tinh cứa vào cổ họng.

Tôi nhìn thấy họ. Một gia đình ba người hoàn hảo. Hữu Khang quỳ xuống, lau vết bẩn trên má cậu bé, rồi ngước lên nhìn Mạch Ngọc, và họ trao nhau một nụ hôn. Một nụ hôn không hề che giấu, đầy say đắm và thuộc về.

"Anh xem này," giọng Mạch Ngọc lảnh lót, đầy vẻ nũng nịu, "Anh Hào của chúng ta càng lớn càng giống anh."

"Tất nhiên rồi," Hữu Khang cười, giọng nói ấm áp mà tôi từng say đắm giờ đây như nhát dao đâm vào tim tôi. "Nó là con trai của anh, là người thừa kế duy nhất của Mạch Thị. Sau khi con ngốc Mạch Ân Thi kia ký xong hợp đồng lớn đó, mọi thứ sẽ thuộc về con trai chúng ta."

Con ngốc Mạch Ân Thi.

Đó là tôi.

Bàn tay tôi run rẩy rút điện thoại ra. Tôi cần một cái gì đó để xác nhận. Tôi mở nhóm chat gia đình, nơi có cha chồng, mẹ chồng và Hữu Khang.

Tôi run rẩy gõ một dòng tin nhắn: "Mọi người ơi, xe con bị hỏng ở gần khu rừng cao su phía Tây. Ở đây hoang vắng quá."

Ngay lập tức, điện thoại của Hữu Khang trong tầm mắt tôi rung lên. Anh ta liếc nhìn màn hình, và nụ cười trên môi anh ta chợt tắt.

Mạch Ngọc cũng ghé đầu vào xem. "Lại là nó à? Phiền phức thật."

Tôi thấy Hữu Khang nhanh chóng nhắn lại. Điện thoại tôi sáng lên.

"Ân Thi, em đừng lo. Em ở yên đó nhé, anh đang họp, sẽ gọi cứu hộ đến ngay."

Cùng lúc đó, trong nhóm chat gia đình mà không có tôi, một tin nhắn từ mẹ chồng, bà Lợi Thu Đông, hiện lên trên màn hình điện thoại của Hữu Khang mà tôi có thể lờ mờ đọc được: "Hữu Khang, xử lý nhanh đi. Đừng để nó phát hiện ra điều gì."

Cha chồng, Mạch Trọng Ân, trả lời ngay sau đó: "Bảo nó ở yên đó. Đừng để nó đến gần trang trại."

Toàn bộ gia đình. Tất cả bọn họ.

Họ đều biết. Họ đều là một phần của vở kịch này.

Một cuộc điện thoại gọi đến. Là Hữu Khang. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình.

"A lô, anh à?"

"Ân Thi, em yêu, em không sao chứ?" Giọng anh ta vẫn đầy lo lắng và quan tâm giả tạo. "Anh xin lỗi, anh đang có cuộc họp quan trọng không thể rời đi được. Em đợi một chút nhé, cứu hộ sắp đến rồi."

"Dạ, em không sao. Anh cứ làm việc đi." Tôi nói, từng từ như một lưỡi dao cứa vào chính mình.

"Ngoan lắm. Yêu em." Anh ta nói.

Cúp máy.

Tôi nhìn thấy anh ta quay lại, mỉm cười với Mạch Ngọc và nói điều gì đó khiến cô ta cười phá lên.

Tình yêu mà tôi ngỡ là sự cứu rỗi, thực chất chỉ là một chiếc lồng giam được trang hoàng lộng lẫy.

Và tôi đã tự nguyện ở trong đó suốt năm năm.

Cơn đau trong lồng ngực tôi không còn là nỗi buồn nữa. Nó biến thành một thứ gì đó lạnh lẽo, sắc bén và tàn nhẫn.

Tôi cắn chặt môi dưới, mạnh đến mức cảm nhận được vị mặn của máu. Cơn đau thể xác giúp tôi giữ được sự tỉnh táo.

Ảo tưởng đã tan vỡ. Giấc mơ đã kết thúc.

Giờ là lúc tỉnh dậy.

Tôi sẽ không sụp đổ. Tôi sẽ không khóc lóc.

Tôi sẽ khiến họ phải trả giá cho từng giọt nước mắt, từng lời nói dối, từng giây phút hạnh phúc giả tạo mà họ đã ban cho tôi.

Tôi quay người, lặng lẽ rời đi, bước chân vững vàng hơn bao giờ hết.

Mạch Ân Thi mà họ biết, cô gái ngây thơ khao khát tình thương, đã chết trong khu rừng cao su này rồi.

Người còn sống, chỉ có khao khát trả thù.

