Người phụ nữ khác của anh, cuộc sống mới của tôi

Người phụ nữ khác của anh, cuộc sống mới của tôi

Gavin

5.0
Bình luận
44
Duyệt
12
Chương

Vào ngày kỷ niệm mười năm của chúng tôi, Phan Gia Cảnh bỏ rơi tôi giữa bữa tối thịnh soạn để đi cùng mối tình đầu của anh ấy. Anh nói cô ta không khỏe, nhưng ngay sau đó lại đưa cô ta về chính "tổ ấm" mà tôi đã dành cả thanh xuân để vun đắp. Đứng ngoài cửa, tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích của cô ta vọng ra từ bên trong. Trong khi đó, tin nhắn của anh vẫn còn đó, dặn tôi về nhà cẩn thận: "Em luôn là người khiến anh yên tâm nhất." Mười năm hy sinh, mười năm làm người thay thế, tất cả chỉ đổi lại bằng sự phản bội và một câu nói đầy mỉa mai. Tình yêu của tôi đã chết. Tôi dứt khoát nhắn tin chia tay, chặn mọi liên lạc. Vài tháng sau, trong buổi thuyết trình đấu thầu một dự án quan trọng, tôi đứng trước mặt anh ta. Không phải với tư cách bạn gái cũ, mà là Giám đốc Lưu, chuyên gia thẩm định sẽ quyết định sự thành bại của công ty anh.

Chương 1

Vào ngày kỷ niệm mười năm của chúng tôi, Phan Gia Cảnh bỏ rơi tôi giữa bữa tối thịnh soạn để đi cùng mối tình đầu của anh ấy.

Anh nói cô ta không khỏe, nhưng ngay sau đó lại đưa cô ta về chính "tổ ấm" mà tôi đã dành cả thanh xuân để vun đắp.

Đứng ngoài cửa, tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích của cô ta vọng ra từ bên trong.

Trong khi đó, tin nhắn của anh vẫn còn đó, dặn tôi về nhà cẩn thận: "Em luôn là người khiến anh yên tâm nhất."

Mười năm hy sinh, mười năm làm người thay thế, tất cả chỉ đổi lại bằng sự phản bội và một câu nói đầy mỉa mai.

Tình yêu của tôi đã chết.

Tôi dứt khoát nhắn tin chia tay, chặn mọi liên lạc.

Vài tháng sau, trong buổi thuyết trình đấu thầu một dự án quan trọng, tôi đứng trước mặt anh ta.

Không phải với tư cách bạn gái cũ, mà là Giám đốc Lưu, chuyên gia thẩm định sẽ quyết định sự thành bại của công ty anh.

Chương 1

Lưu Minh Thảo POV:

Vào ngày kỷ niệm mười năm của chúng tôi, tại nhà hàng sang trọng nhất thành phố, nơi tôi đã đặt chỗ trước cả tháng trời, Phan Gia Cảnh đã bỏ rơi tôi để đi cùng mối tình đầu của anh ấy.

Bàn ăn vẫn còn vương mùi thơm của món bít tết vừa được dọn lên, miếng bò Úc hảo hạng mà tôi đã đặc biệt dặn bếp trưởng chế biến theo khẩu vị của anh. Ngọn nến lung linh hắt bóng lên khuôn mặt tôi, nhưng trong mắt tôi lúc này chỉ là một khoảng trống rỗng.

Chiếc điện thoại của anh rung lên đúng lúc người phục vụ đang rót đầy ly rượu vang đỏ của chúng tôi. Anh liếc nhìn màn hình, và nụ cười trên môi anh chợt tắt ngúm.

"Anh phải đi," anh nói, giọng điệu gấp gáp, thậm chí không buồn nhìn vào mắt tôi. "Diệu Ngọc... cô ấy không được khỏe."

Thẩm Diệu Ngọc.

Cái tên này, giống như một lời nguyền, đã ám ảnh suốt mười năm thanh xuân của tôi.

Tôi không nói gì, chỉ im lặng nhìn anh vội vã khoác áo vest, đôi tay luống cuống cài lại khuy áo. Anh không hề nhận ra ánh mắt tôi đang nhìn anh. Trong thế giới của anh lúc này, chỉ có sự lo lắng dành cho người con gái khác.

"Thảo, em thông cảm nhé," anh nói với vẻ áy náy nhưng đầy giả tạo. "Em biết mà, Ngọc yếu đuối lắm, cô ấy không có ai ở bên cạnh."