---

Tiếp tục đọc

Các tác phẩm khác của Gavin

Thêm nhiều động thái
Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Chồng tôi, Hoàng Bách, là tay chơi khét tiếng nhất Sài Gòn, nổi danh với những cuộc tình chóng vánh theo mùa cùng các cô gái mười chín tuổi. Suốt năm năm, tôi đã tin rằng mình là ngoại lệ, là người cuối cùng đã thuần hóa được anh. Ảo tưởng đó vỡ tan tành khi ba tôi cần ghép tủy xương. Người hiến tặng hoàn hảo là một cô gái mười chín tuổi tên Trà My. Vào ngày phẫu thuật, ba tôi đã qua đời vì Hoàng Bách chọn ở trên giường cùng cô ta, thay vì đưa cô ta đến bệnh viện. Sự phản bội của anh không dừng lại ở đó. Khi thang máy rơi tự do, anh kéo cô ta ra trước và bỏ mặc tôi rơi xuống. Khi đèn chùm đổ sập, anh dùng thân mình che chắn cho cô ta và bước qua người tôi đang nằm trong vũng máu. Anh thậm chí còn trộm món quà cuối cùng mà người ba đã khuất để lại cho tôi và tặng nó cho cô ta. Xuyên suốt tất cả, anh gọi tôi là đồ ích kỷ và vô ơn, hoàn toàn không biết rằng ba tôi đã không còn nữa. Vì vậy, tôi lặng lẽ ký vào đơn ly hôn và biến mất. Ngày tôi rời đi, anh nhắn tin cho tôi. "Tin tốt đây, anh tìm được người hiến tủy khác cho ba em rồi. Chúng ta đi sắp xếp lịch phẫu thuật thôi."

Đám cưới của tôi, không phải anh

Đám cưới của tôi, không phải anh

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Năm năm trước, tôi đã cứu mạng vị hôn phu của mình trên một ngọn núi ở Sa Pa. Cú ngã đó để lại cho tôi một tổn thương thị giác vĩnh viễn - một lời nhắc nhở lấp lánh, không ngừng nghỉ về cái ngày tôi đã chọn anh thay vì đôi mắt hoàn hảo của chính mình. Anh ta trả ơn tôi bằng cách bí mật đổi địa điểm tổ chức đám cưới của chúng tôi từ Sa Pa đến Nha Trang, chỉ vì cô bạn thân nhất của anh ta, Ái My, phàn nàn rằng ở đó quá lạnh. Tôi đã tình cờ nghe được anh ta gọi sự hy sinh của tôi là "thứ sến sẩm vớ vẩn" và tận mắt chứng kiến anh ta mua cho cô ta một chiếc váy trị giá hơn một tỷ đồng trong khi lại nhăn nhó với chiếc váy của tôi. Vào ngày cưới, anh ta bỏ mặc tôi đứng chờ ở lễ đường để vội vã đến bên Ái My vì một "cơn hoảng loạn" xuất hiện đúng lúc. Anh ta quá chắc chắn rằng tôi sẽ tha thứ cho anh ta. Luôn luôn là như vậy. Anh ta không xem sự hy sinh của tôi là một món quà, mà là một bản hợp đồng đảm bảo cho sự phục tùng của tôi. Vì vậy, khi cuối cùng anh ta cũng gọi đến địa điểm tổ chức tiệc cưới trống không ở Nha Trang, tôi đã để anh ta nghe thấy tiếng gió núi và tiếng chuông nhà thờ trước khi tôi lên tiếng. "Đám cưới của em sắp bắt đầu rồi," tôi nói với anh ta. "Nhưng không phải là với anh."

Sách tương tự

Xinh đẹp sau ly hôn, Hoắc tổng đêm đêm xin hòa giải

Xinh đẹp sau ly hôn, Hoắc tổng đêm đêm xin hòa giải

Iris
5.0

[Ly hôn+Tỉnh táo+Theo vợ đến lò hỏa táng] Vào đúng ngày kỷ niệm kết hôn, người chồng nhà giàu Hoắc Yến Thời bỏ mặc Tô Vãn Ninh để ở bên cạnh bạch nguyệt quang. Đàn ông không biết tự trọng thì chẳng đáng giá gì, người không thể giữ được thì cô cũng chẳng cần. Cô nhanh chóng đề nghị ly hôn. Hoắc Yến Thời chẳng mảy may bận tâm, còn Tô Vãn Ninh thì quay trở lại làng giải trí, tạo nên một làn sóng khuấy đảo. Bạch nguyệt quang trà xanh giả vờ nhu nhược? Vậy thì lật tẩy bộ mặt thật của cô ta, để ai nấy đều chửi đánh. Gã chồng cũ chỉ biết mạnh miệng: "Cô ấy chơi chán rồi sẽ tự khắc quay lại bên tôi thôi." Nhưng người vợ từng cam lòng vì anh mà bỏ hết sự nghiệp để chăm lo cho gia đình, từ đầu đến cuối lại chưa từng ngoảnh đầu lại. Không chỉ sự nghiệp thăng hoa, mà vận đào hoa cũng nở rộ. Ngôi sao quốc tế thi nhau bày tỏ tình cảm, tổng giám đốc công ty truyền thông dốc hết tâm sức chỉ để đổi lại một nụ cười của cô, thậm chí đến cả người thừa kế của tỷ phú cũng không thể thiếu cô bên cạnh. Hoắc Yến Thời cuối cùng cũng hoảng loạn, bám như cún con, sử dụng mọi chiêu trò theo vợ đến cùng. Nhưng Tô Vãn Ninh thậm chí chẳng buồn liếc mắt: "Ngày xưa anh chẳng thèm để ý đến tôi, bây giờ anh không còn xứng với tôi nữa." Hoắc Yến Thời điên cuồng cầu xin: "Ninh Ninh, chúng ta tái hôn đi." Tô Vãn Ninh kiêu ngạo đáp: "Tổng giám đốc Hoắc, tôi không bao giờ ăn lại món cũ."

Em gái xuất hiện! Ba anh trai chiều hết mực

Em gái xuất hiện! Ba anh trai chiều hết mực

Kleon Samorodnitsky
5.0

Tô Ly dốc lòng vì nhà họ Tô năm năm vẫn không bằng một câu nói hãm hại của người em gái. Thân phận thiên kim giả của Tô Ly vì thế bị phát hiện, vị hôn phu bỏ rơi cô, bạn bè tránh xa cô, còn bị các anh trai đuổi khỏi nhà, bảo cô về quê tìm bố mẹ nông dân của mình. Cuối cùng Tô Ly cũng hiểu ra, trực tiếp cắt đứt quan hệ với nhà họ Tô, lấy lại mọi thứ không còn chịu đựng nữa. Nhưng không ngờ, nông dân trong miệng anh trai lại là nhà họ Lạc, tỷ phú của nước Y! Cô từng một thiên kim giả bình thường bị mọi người chê bai trở thành thiên kim thật của tỷ phú được ba người anh trai cưng chiều chỉ sau một đêm. Anh cả tổng tài nói: "Cuộc họp tạm dừng, đặt vé máy bay về nước, tôi xem ai dám bắt nạt em gái..." Anh hai, nhà khoa học nổi tiếng toàn cầu: "Tạm ngừng nghiên cứu, tôi phải đi đón em gái về nhà." Anh ba, nhạc sĩ thế giới: "Hội nhạc tạm dừng, không có gì quan trọng bằng em gái." Cả Kinh Thành đều nổ tung! Nhà họ Tô hối hận không kịp, vị hôn phu lại tìm đến năn nỉ, người theo đuổi kéo đến nườm nượp. Chưa kịp để Tô Ly phản ứng, thiếu gia nhà họ Thi – gia tộc danh giá nhất Kinh Thành, người nắm giữ chức Đô đốc Hải quân cao nhất – bất ngờ xuất hiện cùng tờ giấy đăng ký kết hôn, làm cả giới thượng lưu rung động!

Anh điên đảo vì cô? Lệ tổng ngược khóc cả nhà

Anh điên đảo vì cô? Lệ tổng ngược khóc cả nhà

Seraphina
5.0

Nguyễn Kiều yêu đơn phương Lục Dụ Thâm nhiều năm, nhưng cuối cùng lại bị anh ta lấy đi mọi thứ của mẹ cô. Ba năm hôn nhân, trong mắt anh chỉ có bạch nguyệt quang anh ta luôn nhớ thương. Khi bị người chồng tệ bạc vứt bỏ, chính Lệ Bạc Thần đã cứu mạng cô. Năm ấy, cô vì người chồng cũ tệ bạc, đã từng hãm hại Lệ Bạc Thần một cách tàn nhẫn. Nhưng cô không ngờ, ba năm sau gặp lại, anh lại phải ngồi xe lăn. Lần này, cô không còn mù quáng vì tình yêu nữa. Nhìn người đàn ông thông minh trước mặt, cô nói: "Lệ tổng, tôi sẽ chữa chân cho anh, đổi lại anh giúp tôi trả thù, anh có đồng ý không?" Lệ Bạc Thần cười lạnh: "Với bộ dạng hiện tại của cô, tôi dựa vào đâu mà tin cô?" Một thỏa thuận hợp tác vì lợi ích đã gắn chặt hai người với nhau. Nhưng điều kỳ lạ là, người đàn ông này dường như chỉ để ý đến cô. Trái tim tưởng đã nguội lạnh của cô lại một lần nữa biết rung động... Sau này, anh ghì chặt cô bên mình, dịu dàng hỏi: "Em là bác sĩ nổi tiếng, là hacker siêu đẳng, sát thủ, nghệ sĩ piano... vợ à, rốt cuộc em còn bao nhiêu bí mật nữa mà anh chưa biết?" Người chồng cũ tệ bạc cũng tìm đến níu kéo: "Nguyễn Kiều, rõ ràng em là vợ của anh! Sao em có thể lấy người khác? Em trở về đi, anh quỳ xin em, có được không?"

Chương
Đọc ngay
Tải tiểu thuyết