Tôi gật đầu một cách máy móc.

Đúng vậy, tôi luôn là người "biết điều", là người "thông cảm". Suốt mười năm qua, tôi đã quen với việc trở thành lựa chọn thứ hai, là bến đỗ an toàn để anh quay về sau những cơn sóng gió tình cảm với người con gái kia.

Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn vội vàng lên trán tôi, một nụ hôn lạnh lẽo và vô hồn. "Em ăn trước đi nhé, đừng đợi anh. Em luôn là người hiểu chuyện nhất."

Nói rồi, anh quay lưng bước đi, không một lần ngoảnh lại.

Bóng lưng anh khuất dần sau cánh cửa gỗ nặng nề của nhà hàng, bỏ lại tôi một mình với bàn tiệc thịnh soạn và trái tim đang nguội lạnh dần. Người phục vụ đứng cách đó không xa, nhìn tôi với ánh mắt ái ngại. Chắc hẳn anh ta đang nghĩ tôi thật đáng thương.

Tôi cầm ly rượu vang lên, chất lỏng màu đỏ sóng sánh như máu. Tôi uống một hơi cạn sạch, vị chát đắng lan tỏa trong khoang miệng.

Tôi đã hy sinh mọi thứ vì anh. Tôi từ bỏ giấc mơ trở thành một đầu bếp chuyên nghiệp, từ bỏ những giải thưởng danh giá thời đại học, để lui về làm hậu phương cho anh. Tôi nấu cho anh từng bữa ăn, chăm sóc anh từng li từng tí, dồn hết tâm huyết và tiền tiết kiệm để cùng anh vun đắp cho căn hộ mà chúng tôi gọi là "tổ ấm".

Tôi đã nghĩ rằng, sự hy sinh của mình sẽ được đền đáp. Rằng mười năm đủ dài để anh nhận ra ai mới là người thực sự yêu anh.

Nhưng tôi đã lầm.

Chiếc điện thoại trên bàn rung lên. Không phải cuộc gọi từ anh. Là thông báo từ Zalo.

Ngón tay tôi run rẩy mở khóa màn hình. Một dòng trạng thái mới của Thẩm Diệu Ngọc hiện ra, chỉ vừa đăng một phút trước.

Bức ảnh chụp một bàn tay đang dịu dàng lau nước mắt cho cô ta. Bàn tay đó, tôi không thể nào nhầm được. Đó là bàn tay của Phan Gia Cảnh, bàn tay mà tôi đã nắm suốt mười năm qua, bàn tay với vết sẹo nhỏ ở ngón trỏ do một lần vụng về giúp tôi sửa bếp.

Dòng chú thích đi kèm: "Cảm ơn anh đã luôn ở bên em những lúc em yếu lòng nhất. Có anh, em không còn sợ hãi nữa."

Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Đau đến không thở nổi.

Hóa ra, "không được khỏe" của cô ta chỉ là một cái cớ. Hóa ra, sự yếu đuối của cô ta lại có sức mạnh ghê gớm đến vậy, có thể dễ dàng kéo anh đi khỏi bữa tối kỷ niệm mười năm của chúng tôi.

Một tiếng sau, điện thoại tôi lại báo có tin nhắn. Là của Gia Cảnh.

"Thảo à, anh xin lỗi. Ngọc vừa gặp chút chuyện nên tinh thần không ổn định. Anh đưa cô ấy về nhà rồi. Em ăn xong chưa? Về nhà cẩn thận nhé. Em luôn là người khiến anh yên tâm nhất."

Yên tâm.

Hai từ này giờ đây nghe mới thật mỉa mai làm sao. Anh yên tâm vì biết tôi sẽ không bao giờ làm phiền anh, sẽ không bao giờ ghen tuông hay đòi hỏi. Anh yên tâm vì sự hy sinh của tôi đã trở thành một điều hiển nhiên trong mắt anh.

Mười năm. Tôi đã dành cả một thập kỷ để yêu một người đàn ông chưa bao giờ thực sự thuộc về mình. Tôi đã tự lừa dối bản thân rằng chỉ cần mình đủ tốt, đủ kiên nhẫn, anh ấy sẽ quay đầu lại.

Nhưng không. Người ta sẽ không bao giờ trân trọng những thứ quá dễ dàng có được.

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, vào dòng tin nhắn đầy sáo rỗng của anh. Nước mắt tôi cuối cùng cũng không kìm được mà rơi xuống, từng giọt nóng hổi lăn dài trên má.

Đây không phải là lần đầu tiên anh vì cô ta mà bỏ rơi tôi. Nhưng đây sẽ là lần cuối cùng.

Giọt nước đã tràn ly.

Sự kiên nhẫn và tình yêu của tôi đã cạn kiệt.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng ngăn những tiếng nấc nghẹn ngào. Ngón tay tôi, không còn run rẩy nữa, lướt trên màn hình.

Nhanh chóng và dứt khoát.

"Phan Gia Cảnh, chúng ta chia tay đi."

Tiếp tục đọc

Các tác phẩm khác của Gavin

Thêm nhiều động thái
Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Chồng tôi, Hoàng Bách, là tay chơi khét tiếng nhất Sài Gòn, nổi danh với những cuộc tình chóng vánh theo mùa cùng các cô gái mười chín tuổi. Suốt năm năm, tôi đã tin rằng mình là ngoại lệ, là người cuối cùng đã thuần hóa được anh. Ảo tưởng đó vỡ tan tành khi ba tôi cần ghép tủy xương. Người hiến tặng hoàn hảo là một cô gái mười chín tuổi tên Trà My. Vào ngày phẫu thuật, ba tôi đã qua đời vì Hoàng Bách chọn ở trên giường cùng cô ta, thay vì đưa cô ta đến bệnh viện. Sự phản bội của anh không dừng lại ở đó. Khi thang máy rơi tự do, anh kéo cô ta ra trước và bỏ mặc tôi rơi xuống. Khi đèn chùm đổ sập, anh dùng thân mình che chắn cho cô ta và bước qua người tôi đang nằm trong vũng máu. Anh thậm chí còn trộm món quà cuối cùng mà người ba đã khuất để lại cho tôi và tặng nó cho cô ta. Xuyên suốt tất cả, anh gọi tôi là đồ ích kỷ và vô ơn, hoàn toàn không biết rằng ba tôi đã không còn nữa. Vì vậy, tôi lặng lẽ ký vào đơn ly hôn và biến mất. Ngày tôi rời đi, anh nhắn tin cho tôi. "Tin tốt đây, anh tìm được người hiến tủy khác cho ba em rồi. Chúng ta đi sắp xếp lịch phẫu thuật thôi."

Đám cưới của tôi, không phải anh

Đám cưới của tôi, không phải anh

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Năm năm trước, tôi đã cứu mạng vị hôn phu của mình trên một ngọn núi ở Sa Pa. Cú ngã đó để lại cho tôi một tổn thương thị giác vĩnh viễn - một lời nhắc nhở lấp lánh, không ngừng nghỉ về cái ngày tôi đã chọn anh thay vì đôi mắt hoàn hảo của chính mình. Anh ta trả ơn tôi bằng cách bí mật đổi địa điểm tổ chức đám cưới của chúng tôi từ Sa Pa đến Nha Trang, chỉ vì cô bạn thân nhất của anh ta, Ái My, phàn nàn rằng ở đó quá lạnh. Tôi đã tình cờ nghe được anh ta gọi sự hy sinh của tôi là "thứ sến sẩm vớ vẩn" và tận mắt chứng kiến anh ta mua cho cô ta một chiếc váy trị giá hơn một tỷ đồng trong khi lại nhăn nhó với chiếc váy của tôi. Vào ngày cưới, anh ta bỏ mặc tôi đứng chờ ở lễ đường để vội vã đến bên Ái My vì một "cơn hoảng loạn" xuất hiện đúng lúc. Anh ta quá chắc chắn rằng tôi sẽ tha thứ cho anh ta. Luôn luôn là như vậy. Anh ta không xem sự hy sinh của tôi là một món quà, mà là một bản hợp đồng đảm bảo cho sự phục tùng của tôi. Vì vậy, khi cuối cùng anh ta cũng gọi đến địa điểm tổ chức tiệc cưới trống không ở Nha Trang, tôi đã để anh ta nghe thấy tiếng gió núi và tiếng chuông nhà thờ trước khi tôi lên tiếng. "Đám cưới của em sắp bắt đầu rồi," tôi nói với anh ta. "Nhưng không phải là với anh."

Sách tương tự

Chương
Đọc ngay
Tải tiểu thuyết